Chờ Hừng Đông

Chương 18: Giả cũng phải giả từ trong ra ngoài



Vương Vu Dạng bị phản ứng của thanh niên chọc cười: “Sao Tiểu Dịch lại sợ như vậy, chú cũng đâu phải thú dữ ăn thịt.”

Chu Dịch nghiêm mặt: “Thú dữ cũng không sánh bằng anh.”

Vương Vu Dạng đứng dậy, động tác tao nhã như thể một chú mèo cao quý.

Chu Dịch đã quen cách sống lạnh lùng tàn nhẫn, bản tính sói dữ ẩn từ trong xương, thế nhưng lại lùi về hai bước khi lướt qua ánh nhìn biếng nhác lại chẳng nhìn rõ thứ gì của người đàn ông trước mặt.

Vương Vu Dạng tới gần, híp mắt cười: “Tiểu Dịch đang căng thẳng ha.”

Mặt Chu Dịch không có cảm xúc: “Ai căng thẳng?”

Vừa dứt lời, hắn lập tức quay người bước ra ngoài, hoảng loạn suýt chút nữa đụng vào cửa.

Vương Vu Dạng đứng cười ha ha, cười một hồi lâu mới thấy đủ.

Anh đưa tay lau khóe mắt, cúi đầu nhìn giọt nước trên tay, số lần cười thoải mái đến chảy cả nước mắt thế này chỉ lác đác đếm trên đầu ngón tay.

Lần nữa được hồi sinh kể từ khi sống lại.

Vương Vu Dạng âm thầm cười, kiếp này có một đứa nhỏ dễ trêu bên cạnh, cả cơ hội tìm ra lời giải nơi nút thắt bí ẩn. Xem ra thú vị hơn kiếp trước.

Buổi sáng cuối tuần, Hà Trường Tiến đến tìm Vương Vu Dạng đến nhà Tiểu Khâu ăn cơm.

Vương Vu Dạng nằm dài trên sofa, uể oải.

Hà Trường Tiến chạy vào, không chịu nổi độ lạnh trong phòng, người run lên: “Anh Vương, anh đừng ở riết trong phòng rồi mở điều hòa như vậy, coi chừng sinh bệnh đó.”

Vương Vu Dạng quay đầu sang nhìn: “Trời thế này làm sao ra ngoài?”

Hà Trường Tiến nói: “Nhưng mà tối anh không ra ngoài, ban ngày cũng không chịu…”

Tiếng bước chân trên cầu thang ngắt ngang lời Hà Trường Tiến, cậu ta nhìn lên, đôi mắt sau cặp kính trợn lên: “Anh Dịch, có ở nhà à.”

Đầu Chu Dịch ẩm ướt, mồ hôi trên cổ chảy ra ròng ròng, áo thun đen đang mặc ướt nhẹp cả mảng lớn hiện lên đường nét cơ bắp cường tráng. Hắn trầm mặc ngẩng đầu, cầm chậu vào phòng tắm.

Hà Trường Tiến nói: “Anh Vương, sao em anh đổ mồ hôi dữ vậy, tập ở trên gác hở anh?”

Vương Vu Dạng mệt mỏi ừ một tiếng: “Có tạ rồi máy kéo nữa, đều là tự cậu ấy kiếm về.”

“Chậc.” Hà Trường Tiến thán phúc chậc lưỡi, “Trên gác nóng muốn chết luôn, mùa hè không có điều hòa là không tài nào ở được. Anh Dịch không những ở được mà còn tập tành ở trên đó, quá trâu bò.”

Vương Vu Dạng ngồi xuống: “Đừng nói đến cậu ấy nữa, cậu đem nước sơn trà lại đây cho anh đi.”

Hà Trường Tiến đưa tới: “Anh Vương, lát kêu anh Dịch luôn nha?”

Vương Vu Dạng nhíu mày: “Vậy cậu nói với Tiểu Khâu một tiếng đã.”

Hà Trường Tiến lấy điện thoại ra: “Để em báo giờ luôn.”

Vương Vu Dạng mở nắp, uống hai ngụm nước sơn trà làm dịu đi cổ họng hơi sưng đau.

Hà Trường Tiến vừa vào Wechat vừa hỏi anh: “Anh bị cảm à?”

Vương Vu Dạng ho mấy tiếng: “Ừm.”

Hà Trường Tiến như ông già thao thao bất tuyệt: “Em đã nói rồi, gió điều hòa sẽ khiến hệ miễn dịch suy giảm. Đã ở nhà thì anh Vương phải uống nhiều nước vào, nấu nước với kim ngân hoặc hoa cúc có tác dụng thanh nhiệt giải độc, uống trà gừng giải cảm cũng rất tốt, uống cả sáng cả tối, có bạc hà thì cho thêm vào.”

“Không được bật điều hòa quá thấp, tầm hai bảy hai tám độ là được rồi. Trong nhà phải thông gió ít nhất ngày hai lần, mỗi lần nửa tiếng. Còn nữa, nếu để nhiệt độ thấp trong thời gian dài sẽ bị giảm tiết mồ hôi, phải hoạt động nhiều thêm một chút nếu không các cơ sẽ bị đau…”

Vương Vu Dạng hờ hững đóng nắp lại: “Trường Tiến, cậu biết nhiều nhỉ.”

“Thật ạ?” Hà Trường Tiến cười toe toét, “Em coi trên mạng đấy.”

Vương Vu Dạng đứng dậy: “Ăn kem không? Anh lấy cho cậu một cái.”

“Ăn ăn ăn.” Hà Trường Tiến gật đầu như gà mổ thóc, “Anh Vương lấy kem đậu đỏ cho em.”

Vương Vu Dạng mở tủ lạnh ra xem, kem được xếp rất chỉnh tề, vừa đặt mắt vào là thấy ngay: “Không có đậu đỏ.”

Hà Trường Tiến thất vọng: “Vậy đậu xanh đi.”

Cậu ta đẩy gọng kính đen lên: “Chiều nay em phải mua thêm ít đậu đỏ bỏ vào. Anh Vương nhớ nhắc em á, không em lại quên mất.”

“Được.” Vương Vu Dạng nhìn số kem còn lại trong tủ lạnh, tùy ý hỏi: “Trường Tiến, cậu không ăn mấy vị khác thì mua làm gì?”

Hà Trường Tiến chớp mắt một cái: “Anh thích ăn mà.”

Vương Vu Dạng: “…”

“Bình thường lúc nào tới đây cũng là anh một cây em một cây, có khi ăn xong rồi còn lấy thêm cây nữa. Anh nói mùa hè thích nhất là ngồi dưới đất ăn kem.” Hà Trường Tiến trề môi, “Giờ anh lại chẳng ăn miếng nào.”

Vương Vu Dạng đóng cửa tủ lạnh lại: “Ăn nhiều dạ dày không ổn, đồ sống đồ lạnh đồ cay phải bỏ hết.”

Hà Trường Tiến không tin: “Anh Vương đừng đùa nhé. Anh thích nhất là mấy thứ đồ sống lạnh cay đó, đã biết cơ thể không tốt lại không thay đổi được. Không biết em đã nói bao nhiêu lần, anh vẫn cứ ăn như thường.”

“Tuy anh nói sau khi mơ mình chết, lúc tỉnh dậy đã hoàn toàn bừng tỉnh, nửa đời sau này sẽ thay đổi cách sống, từ bỏ thói quen trước kia để làm lại từ đầu. Cơ mà đó cũng chỉ là suy nghĩ, thực tế rất khó.”

Cậu ta cười hề hề: “Nếu anh thực sự bỏ hết được, vậy không phải là anh Vương rồi.”

Vương Vu Dạng cười, hàm ý không rõ: “Phải không?”

Hà Trường Tiến trố mắt nhìn: “Anh Vương, lúc anh cười kiểu thế có cảm giác như biến thành người khác vậy.”

Lúc này, cửa phòng vệ sinh bật mở, Chu Dịch đi ra, tay cầm khăn mặt màu xanh lau khô tóc, mí mắt hé mở, đường nét lạnh lẽo cứng rắn.

Hà Trường Tiến khựng lại: “Anh Vương, em cảm thấy em trai anh không giống công nhân làm ở công trường.”

Vương Vu Dạng không biến sắc: “Vậy thì giống làm gì?”

“Kiểu bảo tiêu, vệ sĩ…” Hà Trường Tiến gãi gãi đầu, “Nói chung là giống lão đại ấy.”

Vương Vu Dạng đùa: “To người mà thôi.”

Hà Trường Tiến nhỏ giọng: “Nhưng em trai anh trông cực kì cường thế mạnh mẽ ấy.”

Vương Vu Dạng đáp: “Cực kỳ hung ác thì có.”

Hà Trường Tiến: “…”

Vương Vu Dạng khó chịu ho hai tiếng: “Cậu ăn kem đi, sắp chảy rồi.”

Hà Trường Tiến tỉnh táo lại, xé bọc kem: “Chảy rồi ăn không ngon, em thích ăn cứng cơ, để đi đổi cây khác.”

Vương Vu Dạng thấy Chu Dịch nhìn mình, cười động viên hắn.

Chu Dịch lập tức quay đầu, hắn nhíu máy, cầm khăn mặt lau tung tung trên cổ và mái tóc ướt, sau đó ném khăn lên giá treo, nhanh chân lên gác.

Gần mười giờ, ba người tới tiểu khu gần đó dưới cái nắng chói chang như thiêu như đốt.

Hà Trường Tiến vừa đi vừa lảm nhảm, kem que cũng không chặn nổi miệng cậu.

Vương Vu Dạng bị phơi nắng choáng cả đầu, sắc mặt không tốt.

Chu Dịch đi cuối cùng, hai tay nhét vào trong túi ngụy trang, thấp giọng nhắc nhở: “Đã giả thì cũng phải giả bên ngoài.”

Vương Vu Dạng vòng xuống phía sau hắn: “Cậu đi trước đi, giúp chú cậu chắn chút ánh nắng mặt trời.”

Chu Dịch: “…”

Vương Vu Dạng lấy viên ngậm dưa hấu trong túi ra, nhét vào miệng: “Ăn cái này dễ chịu, cảm ơn Tiểu Dịch.”

Chu Dịch không phản ứng.

Chu Dịch đi phía trước như có cảm ứng, lập tức dừng lại quay người: “Làm sao?”

Vương Vu Dạng đã thu tầm mắt lại: “Chạm mặt người quen.”

Cơ bắp căng cứng của Chu Dịch thả lỏng, không hỏi là ai.

Vương Vu Dạng cũng không định nói, người anh thấy là thiếu niên quen mặt ở phố trụy lạc lần trước.

Hết nhìn đông lại nhìn tây, không biết đang tìm gì.

Vương Vu Dạng giục Chu Dịch, hai người bắt kịp Hà Trường Tiến.

Lúc sau, Hà Trường Tiến tự lảm nhảm một mình cả đường dừng lại, nói: “Anh Vương, Tiểu Khâu nhờ em mua cho cô ấy một chai nước tương ướp hải sản, hai anh vào trước đi.”

“Ởngay vườn Gia Hâm, tòa nhà 16 số 401.” Cậu ta vừa nói xong đã chạy đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.