Hạ Khải Phong kinh ngạc đến nỗi cằm sắp rớt xuống đất, đợi tôi ăn xong, hắn mới nói: “Ăn nhiều một chút, ta thích béo, sờ lên rất thích.” Nói xong hắn liền đưa tay sờ mó tôi, ấy vậy mà hắn còn lắc đầu tặc lưỡi.
Bị hắn sờ mông, tôi buồn bực, nhìn bóng lưng của hắn, cúi đầu xấu hổ thì thầm: “Bố láo, rõ ràng sờ rất sường lại còn chê.”
Tôi chạy lên, đứng trước mặt hắn, ngẩng đầu ưỡn ngực, cố gắng vểnh cao mông. Tôi muốn cho hắn nhìn xem cái gì gọi là đường cong hình chữ S.
Cũng may, hôm nay tôi mặc một bộ quần áo bó sát nên đã thành công làm lộ ra đường cong rõ rệt của tôi, cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp càng khiến tôi tự tin hơn vài phần.
Cuối cùng cô cũng nghe thấy được tiếng huýt sáo của tên đàn ông nào đó…
Thôn Bắc Sơn khá nhỏ, mới 6 giờ sáng, đa phần mọi người trong thôn đều đã ra ngoài ruộng làm việc.
Chúng tôi hỏi vài người trong thôn , cuối cùng cũng tìm được địa chỉ cụ thể của nhà bà Cốc Uyển Song, không mất bao lâu đã tới nơi.
Một hành rào bằng gỗ vây quanh ngôi nhà, bên trong còn có một con chó đen, đây là nhà của Cốc Uyển Song.
Khi chúng tôi đến gần, vốn dĩ con chó đang im lặng đột nhiên lại sủa lên dữ dội, nếu không phải trên cổ nó có dây xích, phỏng chừng nó đã sớm xông tới cắn nát mông chúng tôi.
Bà Cốc nghe thấy tiếng chó sủa liền đi ra, mắng con chó một trận, nó liền ngoan ngoãn nằm bò xuống đất. Chúng tôi nói chúng tôi là bạn bè của Cốc Uyển Song, tiện đường liền ghé vòa thăm bà của cổ, bà Cốc vừa nghe liền vui mừng khoa tay máu chân, lôi kéo tôi vào nhà, còn nhiệt tình lấy ra buồng chuối tây bà mới thu hoạch được đem ra chiêu đãi chúng tôi.
Nhà bọn họ tuy rằng nhỏ, nhưng bố trí rất ấm áp, trên bàn bày một cái bức ảnh có hình của một cô gái và bà Cốc, cô cười tươi như hoa, tôi đoán đó chắc hẳn là Cốc Uyển Song
“Song Song là đứa nhỏ mệnh khổ, từ nhỏ đã không có cha mẹ, tôi chỉ là một bà lão không có bản lĩnh, chỉ có thể cho Song Song đi học hết cấp 3. Con bé này rất hiểu chuyện, đi ra ngoài công tác nhiều năm như vậy mỗi tháng đều gửi tiền về, tôi già rồi không thể làm được gì cho con bé, cũng chỉ có thể cầu phúc cho con bé mỗi ngày đều bình an hạnh phúc.” Bà Cốc phủi phủi bụi trên bức ảnh, đôi mắt đỏ hoe ầng ậc nước.
Tôi nhìn thoáng qua Hạ Khải Phong thấy sắc mặt hắn ngưng trọng, tôi nhẹ nhàng nói với bà Cốc: “Song Song bây giờ còn gửi tiền về không bà?”
Bà Cốc tự hào gật đầu, sau đó lại khổ sở nói: “Chỉ là đã rất lâu rồi Song Song chưa quay về, lâu đến nỗi mà bà già này cũng không biết là bao lâu rồi.”
Bà cúi đầu lau nước mắt thở dài, nhìn bộ dáng đau lòng, đầu tóc bạc phơ của bà, lòng tôi cũng đau nhói.
Tôi hiểu bà Cốc đau lòng, khổ sở nhưng lại không biết an ủi bà như thế nào.
Bà Cốc đột nhiên ngẩng đầu tươi cười nói: “Ta biết con bé bận, không rời đi được. Các cháu giúp ta nói với nó, bảo nó giữ gìn sức khỏe, sống thật tốt, thân thể bà cũng rất tốt, tiền nó gửi bà cũng chẳng dùng đến, về sau để lại cho nó làm của hồi môn, mọi việc trong nhà đều rất tốt, bảo nó không cần lo lắng.”
Nhìn bà Cốc, tôi rất cảm động!
Tôi với Hạ Khải Phong chưa hỏi câu nào cũng đã biết đáp án. Bà Cốc đã bốn năm rồi chưa gặp cháu gái, nhưng kỳ quái chính là mỗi tháng bà đều nhận được tiền dưới danh nghĩa của Cốc Uyển Song.
Chẳng lẽ Cốc Uyển Song sau khi chết, lo lắng cho bà già không làm được việc gì nặng nhọc, vì thế biến thành ma gửi tiền cho bà?
Nhìn chiếc hộp tràn đầy tờ đơn chuyển tiền trong tay bà Cốc, nội tâm tôi hoảng sợ, lỗ chân lông đều dựng đứng lên.
Số tiền kia từ đâu mà có?