Editor: _14thfebruary
Bắc Bắc về đến nhà là hơn 11 giờ, chưa ăn cơm, Chu Thịnh cũng chưa tan tầm về nhà.
Trần Tĩnh gọi cô dậy: “Chu tổng phu nhân, đến nhà bà rồi.”
Bắc Bắc từ trong mơ tỉnh dậy, ngước mắt lên nhìn Trần Tĩnh, bật cười nói: “Vâng, Mã đạo phu nhân.”
Trần Tĩnh: “Tốt nhất là em đừng kêu chị như vậy.”
Bắc Bắc nhướng mày: “Vậy chị cũng đừng gọi em như vậy.”
Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy ý này không tệ.
“Được thôi.”
“Thành giao.”
Bắc Bắc lấy hành lý ở sau xe, nói với Trần Tĩnh vài câu, rồi đi vào tiểu khu.
Bảo vệ của tiểu khu lâu rồi cũng không thấy Bắc Bắc, lúc này thấy cô kinh ngạc kêu lên: “Đồng tiểu thư.”
Bắc Bắc khẽ cười: “Chào anh.”
“Đi công tác về rồi à.” Bảo vệ cười hiền lành, giọng nói cũng rất tự nhiên.
Bắc Bắc gật đầu trả lời: “Đúng vậy, các anh vất vả rồi.”
Cô thật sự rất may mắn, Chu Thịnh mua nhà ở đây rất tốt. Các nhân viên bảo vệ đều biết Bắc Bắc, nhưng khi tin tức bùng phát trên mạng, không có ai nói ra việc Bắc Bắc và Chu Thịnh quen biết và sống cùng nhau.
Lúc này nghĩ lại, Bắc Bắc đúng là bội phục tố chất làm việc của bảo vệ nơi đây.
Thật tuyệt!
Bắc Bắc kéo hành lý về nhà, đem đồ đạc vào trong phòng, đặt xuống đất, lúc này Bắc Bắc mới thoải mái nằm lên chiếc giường thân yêu của mình lăn lộn vài vòng, một lúc sau mới đứng dậy đi ra nhìn này nhìn kia.
Bắc Bắc không ở nhà, Chu Thịnh cũng không ăn gì nhiều. Cô mở tủ lạnh ra xem, lúc trước đầy ắp đồ ăn, mà bây giờ lại trống rỗng, đồ bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ, Bắc Bắc nhìn một lúc, thật đúng là không có gì có thể lấp đầy bụng.
Cô thì thầm: “Sao lại ăn hết sạch sẽ như vậy.”
Bắc Bắc hoàn toàn không biết, đồ ở trong tủ lạnh không phải là bị ăn hết, mà là bị ném đi.
Bởi vì cô không có ở nhà, cho nên Chu Thịnh cũng không có mở tủ lạnh, lúc nhớ đến thì đồ bên trong đã hết hạn, cũng không ăn hết.
Bắc Bắc đứng đó suy nghĩ một lúc, ngây ngốc đứng nhìn tủ lạnh một hồi, cô mới lấy điện thoại nhắn tin cho Chu Thịnh.
Chu Thịnh ngẩng đầu liếc nhìn quản lý đang báo cáo cho mình, giơ tay ra chỉ: “Quản lý Quách, vấn đề ông vừa nói, ông tự nghĩ lại một chút, chắc chắn đây là việc nên làm?”
Chu Thịnh hơi cúi người, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, trầm giọng nói: “Theo tôi biết, thị trường trang sức hiện nay….” Chu Thịnh nói ra ý kiến của mình, phân tích cho ông ta nghe.
“Ông đã xem bản báo cáo này rồi mới đưa cho tôi duyệt?.”
“Đúng vậy.”
Bên này Chu Thịnh đang mở cuộc họp, còn Bắc Bắc đang ở nhà suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên đưa ra một quyết định, ra ngoài!
Cho Chu Thịnh một bất ngờ lớn.
Có bất ngờ hay không, thì Bắc Bắc cũng không biết.
Đeo khẩu trang và mũ vào, Bắc Bắc bắt một chiếc xe bên đường, đi đến tập đoàn Chu thị.
Bắc Bắc cảm thấy mình thật may mắn vì cô vẫn chưa nổi tiếng, ngay cả khi tài xế nhìn chằm chằm cô thật lâu, cũng không nhận ra.
Chỉ hỏi một câu: “Cô gái, có phải tôi biết cô không?”
Bắc Bắc khựng lại, nở nụ cười sau khẩu trang: “Mặt của tôi rất đại trà, có thể là anh đã gặp tôi ở đâu rồi.”
Bác tài xế lắc đầu: “Không, tôi có cảm giác như đã nhìn thấy cô ở đâu đó rồi, cô có phải người nổi tiếng không?”
“Không phải.”
Bắc Bắc kiên quyết phủ nhận, dù sao cô cảm thấy sẽ không có ai nhận ra mình.
Bác tài xế vẫn nhìn cô chằm chằm, nhưng cũng không nhớ ra là ai, chỉ có thể thì thầm: “Thật sự rất quen.”
Bắc Bắc vẫn duy trì nụ cười, không nói gì.
Cũng may từ nhà đến công ty không xa, Bắc Bắc cũng không rơi vào cảnh khốn khổ này lâu, xe dừng lại ở dưới, Bắc Bắc nhanh chóng trả tiền rồi chạy đi lấy người.
Cô đi vào Chu thị, Bắc Bắc chỉ mới đến đây vài lần, nhưng đối với nơi này rất có ấn tượng. Lúc trước Chu Thịnh đưa cho cô một cái thẻ công tác, nên rất thuận tiện ra ra vào vào.
Bắc Bắc nhìn xung quanh một vòng, trực tiếp đi đến quầy lễ tân.
Cô sợ chặn lại, đến lúc đó lại càng xấu hổ. Bắc Bắc mang khẩu trang đi về phía trước, đưa thẻ thang máy mà Chu Thịnh cho cô ra trước mặt lễ tân, sau đó lễ tân hỏi ý kiến của cô, rồi dẫn cô đến thang máy chuyên dụng.
Không bị cản trợ, cô đi lên tầng cao nhất, đến phòng của Chu Thịnh.
Vừa bước ra khỏi thang máy, cô đã gặp Tào Nhất Minh đang vội vàng cầm tài liệu đi qua.
Hai người nhìn nhau, Tào Nhất Minh sửng sốt, nhìn Bắc Bắc, hơi nghi ngờ gọi lên một tiếng: “Phu nhân?”
Bắc Bắc đối với cách gọi này thiệt là ba chấm gật gật đầu: “Là tôi.”
Cô nhìn Tào Nhất Minh, hỏi: “Chu Thịnh đâu?”
Tào Nhất Minh dừng lại, vội vàng nói: “Hiện tại Chu tổng đang họp, chắc một chút nữa sẽ xong. Cô đến văn phòng đợi ngài ấy nhé?”
Bắc Bắc mỉm cười: “Được rồi.”
Chu Thịnh không có ở văn phòng, ngược lại cô cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Tào Nhất Minh dẫn Bắc Bắc vào phòng làm việc của Chu Thịnh, hỏi cô muốn uống gì không mới đi ra ngoài, lúc sau mang đến cho Bắc Bắc một ly nước suối, xong hết tất cả Tào Nhất Minh chạy nhanh như bay đi tìm tài liệu mà Chu Thịnh yêu cầu, mang vào phòng họp.
Trong phong họp, không gian im lặng như tờ.
Chu Thịnh khí thế bừng bừng, làm cho những người ở đây đều phát run, ngay cả thở cũng không dám.
Tào Nhất Minh đưa tài liệu cho Chu Thịnh, suy nghĩ một lúc, cúi xuống nói nhỏ vào tai anh, “Chu tổng, phu nhân đến đây.”
Tay cầm tài liệu của Chu Thịnh khựng lại, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Tào Nhất Minh: “Ai?”
“Đồng tiểu thư.”
Chu Thịnh ngẩn người, bỗng nhiên nhìn điện thoại, khẽ cười: “Tôi biết rồi, bây giờ cô ấy ở đâu?”
“Ở văn phòng chờ ngài.”
Chu Thịnh hiểu rõ, ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, ho khẽ: “Cuộc họp sáng nay tạm dừng ở đây, chiều nay tiếp tục.” Chu Thịnh dừng lại, lạnh lùng nói: “Chiều nay, tôi hy vọng không xuất hiện những sai lầm như sáng hôm nay, hiểu chưa?”
Đám người ở dưới vội vàng đáp lời: “Đã rõ.”
Chu Thịnh ừ một tiếng, cầm điện thoại, đi nhanh ra khỏi phòng họp.
Để cho mấy người còn lại rơi vào tình trạng rối ren, không phải trước khi Tào Nhất Minh đến, Chu Thịnh còn nói nếu hôm nay không giải quyết được thì buổi họp sẽ không kết thúc sao.
“Trợ lý Tào, có chuyện gì vậy?”
“Tại sao Chu tổng lại không mắng chúng tôi?”
“Đúng vậy, tự nhiên lại tan họp, tôi còn hy vọng mắng xong trong sáng nay, để buổi chiều không cần họp nữa.”
Tào Nhất Minh đối với mồm năm miệng mười của nhóm người này, không có gì để nói.
“Chu tổng không mắng các ông không phải là rất tốt sao?”
Mọi người đồng thời lắc đầu: “Không, sau khi Chu tổng mắng ít nhất cũng chỉ cho vài cách, bây giờ không mắng, tôi không biết phải sửa lại như thế nào cho đúng.”
“Tôi cũng vậy, tôi thực sự không thể quyết định về dự án này, phải có Chu tổng phân tích mới được.”
“Đúng đúng đúng, tuy rằng Chu tổng mắng rất khó nghe, nhưng tôi có thể lắng nghe, chỉ cần làm xong dự án này, tôi có thể để Chu tổng tùy ý mắng chửi cả ngày.”
…..
Mỗi người ở đây, đều có một suy nghĩ như vậy.
Về phần Tào Nhất Minh, người đã lắng nghe tâm tư của mọi người, anh ta dùng ánh mắt an ủi nhìn đám người bị Chu Thịnh ngược đãi.
“Yên tâm đi, chiều này Chu tổng sẽ không mắng người đâu.”
“Tại sao?” Mọi người đồng thanh hỏi!
Tào Nhất Minh dừng lại, bất đắc dĩ nói: “Bởi vì cứu tinh của mấy ông đã trở về.”
Mọi người: “???? Ai cơ??”
Tào Nhất Minh nhướng mày, “Người cứu các ông lần trước lại xuất hiện.”
Mọi người: “…..”
– –
Chu Thịnh đi đến văn phòng, vừa đi đến cửa, anh dừng lại, không ngừng hít sâu.
Tính toán thời gian, rất lâu rồi anh chưa gặp Bắc Bắc, lúc trước cách hai ngày anh sẽ đến đoàn phim thăm Bắc Bắc, nhưng vì dạo này Chu Thịnh quá bận nên không thể đi.
Hai người đã năm ngày chưa gặp nhau.
Đứng trước cửa, Chu Thịnh ho nhẹ, rồi mới đẩy cửa đi vào.
Cửa mở ra, Chu Thịnh thấy Bắc Bắc đang ngồi trên sô pha, nghe thấy tiếng động, Bắc Bắc quay đầu lại nhìn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai mở miệng nói chuyện.
Chu Thịnh khựng lại, nhìn người đang cười cách đó không xa, cong môi, đóng cửa lại đi về phía Bắc Bắc.
Bắc Bắc mỉm cười nhìn anh, đứng lên hỏi: “Bất ngờ không?”
Chu Thịnh gật đầu, giọng nói khó nén được sự kích động: “Bất ngờ.”
Bắc Bắc cười tươi, duỗi tay ôm lấy cổ anh, cười tủm tỉm hỏi: “Nhưng em thấy biểu cảm của anh, tại sao không có cảm giác ngạc nhiên vậy?”
Chu Thịnh cười nhẹ, trực tiếp ôm cô lên, đặt xuống bàn làm việc của anh, để trán hai người chạm vào nhau.
Một lúc sau, Chu Thịnh cúi đầu hôn lên khóe môi Bắc Bắc, nói: “Bây giờ sẽ cho em cảm nhận được sự bất ngờ của anh.”
Nói xong, anh giữ lấy cằm Bắc Bắc, cúi đầu hôn xuống.
Hết chương 52.