Hàn Kiêu ôm chặt cô gái vào lòng như thể đang ôm lấy cả sinh mệnh của mình: “Xin lỗi… là lỗi của anh… lỗi tại anh vì đã không tìm được em…”
Trên mặt Annie không có chút cảm xúc nào nhưng cô lại hoàn toàn không thể khống chế được nước mắt của mình, thậm chí cô còn chẳng biết vì sao mình lại rơi nước mắt nữa. Chỉ là… khi nghe thấy thanh âm của người đàn ông này, nghe thấy câu nói kia, nước mắt của cô không tự chủ được mà rơi xuống…
“Đi theo anh, anh sẽ giúp em nhớ lại tất cả mọi chuyện.”
Hàn Kiêu kéo tay cô rồi nhanh chóng quay người rời đi, bỏ lại Ninh Tịch đang suy sụp ở đó.
“Đại thần! Chờ chút! Thuốc… thuốc giải đâu!!!”
Hàn Kiêu dừng chân lại, hơi ngẩn ra, sau đó máy móc nhìn cô gái đang bị anh dắt đi: “Ừ U Ca, thuốc giải đâu?”
Annie ngơ ngác nhìn vào mắt anh, cô y như bị thôi miên sai khiến, cô lấy một túi thuốc trong người ra đưa cho anh.
Hàn Kiêu nhận lấy gói thuốc rồi vứt cho Ninh Tịch ở phía sau, sau đó anh bế bổng Annie lên theo kiểu ôm công chúa. Bởi vì hiện giờ trông Annie đã không còn sức lực gì nữa, bóng dáng hai người nhanh chóng biến mất sau rừng cây rậm rạp.
Còn tất cả mọi người ở phía sau lúc này đều nghệt mặt ra nhìn nhau.
Ninh Tịch trân trối nhìn gói thuốc giải trong tay lẩm bẩm: “Đại thần thật là lợi hại! Không ngờ lại dùng mỹ nhân kế để lấy được thuốc giải…”
“Rốt cuộc Annie và đại thần có quan hệ gì với nhau thế?” Phong Tiêu Tiêu lập tức hóng hớt.
“Cô gái đó hình như là cô U Ca – người mà mà cậu Hàn yêu say đắm. Nhưng, hình như cô U Ca bị mất trí nhớ thì phải?” Lúc này, ông trùm châu Âu bỗng lên tiếng.
“Mất trí nhớ á…”
Ninh Tịch đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi thử hỏi dò: “Chẳng lẽ… năm ấy U Ca không chết, mà là được người nhà họ Vân vô tình cứu nhưng cô ấy lại bị mất trí nhớ. Vân gia thấy được năng lực của cô ấy nên nhận làm con nuôi. Vì Vân Thanh Trạch trông khá giống Hàn Kiêu, vậy nên tuy U Ca bị mất trí nhớ nhưng theo bản năng vẫn cảm thấy thân thiết với anh ta. Chính vì thế mà cô ấy cũng cực kỳ coi trọng anh ta, cái chết của anh khiến cô ấy chịu phải đả kích lớn, nên mới dẫn tới hàng loạt hành động báo thù cực đoan thế kia…”
“Ố ồ! Chẳng tránh vừa rồi Annie bỗng nhiên lại ngoan ngoãn như thế, hóa ra vì Hàn Kiêu mới là chính chủ, mới là người cô ấy yêu thật lòng?” Đường Lãng bỗng bừng tỉnh.
Tiêu Phong Phong nghe vậy cũng lẩm bẩm: “Ơ, không biết Annie và Đại thần sẽ thế nào nhỉ…”
Ninh Tịch nắm chặt thuốc giải trong tay nhìn về phía bóng hai người vừa rời đi: “Mong là Annie có thể khôi phục lại trí nhớ, muội tin Đại thần nhất định sẽ có cách!”
Nói rồi Ninh Tịch hướng về phía ông trùm châu Âu để cảm ơn: “Ông Giles, cảm ơn ông hôm nay đã tới giải vây kịp thời.”
Nếu như hôm nay Giles không kịp thời xuất hiện thì dù những tay súng bắn tỉa kia có bị tiêu diệt hơn phân nửa, hai bên vẫn khó tránh khỏi một cuộc giao tranh đẫm máu.
“Là tôi đã gây rắc rối cho mọi người.” Giles thở dài nói.
“Nhưng cháu thật sự không ngờ, ông lại… lại…”
Nhà sản xuất cùng làm việc với cô, một ông lão hiền từ bỗng trở thành ông trùm của thế giới ngầm châu Âu trong truyền thuyết. Ninh Tịch cảm thấy thật sự quá thần kì.
Giles cười nói: “Giờ tôi chỉ là một nhà sản xuất thích làm phim điện ảnh thôi.”
Giles nói rồi lại nhìn Ninh Tịch thêm mấy cái, sau đó lại thở dài nói tiếp: “Tiểu Tịch, cháu thật sự rất giống Caroline… Năm ấy, con bé bất chấp sự phản đối của ông, nhất định muốn đi đóng phim. Cháu cũng y hệt như nó vậy, bắt đầu từ những vai đóng thế, một mình nó xông xáo vào cái giới nghệ thuật thứ bảy, con bé rất nghiêm túc và nỗ lực. Nó nói đóng phim là việc nó thích làm nhất, là sinh mệnh của nó… Con bé một lòng muốn nhận được sự khẳng định của ông… chỉ tiếc là… đợi tới khi ông có thể hiểu được nó… nó đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong một lần quay phim…”
“Giờ ông trông thấy cháu… như lại được thấy con bé vậy… Ông có rất nhiều con trai nhưng lại chỉ có hai đứa con gái. Đứa bé là Carosan, con bé vì bị ông ép cưới cậu Hàn nên đã bỏ nhà ra đi, tới giờ cũng không chịu gọi ông một tiếng cha. Còn Caroline cuối cùng lại chết vì sự cố chấp của ông, chỉ vì con bé vô cùng mong muốn ông thừa nhận nên nó mới liều mạng như vậy… Thế nên mới xảy ra việc ngoài ý muốn kia…”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!