Chờ Em! Tôi Nguyện Một Đời

Chương 7: Muốn gặp lại em



Mùa đông Hà nội không khí rất khô, thời tiết lạnh nhưng vẫn hửng nắng làm cho con người có phần khó chịu, hay chính là khó chịu trong lòng khiến người ta đổ lỗi tại thời tiết.

Nam Phong nằm trên chiếc giường rộng lớn quen thuộc mà không sao ngủ được. Vốn nghĩ chuyện hiểu lầm đó cũng không cần giải thích. Cô bé ấy cũng coi như một lần vô tình gặp gỡ, không cần bận tâm nhiều. Anh thực sự là trai thẳng nhé. Nhưng chưa yêu ai là do hoàn cảnh gia đình có chút đặc thù. Không thể lấy người tùy tiện, ít nhất là do ba mẹ anh nói thế. Nên anh vẫn là cảm thấy yêu đương ấy mà, nếu như yêu người không thể lấy có phải cả hai sẽ rất đau khổ không? Cho nên tốt nhất vẫn cứ là yêu bản thân mình, tự do tự tại. Đâu phải phiền hà, đau đầu như tụi bạn anh, thấy chúng nó yêu đương quả thật phiền não vô cùng. Anh chưa bao giờ thấy cuộc sống độc thân của mình nhàm chán. Rồi đến thời điểm thích hợp sẽ tùy ba mẹ nhắm cho một đối tượng, nếu thấy được, sẽ gần gũi tạo tình cảm và kết hôn. Chẳng phải rất đơn giản sao?

Nghĩ đi rồi lại nghĩ lại, thực ra không phải ba mẹ anh vẫn nhắm cho anh con bé Nhã Lam đó sao. Hai đứa bằng tuổi, đúng là thanh mai trúc mã. Vậy mà bao nhiêu năm nay anh không thể coi cô bạn đó là con gái cho được. Hai đứa cứ chơi với nhau như hai thằng con trai. Đến nỗi, hơn một năm nay nó có bạn trai, còn phải nhờ anh tác động giúp hai bên gia đình rằng anh và cô ấy không có tình cảm, không thể cưỡng cầu được. Gia đình anh thì dù gì ba mẹ cũng là trí thức của trí thức, nên chỉ vun vào chứ không ép buộc. Còn phía Nhã Lam thì khổ rồi, ba mẹ cô bé luôn tuyên bố ngoài anh ra sẽ không chấp nhận một chàng rể nào khác. Xem ra cô bạn còn nhiều chật vật với mối tình này.

Nhưng như vậy, đồng nghĩa với việc sau này ba mẹ có tìm cho một cô gái nào thì chắc gì anh đã có tình cảm? Nghĩ đến đây, anh càng giật mình tại sao trong đầu lúc này lại toàn hình ảnh của Hạ Anh, nụ cười đó, giọng nói nhẹ hơn nước chảy, mỗi cử chỉ anh thu lại không thiếu một khoảnh khắc nào. Giờ chúng thi nhau ùa về không báo trước, cũng không chịu nghe lời mà rời đi. Hoàn hảo đánh úp một trận khiến anh choáng váng.

Điên mất, mình điên mất.. Nam Phong vội vàng ra khỏi phòng ngủ, tiến đến nhà bếp, nhằm thẳng tủ lạnh mà lấy một chai nước lạnh uống cho bằng hết, lại là càng tỉnh ngủ. Càng làm anh nhớ đến ánh mắt ai đó nháy nháy khi đưa cho anh cốc café. Bản thân trở nên ngơ ngẩn không biết mình đang nghĩ gì. Anh là đang bị gì? Thật không thể hiểu nổi?

Vẫn không dứt ra được mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, cả cậu chuyện của hai anh em người nào đó, nói gì mà mai sẽ dẫn em đến trường chơi cho thoải mái. Chẳng phải mai là lễ kỉ niệm năm mươi năm của Học viện ngoại giao. Người ngoài muốn đến phải có giấy mời hoặc đi trực tiếp cùng một người trong trường. Anh đương nhiên không thể đi cùng mẹ anh được. Nhưng chỉ một cái giấy mời thì chắc chắn mẹ anh, nguyên viện trưởng, giám đốc đương nhiệm của học viện sẽ không tiếc cho con trai mình đâu.

Đứng trước cổng Học viện, Nam Phong có phần suy nghĩ, ruốt cuộc mình muốn đến đây để làm g? Thở dài một tiếng, lại tự động viên bản thân: “Thôi, coi như tự thưởng cho mình quay lại thời sinh viên thực thụ một lần”.

Đúng là ngày hội lớn, toàn học viện được trang trí rất công phu, khác hẳn sự nghiêm trang của ngày thường. Vừa mang hơi hướng của tuổi trẻ, rất sinh viên nhưng cũng không kém phần lịch sự. Bởi vì khách mời sẽ có cả những cán bộ cấp cao trong Chính Phủ, hay bộ ngoại giao và nhiều ban ngành khác. Có người là cựu sinh viên có người là khách mời, tựu chung lại bây giờ họ đã rất thành đạt. Tất nhiên những nhân vật đó không thể xuất hiện khắp nơi, mọi lúc như anh bây giờ, mà họ chỉ có mặt trong lễ miting. Lại nghe nói năm nay có cả phần thảo luận giống như diễn đàn bằng nhiều ngoại ngữ khác nhau. Ngay cả mẹ anh cũng chỉ có mặt ở thời điểm đó thôi. Còn bây giờ vẫn là thời gian thoải mái của sinh viên và bạn bè của họ.

Đi lòng vòng mà cũng hơn một tiếng đồng hồ anh có mặt ở đây rồi, sắp đến giờ ăn trưa, cũng muốn tới hội chợ ẩm thực xem có gì ăn được không. Cảm giác làm sinh viên cũng không tệ.

Nhìn anh lúc này, người quen cũng khó nhận ra. Không còn một thân quần âu áo sơ mi. Thay vào đó là quần jean đen rách một vệt nhỏ ngang gối, áo len thụng cổ tim, sơ vin một nửa trước. Giầy thể thao cổ cao. Lộ rõ dáng vẻ một thanh niên năng động nhưng cũng rất thư sinh. Cùng lắm người ta chỉ đoán anh đang là sinh viên năm ba thôi. Thật sự rất trẻ.

Nam Phong từ tốn đi qua một vài hàng ăn cơ bản là bánh mì và phở, những món ăn nổi tiếng của việt nam. Phía bên kia là gian hàng ẩm thực Nhật bản, ngay lập tức thu hút sự chú ý của anh. Nhật bản vẫn là nơi mà a rất thích. Chợt có giọng nói quen thuộc nào đó khiến anh dừng chân, phản xạ có điều kiện lùi lại vài bước. Quả nhiên anh không nghe nhầm, đúng là dáng người quen thuộc anh đang tìm kiếm, chỉ là cố gắng tỏ ra không quan tâm mà thôi.

– Anh không biết là kem của Nhật Bản rất nổi tiếng sao? Em muốn một lần được đến đó và ăn cho thỏa thích.

Hạ Anh đang chưng ra bộ mặt đáng thương vô cùng, mỗi lúc đứng trước màn mè nheo này, Minh Anh thường vô lực mà đáp ứng.

– Em nghĩ cổ họng mình tốt lắm sao, đang mùa đông mà ăn kem gì chứ. Thôi, vào ăn chút gì đã rồi anh mua cho.

Rõ ràng là lời mắng nhưng nghe ra lại rất nhẹ nhàng, không hề mang một chút sức mạnh nào của sự khó chịu cả. Xem ra người anh trai này luôn là chiều em gái vô điều kiện rồi.

– Tôi cũng muốn ăn kem, cũng biết vài loại của Nhật rất ngon, có muốn đi cùng không?

Nam Phong vừa nói vừa hơi cúi ra hiệu chào hỏi Minh Anh. Sau đó nhìn Hạ Anh tỏ vẻ chờ đợi câu trả lời.

– Sao anh lại ở đây? Anh là cựu sinh viên sao?

Hạ Anh nở nụ cười rất tươi, khiến cho anh trai cô thoáng ngạc nhiên. Không biết em gái mình có nhiều bạn như vậy từ bao giờ, lại còn thoải mái như thế này, chắc hẳn là thân thiết đi. Thấy anh trai nhìn mình với anh mắt dò hỏi. Cô vẫn vui vẻ nói:

– Anh ấy là người hôm qua cho em đi nhờ xe về đấy.

Nói rồi quay lại nhìn Nam phong mà tiếp:

– Đây là Minh Anh, Anh trai của em.

– Tôi là Nam Phong, rất hân hạnh.

Hai người đàn ông bắt tay nhau cũng quá lịch sự và xa lạ rồi.

– Hai anh làm gì mà cứ như tình địch vậy chứ. Em đói lắm rồi nè.

Hạ Anh phải lên tiếng để phá tan cái bầu không khí ngột ngạt này. Hai chàng trai mới dãn ra, cùng hỏi Hạ Anh muốn ăn gì, rồi kéo cô bé vào bàn ngồi chờ, sau đó mới đi gọi đồ ăn. Nhìn thế nào cũng cứ thấy nó sai sai, nhưng sai chỗ nào thì Hạ Anh thật không thể giải thích.

Đồ ăn chính là mì ramen của nhật, biết em gái thích ăn udon đương nhiên Minh Anh sẽ chiều theo, còn Nam Phong thì gọi thêm một ít sủi cảo. Ba người cùng thưởng thức đương nhiên sẽ ngon hơn. Nhưng Hạ Anh, người bình thường ít nói nay lại nói cười khá nhiều, còn chủ động trêu đùa người kia một cách rất hài hước như vậy. Minh Anh bình thường nói rất nhiều, lúc này lại rất điềm tĩnh mà quan sát em gái. Cái này còn sai hơn mà Hạ Anh lại không nhìn ra.

Ăn xong, Minh Anh nói em gái ngồi chờ, còn mình rủ người kia đi mua kem.

Sau khoảng hai mươi phút họ mới quay lại, tất nhiên đều là món khoái khẩu của Hạ Anh rồi. Cô nàng mắt sáng long lanh và ăn đến là nhiệt tình. Khiến cho ai kia cứ mải nhìn mà bản thân lại không ăn được bao nhiêu.

Kem dù ngon đấy, nhưng Hạ Anh vẫn không quên để ý hai người đàn ông trước mắt. Không biết trong hai mươi phút vừa rồi họ đã làm cái gì, mà bây giờ thái độ với nhau khác hẳn, không những ôn hòa hơn mà còn thân thiết nữa cơ. Như chợt nhớ ra điều gì làm cô sặc kem mà ho đến khổ. Cố gắng bình tĩnh lại, còn chưa kịp hỏi gì thì Minh Anh đã nói phải về khu vực tập trung của lớp. Nhờ Nam Phong chơi cùng em gái mình rồi vội vàng rời đi. Đúng là anh rất bận mà từ sáng cô cứ dính lấy, nên bây giờ chắc phải vắt chân lên cổ rồi.

Khi còn lại hai người.

– Em có muốn xem nơi học tập của anh trai mình như thế nào không. Đi theo anh?

Có được cái gật đầu của Hạ Anh, Nam Phong một mạch kéo người ra khỏi khu vực ẩm thực, hướng về giảng đường chính của học viện, đây là hướng đi ngược lại nên cũng khá vắng vẻ.

– Anh đừng tùy tiện lôi kéo con gái nhà người ta như vậy.

Hạ Anh gạt tay anh ra mà mắng, nhưng giọng lại không thấy khó chịu gì.

– Ờ, anh quên mất ở đây vẫn có người tin em là bạn gái của anh trai em nhỉ?

– Những người bạn thân của anh ấy thì đều biết em là em gái mà. Chỉ là chỗ chị Thảo Uyên.. Mà đợi đã, anh nói thật xem, có phải anh cố tình thông qua em để tiếp cận anh trai em không?

Đúng lúc Nam Phong đang ngửa cổ uống chai nước lọc vừa mua khi nãy, câu hỏi của Hạ Anh như luồng điện xẹt qua khiến anh phun nước ra tung toé rồi ho khan đến mệt. Mặt vẫn chưa hết đỏ, cố nuốt xuống cơn ho, anh mới quay sang nhìn cô bé, thấy vẻ hơi lo lắng trong ánh mắt trong véo ấy dành cho mình, tim anh như dừng lại một nhịp. Nhưng lại muốn trêu cho cô bé tức một trận mới chịu.

– Em đúng là quá thông minh rồi, chuyện này cũng nhìn ra được. Haizzz, coi như anh thua, chuyện này nhờ cả vào em đấy.

Chưng ra cái vẻ mặt nghiêm túc đến lạnh người kia, anh hoàn hảo lừa được cô bé đang rối bời mà đứng hình trước mặt.

– Không được đâu, anh ấy không như anh. Anh ấy có người trong lòng rồi. Anh..

Lời nói cũng bỏ dở, không biết người kia có nghe hay không. Hạ Anh mặc kệ, dứt khoát không thèm nhìn mà bước nhanh lên phía trước một đoạn. Tim vẫn không thôi đập loạn xạ, có chút hụt hẫng, còn có chút không cam tâm. Mặc dù biết trước anh ta là như vậy, nhưng không ngờ lại muốn tiếp cận anh trai mình mà mang mình ra làm bình phong. Hay chính là trong thâm tâm cô lại có suy nghĩ khác, thật mâu thuẫn, hỗn độn. Phải dẹp ngay cái suy nghĩ không đâu này đi, Hạ Anh ắc lắc cái đầu để bình tĩnh lại. Vậy mà cái hành động đáng yêu này một lần nữa lại được ghi hết vào trong mắt người phía sau.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.