Chờ Hừng Đông

Chương 43



Vớ phải một vị tổ tông.

Vương Vu Dạng cũng không thấy, nhận lấy ly nước uống hai ngụm, chào hỏi Tô Mạt.

Tô Mạt như thấy cái gì, đưa mắt nhìn thanh niên phía đối diện như có như không.

Bên trong ánh nhìn ấy có chứa hàm ý rất khó hình dung.

Chu Dịch nhướn mày, Tô Mạt đã chuyển tầm mắt đến người bên cạnh.

“Xin chào, chúng ta lại gặp mặt.”

Vương Vu Dạng ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Tô Mạt, khác với lần trước, đã nhẹ hơn rất nhiều.

“Trong tiệm này mỗi ngày đều có người đến kẻ đi, thế mà cậu vẫn nhớ rõ tôi?”

“Trí nhớ của tôi tốt, khách tới đây nói với tôi năm câu trở lên, tôi đều sẽ nhớ.”

Giọng Tô Mạt rất êm dịu nhu hòa: “Thêm nữa, anh là vị khách đầu tiên cảm nhận được bốn thứ vị trong bánh tứ vị, không tránh để lại ấn tượng sâu.”

Vương Vu Dạng ngẩng đầu: “Tiểu Dịch, cậu đi gọi hai phần bánh tứ vị, hai ly cà phê, chút nữa chúng ta mang đi.”

Chu Dịch cau mày, anh muốn đẩy tôi ra?

Ánh mắt Vương Vu Dạng ra chiều vỗ về, nghe lời.

Chu Dịch ngồi đối diện chớp mắt mấy cái, trầm mặc đứng dậy, cả người lạnh te ra khỏi bàn.

Vương Vu Dạng nhìn bóng người bên trái mình: “Anh Tô, lần trước anh nói mình không phải là ông chủ tiệm bánh này, nhưng tôi cũng không nghĩ anh giống một nhân viên bán hàng hay một đầu bếp.”

Tô Mạt nói: “Tôi là người trông cửa hàng.”

Vương Vu Dạng cười: “Ra là vậy.”

Có mấy người trẻ tuổi cười đùa đi qua, trong đó có một thanh niên trẻ đụng phải bàn, ly nước trên bàn Vương Vu Dạng đổ xuống, nước vây ra khắp người anh.

Nhiều khách trên tầng hai nhìn sang, thanh niên trẻ cợt nhả: “Chú không sao chứ?”

“Nước ấm, không vấn đề gì, cũng không nóng.” Vương Vu Dạng đứng dậy, ước thấm trên quần áo nhỏ tí tách xuống. Anh biếng nhác thở dài: “Chỉ là quần áo ướt rồi…”

Thanh niên trẻ chẳng hiểu sao lại ngại ngùng: “Vâng, vâng, vâng, vâng, vâng, xin lỗi.”

Người bạn đứng bên cạnh: “…” Đậu xanh rau má, có điên không? Nhìn một ông chú mà đỏ mặt lắp bắp cái rắm gì!

Vương Vu Dạng đi vào phòng vệ sinh, Tô Mạt cũng đi tới: “Nếu không ngại, tôi đưa anh vào phòng nghỉ vệ sinh một chút.”

“Vậy làm phiền rồi.”

Vương Vu Dạng cười cười với Tô Mạt, nhanh chóng gửi cái tin nhắn.

Chu Dịch dưới tầng lấy điện thoại trong túi, mở ra, tin nhắn đập vào mắt.

– Ở dưới đó chờ chú, đừng lên đây, ngoan.

Chu Dịch: “…”

Trong phòng nghỉ, Vương Vu Dạng cầm giấy lau nước trên đồ mình, thỉnh thoảng ho vài tiếng.

Tô Mạt nói: “Chỗ tôi có thuốc cảm.”

“Không cần đâu.” Vương Vu Dạng vứt giấy vào thùng rác, cầm giấy mới lên tiếp tục lau.

“Cần quần áo sạch không?”

Tô Mạt mở tủ ra, lấy một bộ đồ thể thao trắng.

Vương Vu Dạng nghe thấy mùi thuốc lá dịu nhẹ mà thuần khiết, hẳn là nhãn hiệu vẫn thường dùng, đều ám vào trong tủ đồ.

Lần trước hút cùng loại thuốc với Chu Dịch, dường như chỉ là nhất thời muốn hút.

Thấy Tô Mạt cầm quần áo, Vương Vu Dạng định nói không cần, nhưng lại nghĩ đến khoảnh khắc người này cười rộ lên trong chốc lát, khiến anh có cảm giác như đã từng gặp ở đâu.

Đổi ý, nhận bộ đồ thể thao kia.

Không biết có phải là do lần đầu tiên mặc một bộ trắng bóc không, Vương Vu Dạng cúi đầu đánh giá mình, cảm thấy có chút gì đó là lạ, nhưng không rõ là lạ chỗ nào.

“Lần này cảm ơn anh Tô.”

“Đừng khách sáo.” Tô Mạt nói, “Khách hàng là thượng đế, chuyện gì tôi có thể giúp sẽ cố hết sức.”

Vương Vu Dạng cười, đưa tay ra: “Tôi họ Vương, Vương Vu Dạng.”

Tô Mạt nắm chặt bàn tay kia, “Vu Dạng… khá giống tên của phụ nữ.”

Vương Vu Dạng sững sờ.

Lòng bàn tay anh trống rỗng, bàn tay nắm chặt kia đã rút về, Vương Vu Dạng tỉnh táo lại, cười nói: “Cậu cũng thế nhỉ?”

Khóe mắt Tô Mạt nhuốm ý cười: “Ừm.”

Vương Vu Dạng bị bầu không khí khiến cả người trở nên kỳ lạ: “Tô Mạt, tôi có thể gọi tên cậu như thế không?”

Tô Mạt đáp: “Có thể.”

“Tôi phải đi rồi.” Vương Vu Dạng nhìn điện thoại, “Quần áo tôi sẽ giặt sạch rồi trả về đây.”

Tô Mạt đóng tủ lại: “Đồ này tôi mua hơi nhỏ, vẫn đặt trong tủ chứ chưa từng mặc qua, trả lại cho tôi cũng để đó, anh mặc đi.”

Ánh nhìn của Vương Vu Dạng có ý dò xét khó phát giác, anh xác định bốn mươi năm trong kiếp trước trong trí nhớ không có người này.

Vậy thứ cảm giác quái lạ này, chỉ có thể là của nguyên chủ.

Nhưng vì sao linh hồn lại có cảm giác thân thuộc đến vậy?

Theo lý thuyết, cơ thể này không phải của anh, linh hồn và ký ức lại là của anh, không thể cảm thấy thân thuộc như thế.

Không lý giải được.

Vương Vu Dạng ra khỏi tiệm bánh, đi không bao xa đã dừng lại quay đầu, phát hiện nơi cửa sổ có bóng người màu lam đứng đó.

“Tiểu Dịch, nếu không có gì bất ngờ, người tên Tô Mạt này quen biết nguyên chủ.”

Chu Dịch nghe vậy, cũng không quay người tìm kiếm: “Anh ngại nguyên chủ chỉ có quan hệ với Hà Trường Tiến và Tiểu Khâu, không thể tra ra gì, bây giờ có thêm một người không phải là chuyện tốt?”

“Đúng là rất tốt, có thêm manh mối điều tra.” Vương Vu Dạng ho khan, “Cậu nói xem, tại sao cậu ta giả như không quen biết?”

Chu Dịch không đáp.

Vương Vu Dạng chạm tay vào người hắn: “Chú đang nói chuyện với cậu đó.”

Chu Dịch đáp lại hai chữ: “Không biết.”

Vương Vu Dạng vỗ vỗ lưng hắn: “Đoán thử nào Tiểu Dịch.”

Chu Dịch cứng đờ, nói: “Lần chúng ta ở trong tiệm trước, anh ta rõ ràng có ý tiếp cận anh, lần này càng rõ hơn nữa.”

Vương Vu Dạng thở dài sâu xa: “Đúng vậy.”

Chu Dịch nói tiếp: “Nếu anh ta có thể cho anh có cảm ứng với ký ức của nguyên chủ, cho thấy rõ khúc mắt của nguyên chủ và anh ta rất sâu, cho dù nhiều năm không gặp cũng không đến nỗi hoàn toàn không nhớ gì.”

“Nhưng anh xem anh ta như người xa lạ, dường như lại trong dự liệu của anh ta, không hề kinh ngạc, trái lại còn phối hợp làm người lạ.”

“Đúng thế, kỳ lạ lắm.” Vương Vu Dạng dạo bộ ở phố cổ, hờ hững đưa mắt nhìn cửa hàng xung quanh, “Vậy cậu nghĩ quan hệ giữa cậu ta và nguyên chủ là thế nào?”

Chu Dịch trả lời: “Quan hệ nào cũng có khả năng.”

Vương Vu Dạng liếc hắn: “Vô nghĩa.”

Chu Dịch nói: “Tôi nói thật.”

“…”

Vương Vu Dạng nghĩ ngợi: “Lúc tiếp xúc với cậu ta sẽ cảm thấy an tâm, bất kể là quan hệ nào, chắn chắn cũng không tệ, nguyên chủ không thể nào không có quan hệ với cậu ta.”

Chu Dịch đột nhiên hơi khựng lại, cằm bạnh ra: “Anh thấy an tâm vì một người lai lịch không rõ ràng?”

Vương Vu Dạng lập tức vỗ vỗ lưng hắn: “Chỉ là bị nguyên chủ ảnh hưởng.”

“Điều này cũng khiến chú rất bất ngờ, tiếp xúc với Tô Mạt nhiều thêm một chút, không chừng có thể khơi gợi được ký ức của nguyên chủ.”

Mãi sau, Chu Dịch mới trầm giọng mở miệng: “Chuyện của anh ta chưa tra rõ, anh đừng gặp mặt anh ta một mình.”

“Được.” Vương Vu Dạng cười, “Nghe Tiểu Dịch.”

Chu Dịch không nói gì.

Vương Vu Dạng vén mấy sợi tóc dính trên miếng dán hạ sốt ra: “Cà phê.”

Chu Dịch nói: “Bị cảm không nên uống thứ này.”

Vương Vu Dạng khẽ phát ra tiếng cười trong cổ họng: “Vậy mà cậu còn mua?”

Mặt Chu Dịch không hề có cảm xúc.

“Nói cậu mua là cậu mua,” Vương Vu Dạng lắc đầu một cái, “Có lúc rất nghe lời, có lúc lại chẳng chịu nghe.”

Nói rồi lẹ tay lấy cà phê trong tay Chu Dịch.

Chu Dịch giơ tay lên cao, cúi đầu nhìn xuống.

Mặt Vương Vu Dạng tối tăm, giọng điệu lại không thay đổi: “Được rồi, biết cậu cao rồi, đưa cà phê cho chú nào.”

Chu Dịch nhìn anh từ trên cao xuống.

Vương Vu Dạng mỉm cười: “Tiểu Dịch, chẳng lẽ cậu muốn chú nhảy lên với cướp của cậu?”

Chu Dịch tưởng tượng hình ảnh kia trong đầu theo phản xạ, chẳng hiểu thế nào mà tai đỏ lên. Đến lúc hắn trở lại bình thường, cà phê trên tay đã thiếu mất một ly.

“…”

Vương Vu Dạng uống một hớp cà phê: “Tình hình bên Tôn Thành Chu thế nào?”

Chu Dịch lấy ly còn lại ra uống: “Không có gì phát sinh.”

Vương Vu Dạng nói: “Tôn Thành Chu rất xem trọng nghiên cứu viên nọ. Gã cho đối phương một mạng, đưa người đến giấu nơi khác, nói không chừng là kẻ giật dây thí nghiệm lên người, hoặc là cả hai cùng câu kết.”

“Hoặc là tồn tại một thứ khiến gã phải dè chừng, hoặc là nghiên cứu viên nọ không cho gã biết vị trí chính xác, khiến gã không tìm được cũng không liên lạc được, cái sau có tính khả thi cao hơn một chút.”

Anh vừa đi vừa trầm tư, bất giác đi tới lề đường, không để ý xe cộ chạy qua.

Chu Dịch túm anh về phía sau, kéo cả áo và lưng quần thể thao lại: “Nhìn đường.”

Vương Vu Dạng quay đầu lại: “Quần sắp tụt rồi, giúp chú kéo lên một chút.”

“Anh không biết ngại?” Mặt Chu Dịch tối sầm lại.

“Ngại ấy hả?” Vương Vu Dạng bày ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ, “Để chú nghĩ lại xem…”

Anh thở dài, có chút tiếc nuối: “Không có thật.”

Chu Dịch: “…”

Vương Vu Dạng ho vài tiếng: “Con gái Tôn Thành Chu thì sao?”

Chu Dịch kéo quần anh lên, tay không khống chế được chạm vào eo anh: “Đi học.”

“Con gái gã hình như học trên khóa của Trần Tử Húc?”

Vương Vu Dạng quay đầu, Chu Dịch lập tức rụt tay về nhét vào túi: “Ừm, hả? Cái gì?”

“Tiểu Dịch, cậu…”

Vương Vu Dạng còn chưa dứt lời, chuông điện thoại vang lên, Trần Tử Húc gọi.

Anh nghe máy, thu hết biểu tình cáu kỉnh ảo não đáng yêu của thanh niên vào mắt.

“Nhóc quỷ, giờ này không đi học mà gọi cho tôi làm gì?”

“Chán, lười đi.” Trần Tử Húc nằm dưới bóng cây, “Chú, nói cho chú chuyện này, chú muốn đi xem Kim Tôn ra sao không?”

Vương Vu Dạng nhíu mày: “Làm sao?”

“Chú muốn đi thì nói, tối thứ sáu tuần này đi với cậu chủ.” Trần Tử Húc cười đắc ý, “Cậu chủ dẫn chú đi chơi.”

“Thứ sáu à?”

Vương Vu Dạng nhìn thanh niên bên cạnh, có ý dò hỏi.

Sắc mặt Chu Dịch quái lạ, người này còn hỏi ý kiến của hắn, có phải bị sốt đến ngớ ngẩn ra rồi không?

Sau đó nghe người bên cạnh mình lên tiếng: “Có thể, thứ sáu tan học nhóc về tìm tôi.”

“…” Thế hỏi hắn làm gì? Đùa hắn?

Vương Vu Dạng và Trần Tử Húc nói chuyện một hồi, cúp điện thoại xong mới nhớ tới một chuyện: “Cái người tên Tiêu Minh kia sao hôm nay không xuất hiện?”

Chu Dịch nhạt giọng nói: “Lâm Thiếu Nam giao nhiệm vụ cho hắn theo dõi anh, không khởi sắc, hắn không thể về.”

Cảm xúc trên mặt Vương Vu Dạng không có biến động gì: “Cậu và cậu ta đánh nhau thì ai thắng?”

Chu Dịch thoáng nhìn thấy gì đó, đưa tay bịt mũi miệng anh lại, không cho anh nói chuyện.

Vương Vu Dạng đẩy bàn tay to khỏi mặt mình ra, hô hấp trở lại ổn định mới nhìn theo thanh niên.

Đối diện có một cửa hàng, Trịnh Nguyên đang bán ngồi xổm chọn một con cừu bông, chuyên chú mà dịu dàng.

Nhân viên cửa hàng đi tới nói gì đó, Trịnh Nguyên đáp lại bằng một nụ cười lịch sự, mua cả một hàng cừu bông trên giá, xách bao lớn bao nhỏ ra về, sau đó vào một cửa hàng khác, trên mặt rõ vẻ vui sướng mừng rỡ.

Vương Vu Dạng thu tầm mắt lại: “Tâm tình rất tốt nhỉ.”

Chu Dịch thấp giọng nói: “Đi về.”

“Cậu cầm cà phê một chút.”

Vương Vu Dạng cầm điện thoại tìm lịch, lẩm nhẩm trong đầu, còn một ngày nữa là cách ngày Lưu Phong tử vong được mười lăm ngày.

Hơn mười giờ đêm hôm đó, Chu Dịch thức dậy trên gác, Vương Vu Dạng gọi hắn xuống nhà nấu mì cho mình.

“Cho nhiều cà rốt xắt nhỏ và rau nữa, trong tủ lạnh có đậu hũ không?” Vương Vu Dạng nói, “Cậu chiên lên ăn không tồi, thêm một ít nước sốt cà chua…”

Chu Dịch ném nồi vào bồn rửa: “Anh nấu.”

Vương Vu Dạng dựa vào cửa kính, lười nhác cười.

Chu Dịch lại cầm lấy nồi, lau sạch đáy.

Nấu cho ai không nấu, lại vớ phải một vị tổ tông.

“Ra ngoài đợi.” Chu Dịch bật bếp.

Vương Vu Dạng không đi, anh híp mắt đánh giá thanh niên đứng trước bếp, cao một mét chín, cao lớn cường tráng, mặt mày hung hãn đậm tính xâm lược, mồ hôi khiến chiếc áo thun đen dính sát vào cơ thể, vẽ nên đường nét cơ bắp bùng nổ sức mạnh, mang hơi thở nam tính vô cùng mãnh liệt.

Kiểu hung tợn mạnh mẽ này, thật sự là khác một trời một vực với tiểu bạch thỏ mà. Ai, đau đầu.

Chu Dịch vừa nấu xong, Hùng Bạch trong phòng gào ra.

“Lão đại!”

Chu Dịch lập tức mở cửa đi vào.

Hùng Bạch vội vàng nói: “Vừa nãy CCTV ở trung tâm đào tạo đột nhiên bị lỗi.”

Chu Dịch khẽ nhướn mày.

Hùng Bạch gõ gõ bàn phím: “Trịnh Nguyên là giảng viên hạng nhất trong trung tâm đào tạo, được hưởng đãi ngộ tốt nhất, có phòng nghỉ ngơi riêng, đêm nay không về.”

“Trước khi CCTV bị ngắt trong trung tâm chỉ có mình hắn, bây giờ không xác định được đang có ai, lành ít dữ nhiều. Để em xem có cách nào tìm đường vào…”

Không đợi Hùng Bạch nói xong, Chu Dịch đã tháo tạp dề bước ra ngoài, nói với người đàn ông ngồi trên bàn ăn: “Anh ở nhà, đừng ra ngoài.”

Vương Vu Dạng không hỏi gì, chỉ “Ừ” một tiếng.

Chu Dịch lạnh giọng dặn dò: “Cũng đừng mở cửa cho người khác, bất kể là ai.”

Vương Vu Dạng bất đắc dĩ trấn an: “Yên tâm đi.”

Chu Dịch nghe được anh đáp, lúc này mới lấy chìa khóa xe ra khỏi nhà.

Tại tầng bốn của trung tâm đào tạo.

Buổi tối phòng học không bật đèn, chỉ có vài ngọn nến được thắp sáng.

Bàn học ghép lại với nhau, bên trên là khăn trải bàn màu đỏ viền vàng, tương tự kiểu dáng của một chiếc bàn dài kiểu Âu.

Chân nến bằng vàng lộng lẫy xa hoa, các bộ dụng cụ ăn uống được sắp xếp chỉnh tề, phản chiếu tia sáng vàng kim nơi ánh nến.

Có ba loại ly rượu khác nhau, phân ra rượu vang đỏ, rượu nho trắng và champagne.

Giữa bàn đặt một chiếc dĩa trắng hoàn mỹ, tuy rằng bị che lấp bởi dao nĩa bằng vàng, song mùi thịt nướng từ đó thoang thoảng ra khắp căn phòng, làm người ta thèm nhỏ dãi.

Đây là một bữa tiệc tối tinh tế theo phong cách châu Âu, tại nơi mà ban ngày là một phòng học.

Có sáu chiếc ghế xung quanh bàn, nhưng năm chiếc để trống.

Trong phòng học tĩnh mịch, không có một tiếng động.

Trịnh Nguyên ngồi ở vị trí chủ nhân bữa tiệc, khẽ lắc ly rượu trong tay.

Có tiếng rượu sóng sánh vang vọng trong căn phòng lặng ngắt như tờ.

Hai phút sau, Trịnh Nguyên đột nhiên hơi cúi người với ghế đối diện trống không, tao nhã cất tiếng: “Giám đốc Lưu, hôm nay anh có thể tới đây, tôi cảm thấy rất vinh hạnh.”

Trong phòng học chỉ có một người, Trịnh Nguyên đang nói chuyện với ai?

Không có ai trả lời, một khoảng lặng sau đó, Trịnh Nguyên nở nụ cười: “Ha ha… giám đốc Lưu vẫn hài hước như ngày nào nhỉ, chuyện năm đó đúng là lỗi sai của tôi.”

“Xin thứ lỗi cho sự thất trách của tôi.” Trịnh Nguyên cúi người.

“…”

Như đang xin lỗi một ai đó, giọng điệu cung kính mà hèn mọn, cúi thật lâu vẫn chưa thẳng người dậy.

Từng cơn gió đêm tràn vào từ khe cửa sổ, tạo ra tiếng gió rít trong không gian, như thể có tiếng người đang thét gào.

Không ai trả lời, cũng không ai tha thứ.

Lặng một hồi lâu…

Rốt cuộc Trịnh Nguyên cũng chậm rãi ngồi dậy, sự tôn kính trong ánh mắt chẳng thấy đâu, gương mặt trở nên hung tợn gào lên.

“Lưu Phong, tao chỉ không gọi mày một tiếng giám đốc lúc mở cửa cho mày, mày lại đuổi việc tao!”

“Nếu không phải tại mày, tao sẽ không mất đi công việc ở Thẩm Thị, mất đi bạn gái và đứa con của tao, mất tất cả. Cuộc đời tao bị hủy hoại tất cả là do mày!”

Gã ném mạnh ly rượu về phía đối diện, ngọn lửa thù hận nuốt chửng gã trong nháy mắt, gã điên loạn bật cười.

“Ha ha…. Thế nào, cảm giác trở thành một con ếch rất tuyệt đúng không.”

“Ha ha… Ai sẽ nghĩ tới, giám đốc Lưu vênh váo kiêu ngạo hóa ra là một con ếch ăn côn trùng… Ha ha ha…”

“Mày làm tao cười đến chết… Ha ha ha…”

Trịnh Nguyên ôm bụng cười đến suýt đau sốc hông, tiếng cười vang ra ngoài hành lang, nghe quá mức quái dị.

“Cộc cộc cộc —— ”

Cửa phòng có tiếng gõ, ngoài cửa có người.

Tiếng cười Trịnh Nguyên im bặt, trên mặt lộ rõ vẻ kinh hoảng: “Ai?”

Hôm nay trung tâm kết thúc các lớp học sớm, học sinh và đồng nghiệp phải về từ lâu rồi, đã giờ này còn ai chưa đi?

“Cộc cộc cộc —— ”

Tiếng gõ cửa lại vang lên, chậm rãi mà nhịp nhàng, thoạt toát lên vẻ lịch sự.

Trịnh Nguyên nghi hoặc cẩn thận mở cửa, gã thấy người ở trước cửa kia, người nọ đứng đối diện gã, lịch sự mà cứng nhắc mỉm cười.

“Chào buổi tối, thầy Trịnh.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.