Minh Hi tự nhiên là nghe không hiểu, cúi đầu nghi hoặc nhìn A Khố, A Khố lắc đầu, tỏ vẻ nghe không hiểu.
Được rồi, vì vậy ông đã từ bỏ, mỉm cười và đi vào những người đó.
Người nọ nói nửa ngày, thấy Minh Hi không có bất kỳ phản ứng gì, nhíu nhíu mày, nói gì đó với một tiểu nam nhân bên cạnh.
Rất nhanh, tiểu nam nhân đi tới, dùng ngôn ngữ của đám A Khố hỏi Minh Hi, “Thiếu gia nhà ta hỏi ngươi là ai? ”
Cuối cùng cũng có một người có thể giao tiếp, Minh Hi nói, “Ta muốn mượn phi thuyền của các ngươi rời khỏi nơi này, không biết cần điều kiện gì? Ông
–
Nam nhân vóc dáng nhỏ bé nói cái gì đó với thiếu gia nhà hắn, sau đó ánh mắt thiếu gia kia từ trên xuống dưới nhìn lướt qua trên người hắn vài lần, sau đó ánh mắt Y-i-N tà nói một câu gì đó.
–
A Khố vốn còn sợ hãi vừa nghe nói như vậy, lập tức tức giận, không chút nghĩ ngợi nói, “Không được! –
Thì ra, nam tử dĩ nhiên coi trọng Minh Hi, muốn hắn đi bồi giường, mới chịu dẫn hắn đi ra ngoài.
Minh Hi chẳng những không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười. Hắn vốn đã xinh đẹp, cười rộ lên như vậy, nhất thời làm cho người ta có loại
Cảm giác như gió xuân.
Miếu Hi cười tủm tỉm đi về phía trước vài bước, sau đó trong ánh mắt có chút si mê của nam tử, nhảy mạnh tới trước mặt hắn, sau đó một phen giữ chặt cổ hắn.
Minh Hi đột nhiên động tĩnh, hoàn toàn làm cho người ta trở tay không kịp, tất cả mọi người đều bối rối, sau khi phản ứng lại toàn bộ cảnh tượng lập tức trở nên binh hoang mã loạn.
Người đàn ông nhỏ bé hét lên, “Buông bỏ, bạn nhanh chóng buông tay! Chúng ta có chuyện muốn nói, nói đi. –
Minh Hi hừ lạnh một tiếng, “Chúng ta lên phi thuyền, bằng không…”
Hắn vừa nhấc tay lên, một dòng điện tinh tế từ đầu ngón tay hắn nhảy ra, trực tiếp cuốn lấy súng ống trong tay một nam nhân bên cạnh, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, trong nháy mắt liền đem súng ống kia điện thành sắt vụn.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, nhất là nam tử dưới tay hắn, ngay cả sợ hãi cũng quên mất, ánh mắt tỏa sáng nói gì đó với hắn.
Minh Hi nhíu nhíu mày, nhìn về phía tiểu nam nhân bên cạnh, nam nhân vội vàng nói, “Thiếu gia chúng ta nói muốn thuê ngươi, bao nhiêu tinh tệ đều cho! –
Miêu Hi: “…”
Minh Hi còn có chút khó tin, hắn còn đặt tay lên cổ người ta, người này chẳng những không so đo, còn có thể liều lĩnh thuê mình.
Nhưng mà, với kinh nghiệm nhiều năm trong cuộc sống của hắn, hoàn toàn nhìn không ra trong đáy mắt hắn có bất kỳ cừu hận cùng giả dối nào, có người lại tràn đầy chân thành.
Minh Hi tựa như tin không tin buông cổ nam nhân ra. Ngoài dự liệu, nam tử thật sự không có đối với hắn làm ra bất kỳ hành vi công kích nào, ngược lại hưng phấn đến múa tay múa chân mời hắn lên phi thuyền.
Minh Hi nhíu mày, cái gọi là nghệ cao nhân to gan, hắn cũng không sợ người này giở trò gì, thật đúng là nhấc chân lên phi thuyền.
Đại thiếu gia kia lập tức điên cuồng đi theo, ánh mắt cực nóng.
Minh Hi quay đầu lại nhìn A Khố một cái, mấy ngày nay được hắn chiếu cố, hiện tại hắn muốn rời đi, như thế nào cũng không thể cứ như vậy không quan tâm ném người đến nơi này.
A Khố nhìn mấy người, cắn răng, đi theo lên phi thuyền.
Đại thiếu gia kia cũng không biết trút gió gì, vung tay lên, trực tiếp kêu gọi mọi người khởi hành, ngay cả bạch ngư cũng không nhận.