Một việc chấn động như vừa rồi làm sao qua mắt được cánh phóng viên săn tin.
Hai người giờ có trăm cái miệng cũng không thể giải thích được.
“Dì thật thật tham lam.” Quân Duệ cười giễu cợt.
Đó là tình yêu mà ba anh luôn nói.
“Quân Duệ là mày cố ý.” Phùng Mỹ Chi lạnh giọng.
Quân Duệ nhún vai tỏ vẻ tùy ý.
Bà ta vừa đứng dậy, liền cứng đờ người.
Vì người bên ngoài cửa bước vào.
Chưa kịp phản ứng.
Chát! Cái tát tay thẳng vào mặt bà ta.
Người vừa ra tay không ai khác là Quân Tiêu.
“Người đàn bà đê tiện dám cấm sừng tôi.
Tại sao lại là hắn ta?” Ông ta quát lên chỉ về phía người đàn ông.
Người nảy giờ luôn giữ im lặng mới ngẩng mặt lên.
Không ai khác chính là Hứa Châu.
Người trợ lý mà ông luôn tin tưởng.
Hoá ra họ đã lợi dụng lòng tin của ông để làm những việc này.
“Xin lỗi ông chủ!”
“Haha…!Hai người thật biết diễn trò trước mặt tôi.” Quân Tiêu giận quá hoá cười.
Quân Duệ nhìn sang hai nhân viên cảnh sát gật đầu.
“Xin mời hai vị đến cơ quan cảnh sát để phối hợp điều tra.”
“Không, tôi không có.
Mọi người tin tôi đi.
Quân Tiêu! Ông giúp tôi đi.” Bà ta gào lên.
Quân Tiêu hất tay bà ta ra khỏi người mình.
Phùng Mỹ Chi không cam lòng khi bị cảnh sát đưa đi.
Dù có gào thét thế nào cũng vô dụng.
Hứa Châu vừa đi qua người Quân Tiêu chỉ mấp máy môi.
“Xin lỗi!”
Có lúc, ông ta cũng muốn dừng lại nhưng không thể.
Lúc này, mọi thứ lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có.
Chỉ có Quân Tống là chết lặng nơi chân cầu thang bộ.
Quân Tiêu nhắm mắt.
“Xin lỗi con!”
Quân Duệ nhìn ông ta.
“Người ba nên xin lỗi là mẹ.
Cái giá cho lòng tham của mình dù có che đậy kĩ đến thế nào cuối cùng cũng phơi bày trước ánh sáng.
Đối với ba, chỉ có sự ích kỷ và ham muốn của bản thân nên mới ra nông nỗi ngày hôm nay.” Quân Duệ rũ mắt xuống rời đi.
Quân Tiêu ngồi sụp xuống nền gạch ôm chặt lấy đầu mình.
Dù Quân Duệ không truy cứu chuyện năm xưa nhưng bản án lương tâm ông sẽ mang theo là cả đời.
***
Lạc gia.
Mẹ con Lâm Tú Cẩm nhìn bản tin trên tivi mà cười sảng khoái.
Mới mấy hôm trước còn vênh váo trước mặt bà ta giờ đã lãnh hậu quả thảm hại như vậy.
Đúng là ông trời giúp mẹ con bà ta.
“Mẹ! Thật đáng đời bà ta.”
“Haha…!Mẹ đang rất vui vẻ đây.”
“Vậy, anh Quân Tống thì sao?” Lạc Tố Anh bỗng khựng lại.
“Con lo cái gì chứ.
Hắn ta rất vô dụng chỉ có cái miệng là giỏi thôi.”
Lạc Tố Anh mím môi.
Có khi nào vì chuyện này mà anh ta sẽ bỏ mặt mình không.
Quay lại phía Quân Duệ.
Lạc Linh Đan gối đầu lên chân anh, cô nhìn thôi cũng thấy sợ rồi.
“Ông xã! Vậy tai nạn năm đó cũng là…”
“Ừm! Đã qua hết rồi.
Hy vọng bà ấy sẽ nhận ra sai lầm của mình.” Quân Duệ vuốt nhẹ mái tóc cô.
“Ông xã! Anh thật tốt.” Lạc Linh Đan khẽ cười.
Nếu như kiếp trước cô không cố chấp, tự ti về bản thân thì anh có chấp nhận mình không.
Phó Kiều từ trên cao nhìn xuống khẽ cười.
Quân Duệ của bà dù có lúc rất tùy hứng nhưng lại là người biết suy nghĩ.
Kể từ khi kết hôn, Quân Duệ luôn biết dừng lại đúng lúc.
“Ông xã! Vậy Quân Tống thì sao?”
“Hắn có vẻ khó chấp nhận được mẹ mình lại là người như vậy.
Mẹ hắn trước đây không ra gì nhưng không đến mức tùy tiện như vậy.
Còn hiện tại chính hắn nhìn thấy.”
“Ừm! Bởi vậy nhiều lúc lòng người rất đáng sợ.” Lạc Linh Đan lẩm bẩm.
“Sao vậy?” Quân Duệ niết nhẹ lên mũi cô.
“Ông xã! Nếu như, em chỉ thí dụ thôi nha.”
“Em nói đi.”
“Nếu một ngày em trở nên xấu xí, mập mạp thì sao? Anh có chấp nhận không?” Lạc Linh Đan trong lòng hồi hộp chờ đợi đến bàn tay cũng nắm chặt lại.
Quân Duệ nắm lấy tay cô, đan vào đưa lên môi hôn nhẹ.
“Chỉ cần người đó là em.” Quân Duệ chân thành nhìn cô.
“Thật sao?” Lạc Linh Đan muốn nghe anh nói một lần nữa.
Ting! Ting! Âm báo tin nhắn vang lên.
Quân Duệ nhìn thoáng qua.
“Phùng Mỹ Chi đã tự sát rồi.”
“Hả?” Lạc Linh Đan ngồi bật dậy.
“Trần Hưng vừa gởi đến.”
“Tại sao lại như vậy?”
“Đối với những người có lòng tham.
Bóng ma tâm lí sẽ rất lớn.
Chính vì vậy bà ấy mới chọn cách đó.”
“Em hiểu.”
Phó Kiều cũng bước xuống.
“Mẹ!” Hai người đồng loạt lên tiếng.
Phó Kiều gật đầu, bà ngồi xuống ghế.
Bà đã nghe thấy.
Tuy trước đây bà rất hận Phùng Mỹ Chi nhưng chết là hết.
“Hai đứa khi bào tổ chức hôn lễ?”
“Con thấy không cần đâu mẹ.
Con với Duệ cũng đã lãnh chứng.” Lạc Linh Đan khẽ nói.
“Sao như vậy được.
Kết hôn là cả đời người con gái sao qua loa như vậy.” Phó Kiều nhíu mày.
“…” Lạc Linh Đan.
“Mẹ nói đúng.
Anh cũng muốn cho em một hôn lễ hoàn chỉnh.” Quân Duệ nắm lấy tay cô.
Lạc Linh Đan thấy hai người đã quyết định như vậy cô khẽ gật đầu.
Cô cũng muốn một lần mặc váy cưới.
“Bà xã! Da mặt em mỏng thật.” Quân Duệ trêu.
“Em mới không có.” Lạc Linh Đan liếc xéo anh.
“Hai đứa thật là…” Phó Kiều lắc đầu cười.
Bà giờ đã khá hơn trước rất nhiều vì vậy.