Chỉnh Sửa Lại 'Cấu Hình' Tôi Trở Thành Mỹ Nhân!

Chương 21



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mạc danh kì diệu thế nào mà lúc này Tịnh Nhi lại được có mặt ở đây, trong mâm cơm đoàn viên của gia đình Đại Thần.
Bắt đầu của việc này, phải kể đến chuyện của cách đây hơn 1 tiếng.. Khi ấy Tịnh Nhi vừa thức dậy, đang vui vẻ đi tới phòng bếp tìm ăn, tiện thể đoán thử tay nghề của bạn Đại Thần. Quả nhiên trong bàn bếp bày một đám thức ăn đang bốc khói và hương thơm ngào ngạt. Thế nhưng, song song với sự hấp dẫn chết người ấy lại là hai chướng ngại to đùng: bố mẹ Đại Thần!!

Bố mẹ anh ta!!
Bác trai bác gái!!!

Và quan trọng hơn.. Thế quái nào mà bác gái vừa nhìn thấy đã nhận ra cô được vậy???
Phải rồi, còn cả bạn Đại Thần nữa! Hôm qua mặc dù cô hơi lơ mơ nhưng cô vẫn nhớ rõ, bạn ấy biết cô là “xác ướp” trong nhà vệ sinh! Mặc cho cô đã phẫu thuật thay đổi cả khuôn mặt, cũng đã cố gắn gằn giọng cho nó trầm xuống mà bạn ấy vẫn có thể biết!
Lẽ nào lại thật sự tồn tại cái kiểu: ngươi cháy ra tro ta cũng nhận ra???
Nhưng kiểu ấy không phải chỉ dành cho mấy người có thâm thù đại hận với nhau, hoặc yêu nhau đến chết đi sống lại.. hay sao? Tự dưng lại xảy ra trên người cô với hai mẹ con Đại Thần là thế nào??

Hay cái vóc dáng này của cô quá mức ấn tượng, làm người khác nhìn qua một cái lập tức khắc ghi trong lòng??
Tịnh Nhi cũng muốn tự lừa mình dối người như vậy lắm, nhưng bây giờ cô ngoài cái mặt đẹp ra thì thân thể quả thực dưới mức trung bình. Không ngực không mông, chân cũng không dài mướt mát, tay thì thô kệch, làn da toàn thân vì mấy tháng nay ở trong viện nên có chút trắng song lại không mịn màng ..
Aigo~ Đúng thật là dưới trung bình! Béo lên thêm vài chút thì tốt rồi, khoảng 50kg nữa là tuyệt nhất!!

“Cháu chào bác!” Nụ cười treo trên miệng Tịnh Nhi hơi cứng lại, cô uốn lưỡi đến bảy chục lần mới ngăn được bản thân không hỏi mấy câu vớ vẩn.

“Chào cháu!” Bác trai nghi hoặc nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, sau đó lắc đầu như không thể nhận ra đây là ai “Cháu là bạn gái của Đại Thần? Mẹ nó, chúng ta đã gặp con bé rồi hay sao?”

“Anh không nhớ hả?” Bác gái hớn hở cười, nhanh chóng đến gần kéo cô lại bàn ăn. Tịnh Nhi len lén liếc qua sống mũi của bác ấy, quả nhiên là đã phẫu thuật rồi, thẳng quá! Thẳng đét luôn!! “Chính là cô gái hôm đó chúng ta gặp ở viện X, sau lại ở chung phòng ở Cát Tường đấy!”

“Là..” Bác trai nhăn mày suy nghĩ, mãi sau mới gật gù “À, là cháu à..”

Chẳng có chút biểu cảm gì chứng minh bác trai nhận ra cô cả!!
Đúng là đàn ông chuẩn mực, ngoài vợ ra không quan tâm bất kì người nào khác! Tịnh Nhi tự dưng mỉm cười, hảo cảm với người này tăng lên vùn vụt. Thế này mới chuẩn soái ca chứ, dù có gặp bao nhiêu gái bên ngoài thì cuối cùng cũng không để lọt cào mắt.
Bác ấy chẳng bù một chút cho bố già nhà mình, không những lăng nhăng linh tinh mà còn hại mẹ mình uất chết..

“Tôi đã nói Đại Thần có bạn gái rồi mà!” Bác gái thao tác nhanh, lưu loát đưa đến trước mặt cô một bát đồ ăn sáng thật đầy, thật thơm “Cũng may chưa đặt vấn đề mai mối cho Đại Thần với con gái nhà bác Lưu đấy! Nào con gái, ăn đi, ăn đi!!”

“Dạ, cháu không phải bạn gái anh ta, chỉ là đến ở nhờ một tối thôi..” Tịnh Nhi bối rối giải thích, chết thật, lần nào gặp cũng bị nhầm tưởng thành người yêu Đại Thần là thế nào?
Chả lẽ bác gái bị cuồng cháu nội, thấy cô nào cũng muốn gán ghép cho con trai mình? Hay là hai người họ sợ anh ta .. gay hoặc ế nên phải cấp tốc tìm hàng cho anh ta? Chẹp, bạn Thần mà biết bạn Nhi nghĩ thế này sẽ không vui đâu.
Tịnh Nhi vốn đang xoay mòng mòng trong việc cố gắng giữ gìn sự trong sạch cho thanh danh của hai người. Nào ngờ chưa nói hết câu bát ăn sáng đã bị đặt trước mặt! Thấy đồ ăn ngon một cái mắt cô lập tức sáng rỡ, chuyện giải thích gì đó lập tức bị ném tận sao Hỏa “Hai bác cũng ăn sáng đi ạ!”

“Haha~ Cái con bé này ngại ngùng gì chứ?” Bác gái đột nhiên cười phá lên “Đã sắp trưa rồi còn ăn sáng? Anh cứ nói Đại Thần không giống anh, xem đi, nó chiều người yêu đến mức này anh còn nói không giống!”

“Anh đâu có chiều em!”

“Thế này còn không phải!”

“…”

Vậy là Tịnh Nhi vừa được ăn ngon vừa được làm khán giả bất đắc dĩ của chương trình phim tình cảm Hường Quốc..

*

Sau khi giải quyết hết đống đồ ăn trên bàn, Tịnh Nhi cùng mẹ Đại Thần dọn dẹp một chút. Tiếp đến, cô bị hai vị phụ huynh xúm lại hỏi đủ thứ chuyện liên quan đến Đại Thần. Họ làm như cô mới chính là người đẻ ra anh ta rồi nuôi anh ta lớn không bằng vậy..
Thật ra thì cái đó cũng có phần đúng, vì không chỉ Đại Thần, mà cả thế giới này đều là do sự sáng tạo của cô mà có. Song sáng tạo ra không có nghĩa là Tịnh Nhi nắm bắt được toàn bộ, có rất nhiều thứ ở đây cô không biết, không thể đoán định được. Ví như chuyện tính cách của bố mẹ Đại Thần, cuộc sống trước đây của anh ta.. Hoặc chính là cái biến số này đây, khi mà nhân vật đá ven đường Vi Ái Nhi xấu xí tự nhiên lại gặp được nam chính Đại Thần thông qua một vụ tai nạn xe cộ.

Theo như trí nhớ siêu phàm của Tịnh Nhi thì hầu như nhân vật nữ xuyên thư nào cũng sẽ có tương lai sáng láng. Xem nào, lật đổ nữ chính này, cướp nam chính, nam phụ.. tất cả các con vật có giới tính nam hoặc đực.. đều sẽ đổ gục dưới chân cô ấy! Êuu ~ Hay rồi, thế này không khéo bạn Tịnh Nhi lại được trải nghiệm làm nữ chính ấy chứ!

Cơ mà không được! Đây là thế giới mình làm ra, đó đều là con của mình! Sao mình có thể tự tay phá hủy cuốn tiểu thuyết dang dở này được chứ? Không!!!

Ôm suy nghĩ mâu thuẫn ấy trong lòng, ngoài mặt Tịnh Nhi vẫn phải cố gắng tỏ ra ngơ ngác. Có bà mẹ nào thế này không hả giời? Bác ấy còn hỏi cô xem một ngày Đại Thần tắm mấy lần… Làm như Tịnh Nhi sống cùng anh ta không bằng, mà nếu có thật sự sống chung, sẽ có người để ý xem người bên cạnh tắm một ngày mấy lần ư???

“Đại Thần đã về!” Tịnh Nhi hào hứng reo lên khi thoáng thấy bóng dáng cao lớn của anh ta ngoài cửa. Nam chính của chúng ta vừa nghe thấy tiếng chào có phần hơi vui vẻ quá mức này thì giật mình ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ của Tịnh Nhi đập ngay vào mắt anh. Nói thật, chưa lúc nào Tịnh Nhi mong anh ta về nhà như lúc này, cô sắp bị hai bác quay đến cháy khét rồi!

“Bố mẹ, con đã nói cô ấy không phải người yêu con!” Anh ta nhíu mày, nhanh chóng đi tới tách cô ra khỏi hai người lớn, cẩn thận để cô ra sau lưng mình “Đừng làm khó dễ cô ấy nữa!”

“Được rồi! Được rồi!” Bác gái nhìn hành động mang tính chất bảo vệ trong vô thức của anh ta thì càng cười đến vui vẻ. Không vui sao được, hai đứa này sinh con có vẻ mặt thế nào bác cũng đã tưởng tượng ra xong rồi! “Không phải thì không phải!”

“Đại Thần nói đúng đó bác!” Tịnh Nhi bất lực thêm vào, mặc dù người ta thích chết đi được, nhưng dù sao nam chính là của nữ chính, cô sẽ không đang tâm xen giữa đâu!

“Thế quan hệ của hai đứa là thế nào?” Bác trai nghiêm mặt hỏi lại, khí thế áp bách làm cô run rẩy. Đại Thần nhận ra được thay đổi nhỏ này của Tịnh Nhi, bàn tay to lớn khẽ đưa lên vô nhẹ lên mu bàn tay của cô để trấn an “Nhà cũng đã ở chung với nhau rồi..”

“Con tông phải cô ấy..”

“…”

Chỉ trong vòng ba câu Đại Thần đã giải thích được toàn bộ mọi thứ mà Tịnh Nhi cố gắng sùi bọt mép nói nãy giờ. Cô cay đắng nhận ra rằng, mình không chỉ nghèo mà còn không biết cách ăn nói nữa..
Sau đó chẳng biết thế nào, bác trai bác gái quyết định mời Tịnh Nhi một bữa. Vừa để ăn mừng hai người họ đi du lịch trở về, đưa để tạ lỗi Đại Thần tình tông phải cô. Tịnh Nhi với tiêu chí thà chết chứ không bỏ bữa cộng thêm khả năng từ chối chẳng ra gì, cô đã thành công góp mặt trong bữa ăn đoàn viên của gia đình nhà ai đó..

*

Trên bàn bày mấy món ăn đơn giản, đậm tính dân tộc. Tịnh Nhi mặc dù ham ăn nhưng cũng biết thế nào là lịch sự, hơn nữa cô còn là đại tiểu thư Vi gia mười mấy năm trời, làm sao có chuyện thất thố trên bàn ăn được? Vậy nên Tịnh Nhi thẳng lưng, cô ngồi giữa Đại Thần và bác gái, mắt dõi thẳng đến chiếc tivi màn hình cong trong góc, cố gắng phân tán tinh thần khỏi hương vị thơm ngát, dụ hoặc kia..

“Nào, mọi người bắt đầu đi!” Bác gái vui vẻ vung đũa xuất kích, một đường lướt trên bàn ăn, lập tức bát người nào người nấy đầy ắp! “Đừng ngại, này cháu ăn đi!”

“Dạ..”

“Mà này, nói chuyện bao ngày giờ mới nhớ ra..” Bác gái như sực nhớ ra chuyện gì, vội vã dừng lại quay phắt sang nhìn cô “Cháu gái, cháu tên gì?”

“Ái Nhi!”

“Tịnh Nhi ạ..”

Không hẹn mà cùng nói, Tịnh Nhi và Đại Thần quay mặt qua nhìn nhau. Đôi mắt nâu sáng xoáy thẳng vào mắt cô, ý vị thâm trường không thể đoán định. Đại Thần biết tên của cô, thế nhưng đó không phải tên thật sự của Tịnh Nhi mà chỉ là tên của thân thể này. Có lẽ anh ta đã điều tra qua thân thế Tịnh Nhi rồi nên mới nắm rõ như vậy..
Cũng phải, Đại Thần người ta là ai chứ? Lão đại hắc bang không nói, còn là tổng giám đốc của cả một tập đoàn lớn.. Tự dưng có một kẻ không rõ lai lịch xông đến gần mình không làm rõ ràng mới là lạ đấy.

Trong lúc hai người vẫn đang mải miết đấu mắt, giọng nói lanh lảnh như chuông bạc đã vang vọng sau lưng như một hồi chuông báo dừng cuộc: “Ôi, bác trai bác gái, thật sự khéo quá đi!”

*Ai? ai đây???


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.