Editor: _14thfebruary
Âm thanh Chu Thịnh rất nhẹ, theo cơn gió truyền vào tai cô.
Nhẹ tâng, nhưng lại mang theo một lực, làm Bắc Bắc có chút không thở nổi.
Cô nghe âm thanh trầm thấp của Chu Thịnh, câu “Tôi nhớ em” kia như chứa một chút mật ngọt, làm cô thấy ngọt đến không chịu được. Cười nhẹ một tiếng, Bắc Bắc nhìn hai ngôi sao trên bầu trời, “Tôi biết.”
Chu Thịnh dừng một chút, “Sau đó?”
Bắc Bắc bật cười, cố ý hỏi anh: “Sau đó cái gì?”
Chu Thịnh nghẹn họng, bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường, giọng nói có chút thất bại, “Bắc Bắc.”
Bắc Bắc cười, xoa xoa hai cánh tay, có chút lạnh, “Tôi rất lạnh, đang đứng ngoài ban công nghe điện thoại.”
Chu Thịnh ngừng một lát, vội vàng nói: “Vậy mau vào đi, ở trường an tâm đọc sách, có việc thì gọi cho tôi, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Được.”
“Ngủ ngon.”
“Chờ lát nữa nhắn tin cho em.”
Bắc Bắc cười đáp: “Được.”
Cúp điện thoại, Bắc Bắc xoay người đi vào kí túc xá, còn chưa đi đến cửa cánh tay của cô bị Tiểu Ngư nắm lấy, “Bắc Bắc, lại đây một chút.”
Bắc Bắc sửng sốt, đi qua bên cô ấy.
“Làm sao vậy?”
Tiểu Ngư chăm chăm nhìn cô, “Cậu không sao chứ, lúc nghỉ Tết đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe vậy, Bắc Bắc ngẩn ra, “Không có việc gì, có phải cậu nghe được cái gì không?”
Tiểu Ngư gật gật đầu, “Lúc đầu tớ nghe nói cậu bị ba mẹ ép gả cho người khác sao? Bây giờ thế nào?”
“Không có việc gì, đều qua hết rồi.” Bắc Bắc không nghĩ lừa gạt Tiểu Ngư, nhưng tạm thời chưa nói, cô cũng không nghĩ sẽ nói chuyện của mình và Chu Thịnh cho người khác biết, tính cách của Tiểu Ngư tương đối nóng nảy, Bắc Bắc lo lắng nếu như cô nói ra, khả năng Tiểu Ngư sẽ đi tìm Chu Thịnh gây rắc rối.
Tuy nhiên cũng có thể không thấy Chu Thịnh, nhưng cô cũng không muốn người khác hiểu lầm những điều không tốt về Chu Thịnh.
“Thật sự không có việc gì?” Tiểu Ngư có chút không tin nhìn cô, vẻ mặt sốt ruột nói: “Nếu cậu thật sự có chuyện gì, nhất định phải nói ra, cùng lắm thì không về cái nhà đó nữa, làm gì có cha mẹ nào lại đối xử với con mình như vậy, cậu cũng không phải do bọn họ nhặt về.”
Nghe vậy, Bắc Bắc sửng sốt vài giây, cười khổ, “Không có việc gì, hiện tại tớ đã dọn ra ngoài ở rồi, cậu cũng đừng lo lắng, nếu có chuyện, tớ nhất định sẽ nói với cậu.”
“Vậy cậu nhớ nha, tuy tớ không có bản lĩnh gì, nhưng nhà của tớ cũng không nghèo đến nổi không đủ nuôi cậu.”
Bắc Bắc bật cười, vội vàng gật đầu đáp, “Được được, tớ biết rồi.”
“Được, vậy thì vào thôi, ngày mai còn đi học.”
“Ừ.”
Hai người trở về kí túc xá, Bắc Bắc liền bò lên giường, phòng của bọn cô có bốn giường, là loại giường tầng, lúc đầu có chút không thích ứng được, nhưng Bắc Bắc hiện tại, năng lực thích ứng có thể nói là siêu tốt, hoàn toàn OK.
Nằm ở trên giường, Bắc Bắc ngửi thấy hương chanh tỏa ra từ chăn, cảm thấy thỏa mãn.
Điện thoại rung một cái, cô vội vàng tắt âm, mở ra là tin nhắn của Chu Thịnh.
Chu Thịnh gửi cho cô là mấy tấm ảnh phong cảnh nước ngoài, còn có một tấm phòng khách sạn, Bắc Bắc nhìn, khẽ cười.
Bắc Bắc: Thật là đẹp.
Chu Thịnh: Lần sau em được nghỉ, sẽ mang em đến đây.
Bắc Bắc: Được.
Cô cũng không khách khí, dù sao bây giờ ở cùng với Chu Thịnh, giọng điệu cũng không còn như trước.
Chu Thịnh: Ở trường đã thích nghi được chưa, cùng các bạn kí túc xá sống chung như thế nào?
Bắc Bắc: Rất tốt, các cô ấy đều đối xử tốt với tôi. Buổi tối còn cùng nhau đi ăn lẩu, tí nữa gửi ảnh cho anh.
Chu Thịnh: Được.
Hai người nói chuyện hồi lâu, đến lúc Bắc Bắc mệt rã, Chu Thịnh mới cho cô đi ngủ.
Bên này Bắc Bắc dần chìm vào giấc ngủ, nhưng Chu Thịnh bên kia, lúc này mới bắt đầu công việc.
*
Tào Nhất Minh nhìn Chu Thịnh bỏ điện thoại xuống, mới đem tài liệu trong tay qua, “Chu tổng, ngài nhìn xem đây là tư liệu mới nhất, liên quan tới vấn đề nguyên liệu, hình như có cái gì không ổn.”
Chu Thịnh đưa tay nhận lấy, gật đầu một cái, “Ừ, để tôi xem trước.”
“Vâng.”
“Cậu sửa lại một phần tài liệu của công ty này cho tôi, buổi chiều sẽ mở cuộc họp có lúc cần dùng đến.”
“Vâng.”
Hai người ở khách sạn làm việc, Chu Thịnh đi qua đây, bởi vì sản phẩm nguyên vật liệu xảy ra một số vấn đề, tập đoàn Chu thị tham gia vào một loạt các ngành công nghiệp cực lớn, quần áo và các sản phẩm làm đẹp, tuy nhiên công ty vẫn chiếm nhiều lợi nhất từ ngành tài chính.
Buổi chiều Chu Thịnh mở cuộc họp, cho nên những tài liệu này, hai người cần sửa lại, bởi vì lúc nãy cùng Bắc Bắc nhắn tin nói chuyện làm mất không ít thời gian, cho nên lúc này Chu Thịnh phải nhanh chóng hoàn thành xong.
Bận tối mày tối mặt.
“Chu tổng, nếu không thì ở lại công ty ăn một chút gì đi?”
Chu Thịnh lắc đầu, trầm ngâm, “Không cần, tôi đi ngay bây giờ.”
“Nhưng Chu tổng buổi sáng và buổi trưa ngài đã không ăn cơm.”
Nghe vậy, Chu Thịnh liếc mắt nhìn hắn, “Lát nữa chuẩn bị cho tôi một ly cà phê.”
“Vâng.”
Hai người không chần chừ đi ra cửa, đi đến công ty.
Về phần Tào Nhất Minh, nhìn thấy bóng dáng Chu Thịnh, cũng bất đắc dĩ lắc đầu, hắn tốt xấu gì cũng ăn một cái sandwich, Chu Thịnh một chút cũng chưa ăn. Trừ bỏ thời gian bồi Chu thái thái ở bên ngoài, đều ở trong công ty làm việc.
…..
Đại học H.
Buổi sáng, Bắc Bắc đến lớp cùng các bạn cùng phòng, buổi sáng chỉ cần cầm một cuốn sách, chưa có giờ học chính thức, buổi chiều có một cuộc họp ở lớp, ngày này cứ như vậy kết thúc.
Bắc Bắc đem các bạn cùng lớp nhớ một lần, thời điểm các bạn học thấy Bắc Bắc đều rất ngạc nhiên, không khác gì đám bạn cùng phòng của cô. Nhìn thấy cảnh tượng này, Bắc Bắc chỉ có thể cười trong lòng.
Cô không thể giải thích hết cho tất cả mọi người, cũng may các bạn trong lớp cũng không tò mò, lúc thấy Bắc Bắc đi học, cũng chỉ có hỏi một lần, sau đó cũng không có ai hỏi nữa.
Không nghỉ học càng tốt, mặt bằng chung của lớp bọn họ vẫn như cũ.
Đây đều là suy nghĩ của các bạn trong lớp.
Giữa trưa, Bắc Bắc cùng Tiểu Ngư ra ngoài mua cơm, Bắc Bắc đột nhiên hỏi cô: “Tiểu Ngư, cậu có biết ai học năm hai mà chuyển sang ngành khác không?”
Tiểu Ngư a một tiếng, tò mò nhìn cô, “Cậu muốn chuyển qua ngành sao?”
Bắc Bắc lắc lắc đầu, “Không có, tớ tùy tiện hỏi một chút.”
Tiểu Ngư không để ý nói: “Có nha, chẳng qua không biết thủ tục như thế nào, hiện tại chuyển sang ngành có chút khó khăn.”
“Vì sao?”
“Bây giờ đang là năm hai, có thể dễ dàng sao?”
Nghe vậy, Bắc Bắc trầm ngâm giây lát: “A, tuy có chút khó khăn, nhưng vẫn có khả năng đúng không.”
“Chắc là vậy, nhưng mà nếu muốn chuyển qua ngành khác chắc phải làm bài kiểm tra.”
Bắc Bắc nghe vậy, nghiêm túc gật đầu, hỏi ngược lại cô ấy: “Khoa diễn xuất của đại học chúng ta, cậu thấy sao?”
“Rất tốt, khoa diễn xuất của đại học chúng ta không phải rất nổi tiếng sao?” Nói một nửa, Tiểu Ngư sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Bắc Bắc, “Bắc Bắc có phải cậu muốn chuyển qua khoa diễn xuất không?”
Bắc Bắc cũng không phủ nhận, trực tiếp gật đầu: “Ừ.”
Cô vẫn muốn làm diễn viên, chỉ là không biết có được hay không.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Ngư, Bắc Bắc sửng sốt một lát, hoài nghi hỏi, “Không được sao?”
Tiểu Ngư chớp chớp mắt, đột nhiên la lên: “Đương nhiên là được, trước kia tớ nghĩ, khuôn mặt của cậu nếu không ở trong giới giải trí thật sự rất lãng phí, nhưng mà cậu nói với tớ chuyện này, nhà cậu đồng ý sao….” Tiểu Ngư vừa hỏi, là một đống câu, làm Bắc Bắc không kịp phản ứng, cũng không kịp trả lời.
Lúc hai người nói xong, liền gói cơm mang về ký túc xá, lúc này đã nguội.
Mà chuyện Bắc Bắc muốn chuyển ngành, bàn bạc hơn một giờ, cũng không bàn được cái gì.
*
Thời gian ở trường học trôi rất nhanh, Bắc Bắc cùng nhóm bạn sống chung không tồi, sinh hoạt ở trường so với ở nhà Chu Thịnh, kỳ thật cô thấy vui hơn một chút.
Cô còn trẻ tuổi, tất nhiên sẽ thích vui chơi với các bạn, mà sinh hoạt trong trường, cùng với suy nghĩ của cô có chút khác biệt, đối với cô mà nói, không thể nói là không thích.
Cho nên mỗi ngày cùng Chu Thịnh nói chuyện điện thoại, Bắc Bắc không nhịn được cùng anh chia sẻ những chuyện trong trường, làm cho Chu Thịnh có chút ghen tị. Vợ của anh, vừa xa anh có ba ngày, liền không nghĩ đến anh, cũng không quan tâm anh như thế nào.
“Bắc Bắc.”
“A?” Bắc Bắc đang nói hăng say, buổi trưa đồ ăn rất ngon.
Giọng nói Chu Thịnh có chút chua, “Anh nấu ăn không ngon sao?”
Bắc Bắc sửng sốt, buột miệng nói ra: “Không phải anh không biết nấu ăn sao?” Cô dừng một chút, tiếp tục nói: “Không lẽ anh không nhớ ngày đầu tiên suýt chút nữa anh đem phòng bếp phá hủy sao?”
Chu Thịnh: “…….”
Đau lòng, thế mà bị vợ mình ghét bỏ.
Bắc Bắc nói xong, liền phản ứng, giọng nói có chút ngượng ngùng: “Bất quá cơm hộp anh mua rất ngon.”
Chu Thịnh nghẹn họng, tức muốn hộc máu, “Tốt nhất là em đừng nói nữa.”
Bắc Bắc: “…..A được.”
Nháy mắt Chu Thịnh cảm thấy khổ sở.
Hết chương 14.