Chờ Hừng Đông

Chương 22: Giận rồi, phải dỗ



Dọc phố có có không ít các cửa tiệm bán bánh ngọt, từng tiệm lại có nét đặc sắc riêng. Không cần đi vào cũng đoán được phong cách của tiệm là gì.

Vương Vu Dạng thích ăn chocolate sở dĩ là do tâm lý ỷ lại, có thể khiến anh an tâm. Nhưng thực tế anh lại không thích đồ ngọt, cho nên đi cả đường cũng không để ý hay ghé lại tiệm bánh nào.

Nhưng anh đổi ý bước vào cửa tiệm này, vì nghe thấy trong đống mùi hỗn tạp hương thuốc lá rất nồng.

Là mùi thuốc Chu Dịch vẫn thường hút.

Đó là lần đầu tiên gặp người khác hút loại thuốc này, vậy nên nhất thời có hứng đi vào.

Cửa tiệm mở nhạc cổ phong thuần túy, phong cách bài trí cổ xưa rất đặc biệt.

Lúc này bên trong không có khách, ở quầy bán chỉ có một mỹ nhân tóc dài nằm dài ra, trên người khoác bộ y phục dài màu đỏ, trên tay kẹp hờ điếu thuốc, tàn tro rơi xuống trang sách được lật giở.

Một bức tranh được phác họa cách đột ngột nhưng lại rất đỗi hài hòa.

Trên phố cổ, du khách và người ở đây mặc Hán phục cổ với mấy đồ kỳ lạ không hiếm, một số vì muốn thu hút sự chú ý, có người lại thực sự đam mê yêu thích.

Trước khi vào trong Vương Vu Dạng cũng gặp vài người, thế nhưng không ai sánh nổi với mỹ nhân mặc nữ trang trước mắt này. Nhìn bên ngoài thì không có gì đặc biệt, thế nhưng vào rồi mới phát hiện, khí khái vô cùng xuất sắc.

Thế mới lột tả được đầy đủ câu “Mỹ nhân ở cốt không ở da”.

Bên tai Vương Vu Dạng có tiếng nói: “Vừa mắt?”

Anh lắc đầu: “Đây chỉ thuần túy là sự thưởng thức với cái đẹp mà thôi.”

Chu Dịch lạnh nhạt đáp: “Thứ gì anh chưa từng thấy, một người giả nữ cũng khiến anh thưởng thức mắt không rời?”

Vương Vu Dạng nhíu mày ngạc nhiên: “Tiểu Dịch nhìn ra là giả nữ à? Không tệ ha.”

Chu Dịch: “…”

Trần Tử Húc từ bên trái chui vào giữa: “Chú, sao chú cứ nói chuyện với anh ta vậy, sao không nói với tôi này?”

Vương Vu Dạng đáp: “Nhóc không đáng yêu như Tiểu Dịch nhà tôi.”

Trong nháy mắt, Trần Tử Húc thay đổi sắc mặt, trợn mắt hung tợn nhìn Chu Dịch.

Chu Dịch hờ hững không để tâm.

Mỹ nhân tóc dài rốt cuộc cũng phát hiện ra ba vị khách đứng ở quán mình, đóng sách ngẩng đầu: “Các vị muốn dùng chút gì không?”

Tiếng nói trong trẻo, thế nhưng là giọng nam thực thụ.

Trần Tử Húc khiếp sợ, không ngậm được mồm: “Chị chị chị…. Chị là đàn ông?”

Mỹ nhân tóc dài nở nụ cười, dịu dàng như gió xuân mơn man: “Vị khách nào vào đây cũng hỏi như vậy.”

Chị gái đột nhiên biến thành anh trai, dưới váy có vũ khí đàng hoàng, tâm hồn mỏng manh mới lớn của Trần Tử Húc trúng mười ngàn điểm sát thương: “Anh là đàn ông, tóc tai để dài như vậy còn mặc đồ phụ nữ?”

Mỹ nhân tóc dài tựa hồ đã nghe câu hỏi này vô số lần, đưa điếu thuốc đến bên môi hút một hơi, hờ hững trả lời: “Sở thích cá nhân thôi.”

Trần Tử Húc nhìn chăm chăm anh trai mặc đồ nữ trang một phen, quay đầu hỏi người đàn ông bên cạnh: “Chú, chú nhìn ra nãy giờ rồi à?”

Vương Vu Dạng nói: “Đâu có.”

Trần Tử Húc nhìn anh: “Thế sao chú không nói gì?”

Vương Vu Dạng nhấp một ngụm trà hoa lài: “Bị dọa sợ không nói nên lời.”

Trần Tử Húc: “…”

Mỹ nhân tóc dài bước từ sau quầy ra, dáng dong dỏng cao mà mềm mại tinh tế: “Các vị cứ ngồi, tôi lấy thực đơn cho các vị.”

Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn xung quanh, chuyển hướng nhìn cầu thang bằng gỗ thông: “Lên tầng đi.”

Không gian trên tầng khá nhỏ, cũng cùng cách bài trí cổ trang xưa cũ.

Vương Vu Dạng đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, phong cảnh không tệ.

Trần Tử Húc gọi: “Chú gọi món đi.”

“Cậu gọi đi, tôi không thành vấn đề.” Vương Vu Dạng vẫn ngắm cảnh, “Tiểu Dịch, muốn ăn gì thì gọi đi.”

Chu Dịch ngồi trên ghế gỗ, mi mắt hơi khép lại: “Tôi không ăn.”

“Ai quan tâm anh.” Trần Tử Húc lầm bầm, cầm thực đơn hỏi mỹ nhân tóc dài, “Món đặc biệt nhất ở đây là gì?”

Mỹ nhân tóc dài chỉ tay vào: “Cái này.”

“Bánh tứ vị?” Trần Tử Húc nhíu mày, “Ý là sao? Một miếng bánh có bốn loại mùi?”

Mỹ nhân tóc dài: “Đúng.”

Trần Tử Húc như bị khơi lên lòng hiếu kỳ: “Vậy cái này đi.”

Mỹ nhân tóc dài hỏi: “Còn gọi món gì khác không?”

Trần Tử Húc đưa thực đơn lại: “Cứ vậy trước đã, bánh bốn vị kia mà ngon thì gọi tiếp.”

Mỹ nhân tóc dài quay người xuống tầng, lúc lướt qua người Chu Dịch, điềm đạm nói: “Quý khách, trong quán không thể hút thuốc.”

Chu Dịch nhướn mày: “Không phải anh cũng hút?”

Đuôi mày của mỹ nhân tóc dài điểm ý cười: “Khi đó không có khách.”

Chu Dịch nghe động tĩnh dưới tầng, có khách mới vào. Hắn nhét bao thuốc vào túi, thờ ơ nghịch bật lửa.

Mỹ nhân tóc dài thấy thế, xuống tầng.

Trần Tử Húc lấy điện thoại ra chụp người đàn ông bên cửa sổ.

“Cạch —— ”

Bật lửa kim loại màu đen bị ném lên bàn, phát tiếng động không nhỏ. Trần Tử Húc giật mình, thiếu chút nữa ném cả điện thoại đi: “Đm.”

“Anh trai cố ý à?” Cậu ta nóng nảy đứng phắt dậy, đá vào bàn,

Chu Dịch nhìn sang, ánh mắt lạnh thấu xương.

Da đầu Trần Tử Húc tê dại.

Vương Vu Dạng quay người: “Hai người các cậu lại làm sao?”

Trần Tử Húc thu hết gai lại, mặt mũi đầy vô tội: “Chú, em trai chú làm tôi sợ.”

Chu Dịch không nói một lời, đứng dậy vào phòng vệ sinh.

Tầm mắt Vương Vu Dạng rơi xuống bóng lưng của hắn, nhếch nhếch môi, miệng lại hỏi thiếu niên đứng bên: “Nhóc quỷ, nhóc học tới đâu rồi?”

Trần Tử Húc tới cửa sổ, như nhóc mẫu giáo bắt lấy đuôi tóc anh: “Đại học S chuyên ngành tâm lý học, tháng chín khai giảng.”

Vương Vu Dạng nói: “Sinh viên tài cao.”

Anh nhìn cậu: “Nhóc nói nhóc học chuyên ngành gì?”

Trần Tử Húc nhe răng nhìn anh: “Psychology, tâm lý học.”

Vương Vu Dạng trêu: “Phải không?”

“Chú không tin à?” Trần Tử Húc dương dương tự đắc, “Đừng thấy tôi còn trẻ, thực ra tôi đã du học sáu, bảy năm. Thầy khen tôi có thiên phú, là một thiên tài… hiếm có khó tìm.”

Vương Vu Dạng nhìn không ra.

Trần Tử Húc nhướn mày kiêu ngạo: “Vừa trẻ vừa có tiền, lại còn đẹp trai có tài. Chú, tôi có hơi bị nhiều người theo đuổi á.”

Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn chó săn lửa nhiệt phừng phừng, một chút hứng thú cũng không có.

“Chú ơi, eo của chú nhỏ thật, ôm vào cũng thật mềm mại.” Trần Tử Húc đặt tay trên eo anh vuốt ve, miệng lầm bầm mấy câu, “Dáng người thì trông không như gay thâm niên, ánh mắt lại không lệch ly nào. Quái lạ.”

Vương Vu Dạng vỗ bàn tay đặt trên eo mình: “Nhóc quỷ, tôi với bố cậu không lớn hơn nhau bao nhiêu đâu.”

Trần Tử Húc dụi vào cổ anh: “Bố tôi bốn mươi mốt.”

Vương Vu Dạng đáp: “Không chênh bao nhiêu.”

Trần Tử Húc ngẩng đầu: “Thật hay giả?”

Vương Vu Dạng cười nhạt.

Trần Tử Húc ôm anh như ôm gấu bông, cười sáng lạn đẹp trai: “Chú đừng sợ, tuy tôi không có kinh nghiệm, nhưng khả năng tiếp thu thì rất cao đó. Chỉ cần chú dạy tôi, tôi đảm bảo chú sẽ không đau đâu.”

Mặt Vương Vu Dạng giật giật, nhóc quỷ này không phải đứa ngốc.

Trần Tử Húc ám muội: “Chú, đêm nay tới chỗ đó với tôi đi.”

Vương Vu Dạng ra khỏi cửa sổ, đặt trà hoa lài chưa uống hết xuống bàn: “Nhóc nói mình không thiếu tiền, muốn thưởng thức của ngon vật lạ thì tới Kim Tôn đi. Nơi ấy có đầy đủ cho nhóc hài lòng.”

Trần Tử Húc ngạc nhiên: “Chú cũng biết Kim Tôn ư?”

Cậu gãi gãi mặt: “Cũng đúng, đó là club giải trí lớn nhất S thành, địa bàn của vị nhị gia kia mà.”

Vương Vu Dạng ngồi xuống ghế, cầm bật lửa đen trên mặt bàn lên bật tới bật lui.

Trần Tử Húc ngồi xuống kế bên: “Tôi đi đâu thì đi cũng sẽ không tới Kim Tôn.”

Vương Vu Dạng hứng thú: “Vì sao?”

Trần Tử Húc vắt chéo chân: “Thì không đi thôi.”

Vương Vu Dạng càng cảm thấy mặt mũi cậu quen thuộc: “Nhóc quỷ, tới đây.”

Trần Tử Húc lập tức sáp lại gần, cười toe: “Muốn hôn à?”

Vương Vu Dạng chìa hai ngón tay ra, niết cằm cậu đưa sang trái phải.

Phía sau bất thình lình có tiếng đóng mở cửa. Cùng lúc đó, luồng khí lạnh cực đại tỏa ra toàn bộ không gian trên tầng.

Vương Vu Dạng quay đầu về sau, nhìn gương mặt không có chút cảm xúc nào của thanh niên: “Tiểu Dịch?”

Chu Dịch nguýt anh một cái, mày nhíu chặt quay lại phòng vệ sinh.

Vương Vu Dạng trố mắt nhìn, giây lát sau cười rộ lên: “Tiểu Dịch nhà chú giận rồi, chú đi dỗ đây.”

Trần Tử Húc quay đầu: “Không phải chứ, anh ta đâu phải con nít, còn muốn anh dỗ?”

“Ai bảo cậu ấy đáng yêu.” Vương Vu Dạng biếng nhác đi đến phòng vệ sinh.

Trần Tử Húc nhảy dựng lên cản anh: “Chú…”

“Được rồi, đi chơi đi.”

Vương Vu Dạng nói xong thì đóng cửa, không nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của thiếu niên, chặn cậu ngoài cửa.

Trần Tử Húc đang định gõ cửa, tiếng điện thoại trong túi đã vang lên. Cậu nhìn cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, lập tức bỏ xuống.

Tiếng chuông điện thoại vẫn không dứt, cậu giận dữ nhấn nút nghe: “Mẹ kiếp anh làm gì?”

Giang Dương đầu dây bên kia lại từ tốn: “Ở đâu?”

Trần Tử Húc đi tới cửa sổ: “Anh đường đường là quản lý Kim Tôn mà rảnh vậy hả? Đã cúp rồi còn gọi, anh biết phiền không?”

Giang Dương xì một tiếng: “Nếu ông nội không bảo anh đón cậu về nhà ăn cơm, anh lại thèm gọi cậu quá?”

Trần Tử Húc nhớ tới điều gì, im lặng.

Giang Dương như nhận ra: “Tối hôm qua đã bàn xong rồi, không quên chứ?”

“Có cái rắm.” Trần Tử Húc chột dạ, giọng điệu càng cao, “Bây giờ còn sớm, anh gấp cái gì? Hơn nữa, tôi cần anh tiếp tôi chắc?”

Giang Dương cười ha ha: “Em trai họ nhỏ của tôi ơi, ông nội chúng ta muốn nhìn anh em chúng ta tương thân tưởng ái, hy vọng sớm đến trò chuyện với ông ấy, ra vẻ một chút, hiểu?”

“… Chờ điện thoại tôi!”

Trần Tử Húc vừa nói xong đã cúp máy, cậu trở về trước nhà vệ sinh, dựa vào tưởng bất động.

Áp suất trong phòng vệ sinh cực thấp, lại còn lạnh.

Vương Vu Dạng không vội tăng nhiệt cho đứa nhỏ, mà vào trong giải quyết nhu cầu trao đổi chất.

Đáy mắt Chu Dịch như chứa lưỡi dao sắc lẹm, hắn nhếch môi mỏng, lạnh lùng mở miệng: “Anh ở đây làm gì?”

Vương Vu Dạng nới lỏng thắt lưng: “Trước tiên để cho chú giải quyết phát, ha?”

Thái dương Chu Dịch giật lên.

Bên cạnh có tiếng nước chảy, đều đặn.

Chu Dịch đứng quay lưng lại nghe thấy gì đó, hơi thở đột nhiên ngưng lại: “Đi thì đi, còn hừ cái gì?”

Vương Vu Dạng cười: “Thoải mái chứ sao.”

Chu Dịch: “…”

Vương Vu Dạng xong xuôi, chỉnh lại đồ: “Giờ có thể nói được rồi. Tiểu Dịch, nói cho chú cậu biết, tại sao tức giận?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.