Từ lúc Hạ Khải Phong cứu tôi, thì tôi không còn bị cái quan tài đó triệu hồi nữa. Chỉ là tối hôm qua tôi lại gặp ác mộng, lần này còn kinh dị hơn trước rất nhiều.
Tôi mơ thấy: Tôi đang ngủ say, đột nhiên lại cảm thấy đau bụng. Tôi mở to mắt, thấy quần áo tự động cởi ra, sau đó vùng bụng như bị dao cắt, nhưng lại không có vết máu nào.
Bỗng, hai bàn tay nhỏ mập mạp chui từ khe hở của bụng ra, tiếp đến là cái đầu đẫm máu của một đứa bé và cuối cùng là toàn bộ cơ thể nó.
Nó mở to hai mắt đẫm máu nhìn tôi, đáng thương kêu lên: “Mẹ! Ôm, ôm.”
Nhìn thấy đôi bàn tay đẫm máu sắp chạm vào mặt mình, tôi hét lên. Phát hiện ra đó chỉ là một giấc mơ, tôi liền chạy ngay lên giường của mẹ, không chịu rời đi.
Dù sao cũng chỉ là một giấc mơ nên tôi cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Ăn sáng xong, nhìn lên đồng hồ đã đến giờ đi làm.
Tôi đi đến xưởng chè, thấy một đám con gái túm tụm vào một chỗ bàn tán: “Wow! Đẹp trai quá đi, ước gì anh ấy được phân đến bộ phận của chúng ta.”
Vì quá đông người, nên tôi phải đi đường vòng để lên phòng của dì. Dì tôi là tổng giám đốc tài chính của xưởng chè.
Tôi nghe nói mẹ và dì mới tuyển được một nhân viên nam mới, hắn tên Tiểu Hạ là một người rất có năng lực, mẹ liền bảo tôi đi theo học tập hắn.
Hắn nhìn tôi, cười một cách quái dị. Không hiểu sao tôi lại có một dự cảm chẳng lành, không muốn nói chuyện cùng hắn, cuống quýt xoay người rời đi.
“Oan có đầu nợ có chủ, cô muốn trốn đi đâu?” Tiểu Hạ ở sau lưng tôi đột nhiên nói làm tôi run như cầy sấy, suýt nữa thì đứng không vững.
Tôi định thần lại, thầm nghĩ: Diệp Lôi Linh mày phải thật bình tĩnh, chỉ là trùng hợp mà thôi.
Tôi không để ý tới hắn, cũng không quay đầu lại mà tiếp tục rời đi, đột nhiên hắn bắt lấy cánh tay tôi, lạnh lùng nói: “Ta thay da đổi thịt thì giả vờ không quen biết à? Có muốn ta lột da ra cho cô xem không?”
Những lời này làm tôi sợ đến nỗi đầu óc trống rỗng, cái thùng chè đang cầm trên tay cũng rơi xuống đất, chân thì mềm nhũn. Tôi cúi đầu há mồm thở dốc.
Hắn tới gần tôi, duỗi tay nâng cằm tôi lên, buộc tôi phải đối diện với hắn, sau đó lạnh lùng ra lệnh: “Nhìn ta.”
Tôi gắt gao nhắm chặt hai mắt không dám nhìn hắn, đến khi hắn lặp lại câu nói kia một lần nữa, tôi mới rụt rè ngước mắt lên nhìn hắn.
Hắn thay đổi khuôn mặt, nhưng vẫn rất tuấn tú, cao khoảng hơn 1m80, ngũ quan tinh xảo, nhưng sắc mặt hơi tái nhợt, khí chất cao ngạo lạnh lùng, ánh mắt nhìn tôi có vẻ tức giận.
“Nhớ kỹ, sau này cô chính là nữ nhân của Hạ Khải Phong ta, đừng nghĩ tới chuyện trốn đi. Bất kể cô ở xó xỉnh nào, ta cũng đều có thể tìm được cô, cô không cần nghi ngờ năng lực của ta.”
Nhìn đôi mắt hắn mang theo lửa giận, tôi có cảm giác như sáng nay trước khi đi làm mình quên không lắp não nên tôi đã hỏi hắn một cách ngây thơ: “Anh, anh là ai?”
Khoé miệng hắn cong lên, rồi đặt một nụ hôn chuồn chuồn nước lên môi tôi, hài hước nói: “Nam nhân của cô đó! Xem ra thật sự muốn ta lột da ra để cô nhận định.” Nói rồi hắn duỗi tay ra như đang chuẩn bị muốn lột da ra thật vậy.
Tôi sợ hãi che mắt lại kêu to: “A, không cần, không cần.” Trực giác tôi mách bảo, lột da mặt ra còn có thể nhìn sao? Khẳng định là rất kinh khủng.
“Không cần thì ngoan ngoãn nghe lời cho ta.” Hắn nói xong, một bàn tay ôm lấy eo tôi, tay còn lại chỉ vào cái thùng chè, cái thùng chè như chịu sự sai khiến của hắn, bay về phía tay hắn, sau đó hắn liền ném nó về phía tôi.
Chỉ trong chớp mắt, thùng chè đã trở lại trong lòng tôi. Wow, thật thần kỳ!
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tôi, khoé môi hắn cong lên, trông có vẻ rất đắc ý, sau đó hắn xỏ tay vào túi quần, ung dung bước xuống bậc thang.
Tôi gặp ma giữa thanh thiên bạch nhật thế này, có chút không phản ứng kịp, đứng ngẩn người ở đó.
“Đi thôi!” Hắn không kiên nhẫn quay đầu lại gọi tôi.
Tôi nghẹn ngào nói: “Chân mềm!”
Hạ Khải Phong ngẩn ra, có chút xấu hổ nói: “Bổn thiếu gia cũng không có lột da, cô mềm cái gì? Mau lại đây cho ta.”
Hắn vừa dứt lời, cả người tôi như bị một lực lượng vô hình đẩy vào trong lòng hắn.
Chờ tôi lấy lại tinh thần ngẩng đầu nhìn hắn, hắn đã kéo tôi xuống dưới cầu thang.
“……” Hu hu! Thật muốn khóc lớn mà! Không phải nói không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ ma quỷ tới gõ cửa sao? Tôi đã trêu chọc phải ai chứ?
Vốn dĩ tôi cho rằng đi làm việc thì sẽ không gặp phải hắn nữa, nhưng vừa đến thời gian nghỉ trưa, hắn lại xuất hiện ở trên bàn ăn, ngồi đối diện tôi.
Nhìn hắn ăn ngon lành như vậy, tôi rất kinh ngạc. Trong phim, không phải ma chỉ ăn ngọn nến thôi hay sao? Thì ra đều là lừa người.
Tôi cầm lấy chiếc đũa, một chút hứng thú muốn ăn uống cũng không có. Thấy tôi không ăn, hắn uy hiếp nói: “Muốn ta đút cho cô sao?”
Đây là nhà ăn công nhân đó, tôi sao có thể cùng một con ma làm ra cái cảnh ân ái đấy. Tôi cuống quýt cầm lấy đũa gắp thức ăn vào miệng, nhưng sau đó thì tất cả chúng nó đều bị tôi nôn ra hết.