Vậy là tôi kể hết những chuyện hôm qua mình gặp phải có liên quan đến Lâm Bác An. Cuối cùng chúng tôi chắc chắn con ma nữ kia nhất định có liên quan tới Lâm Bác An.
Tôi và Hạ Khải Phong liền quyết định đi tìm Lâm Bác An. “Đi thôi, chúng tôi đi tìm An An.” Tôi quay sang kéo lấy ống tay áo Hạ Khải Phong.
Hạ Khải Phong ở sau lưng tôi hô: “Lần sau không cho phép cô gọi hắn là An An…”
“Sao em lại tới đây?” Lâm Bác An nhìn thấy tôi có chút kinh ngạc, khách khí nói, làm tôi cảm thấy rất xa lạ.
Không khí có chút không được tự nhiên, tôi liền cường sang sảng nói: “Tôi khá là rảnh rỗi nên tới đây thăm anh.”
Hạ Khải Phong ho lên hai tiếng, ý bảo tôi mau chóng vào vấn đề chính.
Lâm Bác An rót cho chúng tôi hai ly trà: “Đây là lá trà tôi tự xao, không thể so với Trương gia được, chê cười rồi.”
Tôi nhấp một ngụm nước trà rồi nói: “Không sao, chúng tôi tới không phải là để uống trà.”
Cô quét mắt nhìn khắp gian phòng, đồ đạc khá là đơn sơ. Hạ Khải Phong tranh thủ rời đi điều tra. Đột nhiên, tôi nhìn thấy một bức tranh vẽ một cô gái mặc váy đỏ, tóc dài xõa ra tung bay trong gió. Tôi nhịn không được trầm trồ khen ngợi: “Wow! An An, đây là tranh anh vẽ sao? Đẹp thật đó, đây có thể coi là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp đấy.”
Tôi vươn tay muốn cầm lấy nhưng lại bị Lâm Bác An đi trước một bước, cuộn tấm tranh lại, âm trầm nói: “Thật xin lỗi.”
Tay tôi khựng lại giữa không trung, xấu hổ, gãi gãi đầu, muốn cướp lại bức tranh nghịch ngợm nói: “Ai nha, xem một chút cũng đâu có chết người, làm gì mà nhỏ mọn vậy.”
Lâm Bác An nóng nảy, đi tới cướp lại, tôi nhân cơ hội đó thấy rõ được khuôn mặt của cô gái, cười nói: “Có phải cô ấy là bạn gái của anh không?”
Tôi cười tránh trái tránh phải, Lâm Bác An nóng nảy đoạt lại, dùng sức nắm lấy bức tranh, “Xoẹt” một tiếng, bức tranh bị nứt ra một chút, tôi sợ hãi, nhanh chóng buông lỏng tay ra, vội vàng xin lỗi.
Lâm Bác An yên lặng cuộn bức tranh lại, bộ dáng đau lòng, nói: “Em đi đi, tôi sắp có tiết dạy rồi.”
Lúc này, Hạ Khải Phong đã trở lại, đúng lúc thấy tôi làm hỏng đồ vật của người ta, liền bảo tôi bỏ chạy lấy người.
Tôi không cam lòng, lắc đầu với hắn, sau đó lại nhìn Lâm Bác An, tức giận nói: “Lâm Bác An, chẳng lẽ tình nghĩa giữa chúng ta còn không đáng giá bằng bức tranh này sao?”
Lâm Bác An bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: “Được rồi, tôi còn có việc, các người đi trước đi.” Nói hắn xoay người muốn rời đi.
Nếu đã tới thì không thể tay không trở về, tôi đi thẳng vào vấn đề.
“An An, hôm nay chúng tôi tới là có chuyện quan trọng muốn tìm anh.” Tôi đứng ở trước mặt Lâm Bác An, đau đớn nói: “Anh có biết chuyện Kiều Sinh sắp chết không?”
Bị con ma nữ kia bám lấy, không phải là sắp chết rồi sao?
Lâm Bác An vừa nghe vô cùng khiếp sợ, ngẩng đầu nói: “Sao có thể? Tôi hôm trước tôi còn nhìn thấy hắn vẫn sống rất tốt mà.”
“Anh có biết cô gái nào tên Cốc Uyển Song không?” Sợ hắn lại đột nhiên nổi điên, tôi vội vàng vào chủ đề chính.
Lời này vừa nói ra, thân thể Lâm Bác An liền cứng đờ, vốn dĩ sắc mặt đang u buồn nhưng bây giờ lại nhiều hơn vài phần lãnh khốc. Hắn tràn đầy oán khí nói: “Không quen biết.”
“Làm gì có chuyện không quen biết mà khi nhắc đến tên lại có biểu tình như vậy.” Tôi nhìn chằm chằm hắn, hùng hổ nói: “Nhất định là anh biết. Tôi nói có đúng không?”
Hạ Khải Phong buông lỏng tay tôi ra, hắn cũng không đi, ngồi ở trên ghế, thản nhiên giơ ra một sợi dây “vĩnh kết đồng tâm”, nói: “Đây là chứng cứ.”
Lâm Bác An nhìn thấy nó, lại càng thêm tứ giận: “Tại sao anh lại có được nó? Chìa khóa vẫn ở chỗ tôi cơ mà?” Lâm Bác An sờ túi quần, kinh ngạc nhìn Hạ Khải Phong.
“Chỉ dựa vào một sợi dây đó mà có thể chắc chắn tôi biết cô ấy sao?” Lâm Bác An đột nhiên đứng dậy muốn cướp lại sợi dây kia nhưng hắn không đấu lại được Hạ Khải Phong.
Tôi linh hoạt nhảy lên bàn, cướp đi sợi dây vĩnh kết đồng tâm kia. Lật trước lập sau, thấy một mặt thêu chữ “Song”, một mặt thêu chữ “An”. Tôi xem xong liền bừng tỉnh, khó trách Hạ Khải Phong nói đây là chứng cứ chứng minh Lâm Bác An quen biết Cốc Uyển Song.
Đồ vật đã bị tôi đoạt lấy, hai người đàn ông ở phía dưới đều đưa mắt nhìn tôi. Tôi chỉ vào sợi dây cười hỏi: “Lâm Bác An, mấy năm không gặp anh học được cách nói dối ở đâu vậy? Vậy hai chữ này giải thích thế nào đây?”
Lâm Bác An yên lặng cúi đầu.
Hạ Khải Phong nói: “Song chính là tên đại biểu cho Cốc Uyển Song. Còn An là đại biểu cho ngươi, rất rõ ràng, hai người đã từng rất yêu nhau. Chắc chắn ngươi biết chuyện của cô ấy chỉ là ngươi thấy chết không cứu nên mới không chịu nói ra.”
Lâm Bác An vội vàng phản bác: “Tôi không có. Chỉ là nhắc tới chuyện của cô ấy sẽ càng khiến tôi đau lòng hơn.”
Xem ra hắn cũng bị tổn thương không ít. Tôi và Hạ Khải Phong thấy vậy liền không đành lòng, trả lại đồ vật vào tay hắn.
“Thật xin lỗi vì đã bóc ra vết thương lòng của anh, nhưng mạng người quan trọng, anh cũng không muốn nhìn bạn bè tốt của mình xảy ra chuyện đúng không?” Tôi nhìn hắn đầy khẩn cầu.
Lâm Bác An ý thức được sự việc nghiêm trọng, lúc này mới kể cho chúng tôi nghe về chuyện lúc trước của hắn và Cốc Uyển Song.
Lúc Lâm Bác An học đại học năm hai thì quen biết Cốc Uyển Song. Cô ấy là một nhân viên làm việc trong xưởng chè của Trương gia. Bọn họ tìm hiểu và yêu nhau bốn năm. Mãi đến kỳ nghỉ hè của hai năm trước, Lâm Bác An phấn khởi trở về quê tìm cổ, nhưng cổ lại nói lời chia tay với hắn.
Cô ấy nói cô ấy phải về quê gả cho một kẻ giàu có, để cô ấy hồi tâm chuyển ý, hắn dầm mưa ở dưới chỗ ký túc xá của cô suốt hai ngày hai đêm, đến khi hắn ngất đi cô ấy cũng không chịu tới nhìn hắn.
Sau đó, hắn nghe nói cô ấy xin thôi việc để về quê lấy chồng. Từ đó về sau hắn liền hậm hực không vui, không bao giờ tin vào tình yêu nữa.