Trong xe, Tiểu Bảo đang “thâm cừu đại hận” nhìn chằm chằm vào cái di động từ nãy giờ vẫn không có ai bắt máy.
Lục Đình Kiêu cởi đai an toàn ra: “Ba vào xem một chút, con chờ ở đây.”
Tiểu Bảo lập tức níu lấy vạt áo của anh, tỏ ý muốn đi cùng.
Lục Đình Kiêu nhìn con trai: “Nhỡ đâu cô ấy uống say thì ba nên ôm con hay ôm cô ấy?”
Bánh bao nhỏ phồng má, tỏ ý không phục, nhóc không cần ai bế.
Sắc mặt Lục Đình Kiêu hơi trầm xuống: “Thật không may, sau sự việc lần trước, lòng tin của ba đối với con đã giảm xuống, ba không tin con có thể tự chăm sóc chính mình. Nhỡ đâu con lại lạc một lần nữa thì……. ngay cả ba cũng không chịu nổi hậu quả này. Hiểu chưa?”
Bánh bao nhỏ cúi đầu, vẻ mặt cô đơn.
Ý thức được mình hơi nặng lời, Lục Đình Kiêu xoa xoa đầu con trai: “Ba sẽ về nhanh thôi.”
“Lão Trương, lái xe xuống hầm để xe đi.”
“Vâng, thiếu gia.”
Dưới ánh mắt kích động của quần chúng vây xem, cửa xe từ từ mở ra, từ trên xe bước xuống một người đàn ông – trên người mặc một bộ vest màu xám tro, thân hình cao lớn, khí tràng mạnh mẽ.
“Ahhhhhhh………….. là Lục… Lục Đình Kiêuuuuuu! Mới lúc nãy tôi còn đang nghĩ không biết đây là vị thần tài phương nào, không ngờ lại là ông thần tài của Kinh Thành! Tôi đã bảo rồi mà, ngoài thần tài ra không ai lái nổi cái xe đắt như này! So với Kiêu gia thì Tô gia chỉ có nước đi xác dép!”
“Trời ơi, đỡ tôi một chút, tôi kích động đến muốn xỉu luôn… tôi mới chỉ nhìn thấy trong tạp chí một lần, ai mà ngờ được lại gặp được người thật ở đây! Muốn chạy tới xin chứ kí quá đi, cầu ngài kí lên đồ lót của tôi!!! “
“Cái gì mà tiểu thịt tươi với ảnh đế, trước mặt Kiêu gia của chúng ta chỉ có thể cúi đầu xưng thần, nếu Kiêu gia mà vào vòng giải trí thì mấy tên kia làm gì có chỗ đứng!”
“Nghĩ hay nhỉ, có thể nhìn thấy người thật ở khoảng cách gần như này đã xài hết may mắn cả đời rồi đấy, còn muốn người ta gia nhập giới giải trí cho cô nhìn nữa sao?”
………………
Cho đến tận lúc người đã vào trong khách sạn, đám người ở cửa vẫn không chịu giải tán, vẫn còn đang hừng hực “bà tám”.
“Mỗi lần Lục đại boss xuất hiện đều là tiền hô hậu ủng, hôm nay muộn thế rồi còn một mình chạy tới khách sạn làm gì?”
*Tiền hô hậu ủng: Trước hô sau ủng. Ngày trước, vua chúa hoặc các quan to đi ra, có đông quân lính đi hầu. Đằng trước có lính hô dẹp đường, đằng sau có lính ủng hộ.
“Ai mà biết được, dù sao chắc chắn không phải tìm phụ nữ!”
“Thật đáng tiếc, người đàn ông xuất sắc như thế lại không gần nữ sắc! Các cô nói vì sao Lục Đình Kiêu lại không gần nữ sắc?”
“Đương nhiên là vì thích đàn ông!”
“Mấy thứ kia chỉ nói bậy thôi, thích đàn ông thì con trai của người ta ở đâu ra? Tôi cảm thấy Kiêu gia nhất định là một người si tình, nhất định là rất yêu mẹ của đứa bé kia, cho nên nhiều năm qua vẫn vì cô ấy mà thủ thân như ngọc!”
………….
Sau khi Lục Đình Kiêu lên lầu mới phát hiện người của đoàn làm phim đã giải tán hết sạch, đám người ở cửa khách sạn vừa nãy chắc là đám người cuối cùng, duy chỉ có Ninh Tịch không thấy.
Anh vừa lần theo hành lang tìm người, vừa cố gọi điện cho Ninh Tịch.
Đầu dây bên kia vẫn không ai nhấc máy.
Lúc đi ngang qua phòng vệ sinh, Lục Đình Kiêu đột nhiên dừng chân, hình như vừa rồi vẳng lại một hồi tiếng chuông điện thoại.
Anh đứng yên nghe ngóng, xác định là âm thanh truyền ra từ phía nhà vệ sinh nữ.
Lục Đình Kiêu tắt máy, tiếng chuông trong nhà vệ sinh nữ cũng ngưng lại.
Cuối cùng cũng tìm được, Lục Đình Kiêu thở phào nhẹ nhõm nhưng sau đó lại nhíu mày.
Nhà vệ sinh nữ, anh làm sao vào đó được.
Di động kêu như thế mà cô ấy cũng không có phản ứng gì chứng tỏ Ninh Tịch đã say mèm rồi.
“Ninh Tịch?”
Lục Đình Kiêu thử gọi một tiếng thăm dò, quả nhiên không một ai đáp lại.
Lục Đình Kiêu đứng ở bồn rửa tay giữa nhà vệ sinh nam và nhà vệ sinh nữ, nhấc ngón tay thon dài nhéo mi tâm một cái, dáng vẻ như đang quyết định có nên kí kết vụ làm ăn trị giá hàng tỷ đồng đầy mạo hiểm không.
Mấy giây sau, anh nhấc chân đi về phía nhà vệ sinh nữ.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!