Cuối cùng, Minh Hi không có tìm thêm được tin tức gì đành quay trở về nhà với thiếu niên. Ngôi nhà đơn sơ, gần như không thể gọi là nhà, và một chiếc giường nhỏ lẻ loi. Đây chính là nhà thiếu niên miễn cưỡng có thể che gió che mưa.
Minh Hi cũng không đành lòng đoạt thức ăn trong khẩu phần ăn không nhiều của người ta.
Ngược lại thiếu niên hình như không để ý lắm, mỗi bữa đều vui vẻ đem thức ăn cho anh ăn. Thấy anh ăn, so với chính mình ăn còn vui hơn.
–
Thiếu niên nhìn thấy anh đi theo, hiển nhiên rất vui vẻ, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười, rĩ rĩ oa òa nói không ngừng. Đáng tiếc, Minh Hi một câu cũng không nghe hiểu. Mặc dù Minh Hi đã cố gắng lắng nghe.
Hai người đi một đoạn thời gian, rất nhanh đi tới bờ biển, nhìn sóng lớn vỗ về bờ biển, Minh Hi đến là khó có chút cảm khái.
Lại nói tiếp, anh thật đúng là chưa từng thấy qua biển.
Nơi trước kia anh ở cách biển thật sự quá xa, gia cảnh lại không tốt, tự nhiên không có khả năng nghĩ đến chuyện đi biển du lịch.
Về phần sau này mạt thế tới, sơ kỳ anh vội vàng cầu sinh, hậu kỳ…
Minh Hi nhìn sóng biển quay cuồng, ánh mắt có chút mê mang. Trong đầu bốc lên đủ loại hình ảnh, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Thiếu niên đã bắt đầu tìm kiếm bên bờ biển, thỉnh thoảng từ trong biển vớt ra một ít thứ gì đó. Tôm nhỏ, rất nhanh vớt ra không ít.
Minh Hi suy nghĩ một chút, chính mình cũng không thể ăn không uống vô ích, vì thế xuống nước hỗ trợ.
Nước biển lạnh lẽo, vỗ từng cái một trên đùi, thỉnh thoảng một làn sóng cuộn lên, có thể làm ướt quần áo. Nhưng cảm thấy bất ngờ.
Minh Hi thử bắt cá, từng con cá đang chơi đùa bên bờ biển, nhìn rất hấp dẫn. Đáng tiếc, rõ ràng nhìn khoảng cách gần, anh vừa đi bắt, con cá trơn trượt, trực tiếp không biết chạy đi đâu.
–
Thiếu niên ở bên cạnh, rầm rầm oa oa nói nửa ngày, ngay cả khoa tay múa chân giống như đang an ủi, nhưng biểu tình lại có chút buồn cười.
Minh Hi quay đầu, nhìn chằm chằm con cá phía trước phảng phất như đang cười nhạo anh, đột nhiên nhắm mắt lại.
A Khố đang nghi hoặc vì sao nhân loại xinh đẹp này lại đột nhiên nhắm mắt lại, phải biết rằng mảnh này cũng rất nguy hiểm, làm như vậy thật sự rất nguy hiểm.
Cậu ta đang định nhắc nhở, người đàn ông trước mặt chợt mở to mắt. Chỉ thấy đáy mắt anh ta tựa như có hào quang hiện lên. Trong nháy mắt tiếp theo, lấy thanh niên làm trung tâm, chung quanh mấy trăm thước hồ quang đột nhiên lóe lên, A Khố rõ ràng nhìn thấy trong nước lóe ra quang mang thật lớn, trong nháy mắt lắc hoa ánh mắt của cậu ta.
A Khố mở to mắt, ngơ ngác nhìn thanh niên.
Mà thanh niên lúc này đã khom lưng xuống, bắt đầu nhặt từng con cá tôm bị điện giật trong nước. Chẳng bao lâu, bãi biển chất đống rất nhiều.
Lúc này, thanh niên đi tới, cười với A Khố. A Khố a một chút, rốt cục phản ứng lại, ngượng ngùng cúi đầu, hai má đều có chút phiếm hồng.
Bất quá, bởi vì làn da ngăm đen của cậu ta, phỏng chừng người nọ nhìn không ra. A Khố thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vã đến giúp đỡ để di chuyển mọi thứ.
Một đống lớn như vậy, đủ để ăn nhiều ngày, không thể ăn có thể mang đi bán, bán không hết còn có thể phơi cá khô tiết kiệm.
Nghĩ như vậy, ánh mắt A Khố nhìn thanh niên liền trở nên sáng ngời.
Minh Hi nhìn ánh mắt thiếu niên nhìn hắn, nở nụ cười. Hắn chỉ vào mình, chậm rãi nói, “Minh Hi, Minh – Hi ——”
Thiếu niên sửng sốt trong chốc lát, mới ý thức được đây là ý gì. Cao hứng đến mức khung trong tay thiếu chút nữa rớt xuống đất.
Trong miệng thiếu niên cố gắng đi theo ngữ điệu của Minh Hi, nhưng bởi vì ngôn ngữ bất đồng, thủy chung không thể chuẩn xác nói ra, “Mmm… Tây, Mễ… Tây… Ma…”
Nhưng vòng quanh là như vậy, thiếu niên cũng rất vui vẻ. Sau đó, ông đột nhiên nghĩ về một cái gì đó và bắt đầu với một giọng kỳ lạ, chỉ vào chính mình và nói tên của mình.
Rõ ràng là âm tiết rất khó nghe, nhưng Minh Hi vẫn rất nghiêm túc học theo. Sau đó, anh biết rằng cậu ta tên là A Khố.
A Khố, từ đầu tiên mà Minh Hi học được khi ở nơi này.
Mặc dù rất khó nhớ, nhưng anh đã rất cố gắng để ghi lại nó. Trong những ngày tiếp theo, anh cũng có ý thức học ngôn ngữ của họ từ A Khố, và A Khố cũng nghiêm túc dạy cho anh.
Khi một người trong một môi trường hoàn toàn xa lạ, khả năng thích ứng luôn luôn được phát triển đến cùng cực. Minh Hi đều không nghĩ tới, anh cư nhiên chỉ dùng hai tháng, dĩ nhiên đã học được một loại ngôn ngữ hoàn toàn xa lạ.
“Mễ Tây, Mễ Tây.” A Khố thở hồng hộc chạy tới, phỏng chừng là nguyên nhân thói quen ngôn ngữ, lúc A Khố gọi tên anh, luôn có loại cảm giác kỳ quái.
Minh Hi cười cười với cậu ta, “Làm sao vậy, A Khố, chuyện gì chạy gấp như vậy?”
A Khố vội vàng tiến đến bên tai anh, nhỏ giọng nói, “Tôi nghe nói, những người đó tháng này sẽ tới. ”
Nụ cười trên mặt Minh Hi khẽ thu lại, “Có biết khi nào sẽ tới không? ”
A Khố lắc đầu, “Không biết, bất quá mấy ngày gần đây trong chợ thu mua cá trắng với số lượng lớn, dựa theo kinh nghiệm trước kia mà nói, hẳn là rất nhanh sẽ có người tới.”
Minh Hi gật gật đầu, hướng A Khố nói lời cảm ơn, sau đó cúi đầu lâm vào trầm tư.
Nguyên bản anh cho rằng, mình chỉ là lưu lạc đến quốc gia hẻo lánh nào đó, nói tóm lại, như thế nào cũng còn ở trên địa cầu.
Nhưng mà theo thời gian trôi qua, anh cư nhiên khiếp sợ phát hiện, mình cư nhiên không ở trên địa cầu. Không biết như thế nào, anh cư nhiên lưu lạc đến tinh cầu khác.
Nguyên bản anh cảm thấy đường về nước đã đủ dài, mà hiện tại anh lại bắt đầu hoài nghi, mình có thể trở về hay không.
Chẳng lẽ anh còn muốn ở trong thế giới cái gì cũng không có, bắt đầu học tập sáng tạo, sau đó bình địa chế tạo ra phi thuyền có thể chở người, bay về địa cầu?
Minh Hi cảm thấy, mình vẫn nên tắm rửa đi ngủ tương đối nhanh.
Đang lúc anh tràn đầy tuyệt vọng, lại bị A Khố nói cho, không quá một đoạn thời gian ngắn, đều sẽ có người tinh cầu cao giai tới thu mua bạch ngư, sau đó bán cho tinh vực khác. Theo cậu ta, loại cá này có hương vị cực kỳ thơm ngon, rất được những người kia yêu thích.
Minh Hi bị tin tức này làm cho khiếp sợ sâu sắc. Vốn tưởng rằng là một xã hội cấp thấp đến nguyên thủy, ai biết người ta có phương tiện giao thông cao cấp hơn bọn họ.
Tuy nhiên, A Khố nói rằng những con tàu này chỉ nhận được cá và không cho phép những người dân ở đây vào. Nếu mạnh mẽ đi vào, sẽ bị bọn họ gi3t ch3t.
Lúc A Khố nói lời này, khiếp sợ liếc mắt nhìn Minh Hi một cái, ý lo lắng trong đáy mắt không cần nói cũng biết.
Giết? Nghe được từ này, khóe miệng Minh Hi gợi lên một biên độ kỳ quái.
Anh vẫn có thể chết chứ?