Tôi quyết định đi hỏi ba người kia. Trước tiên là dì Phượng Mai. Thấy tôi nói về chuyện của Trương Thiên Thụ, dì liền bày ra bộ dáng khinh thường, chán ghét. Tôi nghĩ chắc giữa bọn họ cũng không có liên hệ gì.
Tiếp theo là cô thư ký Tiểu Vũ. Tiểu Vũ vừa nghe tôi hỏi về chuyện của Trương Thiên Thụ, lập tức nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, hỏi: “Cô cũng thích hắn à? Không phải nói cô cự tuyệt hắn mới hại hắn bị điều đến kho hàng sao?”
Tại sao tôi nói cái gì cũng: “cô thích hắn à?”
Cô ấy nói cũng bởi vì trong xưởng có rất nhiều phụ nữ thích hắn, thậm chí đều đã đã ngủ qua với hắn, cô ghét Trương Thiên Thụ, càng chán ghét mấy người phụ nữ ngu ngốc kia. Nếu lời nói của Tiểu Vũ là thật thì cô không có động cơ giúp Trương Thiên Thụ mới đúng.
Tôi lại đi hỏi chị kế toán trưởng Lâm Băng. Người này đặc biệt giữ khoảng cách với Trương Thiên Thụ. Tôi thấy hình như cô ấy rất sợ Trương Thiên Thụ, hơn nữa cô ấy cũng coi công việc ở xưởng chè như mạng sống, cũng có thể Trương Thiên Thụ uy hiếp cô?
Giữa trưa, tại nhà ăn của xưởng, tôi vừa nghĩ đến vụ án đã có bước tiến triển liền ngồi một góc quan sát những kẻ khả nghi.
Trương Thiên Thụ đang cùng một nhóm nữ nhân viên nóng bỏng thân thiết, còn đoạt đồ ăn của người khác, bộ dáng thực sự rất đáng ghét.
Mà cô thư ký Tiểu Vũ lại ngồi một mình ở một góc ăn cơm, từ đầu tới cuối không hề liếc nhìn Trương Thiên Thụ một cái, so với những nữ nhân viên cùng tuổi khác thực sự rất khác biệt.
Chị kế toán trưởng Lâm Băng ngồi cùng một bàn ăn với Trương Thiên Thụ, thái độ của hai người rất khách khí và cũng tôn trọng nhau. Hình như tình cảm giữa hai người rất tốt. Một người phụ nữ coi trọng gia đình, sự nghiệp sẽ làm ra loại chuyện có thể hủy hoại cả cuộc đời cổ sao?
Hung thủ rốt cuộc là ai? Ai là đồng lõa? Lúc này, đột nhiên dì gọi cho tôi, hỏi tôi đã ăn trưa chưa. Tôi nghĩ có lẽ là vì mẹ dặn dò dì cho nên dì mới quan tâm tới tôi. Dì chẳng những đối với tôi lãnh đạm mà đối với những người khác cũng như vậy.
Tôi nói tôi ăn ở nhà ăn, hỏi dì có muốn đến ăn cùng tôi không, kết quả dì không thường nói dì không bao giờ ăn ở đây, còn nói nơi đó không tốt, bảo tôi cũng đừng ăn ở đó. Chúng tôi vội vàng nói hai câu sau đó thì cúp điện thoại.
Dì mắc bệnh sạch sẽ tôi nghĩ dì và Trương Thiên Thụ không có khả năng trở thành đồng minh.
Ăn cơm xong, tôi có đi điều nhưng không có tiến triển. Mãi đến chiều, trên đường về nhà tôi mới bắt gặp một sự việc kỳ lạ.
Tôi cô thư ký Tiểu Vũ ngồi dưới gốc cây ăn thịt nướng, sau đó Thương Thiên Thụ đến trước mặt cô, trên tay còn xách một túi thịt nướng. Rồi bọn họ rời đi một trước một sau.
Ôi đây chính là một phát hiện lớn, tinh thần tôi phấn chấn hẳn lên, đang muốn đi theo, Hạ Khải Phong đột nhiên xuất hiện ở sau lưng tôi, không nói hai lời liền lôi tôi đi.
Tôi liều mạng giãy giụa: Mau thả tôi ra, tôi có việc gấp muốn xử lý.”
“Việc gấp gì cũng không gấp bằng chuyện của ta.” Hạ Khải Phong âm trầm nói, sau đó ngang ngược vô lý lôi tôi đi. Sau đó chỉ trong phút chốc chúng tôi đã đứng trên một mảnh đất trong vườn chè của Trương gia.