Chồng Tôi Là Một Playboy

Chương 12: Chương 12



Chương 12
Sưu tầm
– Hu..hu… – Ngay sau khi Đình Nhân đi, nó và hắn cũng lên đường trở về nhà
– Khóc cái gì mà khóc?
– Anh thử là tôi xem có cảm động mà khóc không?Hu…hu….
– Tôi sao là cô được?
– Thế nên anh mới không hiểu được.
– Có cần ượn vai không? – Hắn ngượng ngùng nói
– Không thèm, tôi mượn cả người anh cơ – Chưa kịp nghe lời đồng ý cũng như thấy phản ứng của hắn, nó ôm chầm lấy hắn khóc nấc lên.
– Cô đang làm cái gì vậy? Tôi đang lái xe, bỏ ra, bỏ ra…
Về đến nhà thì trời cùng sẫm tối. Vì quá mệt nó đã thiếp đi từ lúc nào. Cho người mang hành lí vào nhà, hắn bế nò về phòng rồi sang gian chính chào hỏi ông nội và ba mẹ.( nhà của hắn rất rộng được chia ra thành nhiều gian khác nhau tất cả đều quay về hướng gian chính kiến trúc vừa hiện đại vừa cổ kính trông rất giống cung điện phương Tây)
– Thưa ông, thưa ba mẹ chúng con mới về
– Ăn gì chưa con? San San đâu? – Mẹ hắn ân cần hỏi

– Cô ấy ngủ rồi ạ.
– Chắc tại mệt quá đây mà – mẹ dịu dàng nói- Thôi! con ăn cơm đi chút nữa mẹ nấu cháo tổ yến, con mang lên cho con bé nha.
– Sao lại là con chứ? – Hắn đứng phắt dậy
– Con định bảo mẹ con mang đến sao? – Ông nội nhìn vào roi mây đang treo vắt vẻo trên tường nhà mà nói
Hắn ngồi xuống hắn học
– Con đừng tưởng ta không biết. Sao con lại đẩy San San xuống biển? – Ông hỏi
– Chỉ tại cô ta…
– San San, nó làm sao?
– Cô ta nói những lời khó nghe khiến con bực mình.
– Tức giận thì còn kề mẻ chai vào cổ nó rồi đẩy xuống biển sao?
– Ông…sao ông lại bênh vực cho cô ta chứ, con mới là cháu ông đây
– San San không phải cháu dâu ta sao?
– Hừm… – hắn không nói được gì, cặm cụi ăn cơm.
Một lát sau
– Nhật Phong! Con đi đâu đó, mang cháo lên cho San San đi chứ
– Mẹ… – hắn quay lại nhìn mẹ bất mãn
– Nhanh đi – đưa cho hắn tô cháo bà cười dịu dàng trở lại bàn ăn
– Cái roi dạo này dính nhiều bụi nhỉ – Ông nội nói
– Được rồi con đi, ông đừng có hơi tý là mang cái roi ra dọa con
– Ý con là con không còn sợ nó nữa? Ông không nghĩ sai chứ? Con dũng cảm lên từ bao giờ vậy nhỉ?
– Con đi, con đi – hắn hậm hực bê tô cháo về phòng
Tại phòng nó và hắn

Nắm trên chiếc giường trắng sang trọng, nó ngủ ngon lành nhìn nhu một thiên thần khiến hắn chẳng nỡ nào gọi dậy
– Giả San San! – hắn dồn hết nỗi ấm ức phải chịu từ nãy giờ mà đương tâm hét vào mặt nó
– Điếc tai quá, anh điên à? – Cô dám nói vậy với tôi sao? Dậy đi, mẹ nấu cháo bảo tôi mang lên cho cô này.
– Cháo tổ yến à? Ngon thế – Nói rồi nó bật dậy chạy ngay vào nhà vệ sinh rửa mặt sạch sẽ chuẩn bị thưởng thức nghệ thuật ẩm thực
Chạch
– Ây da…
– Này, cô sao thế?
Nó trược chân trong nhà tắm khiến bàn tay đập mạnh xuống đất kết quả là trặc xương và ko thể cử động được cả hai tay.
Trong khi bác sĩ kê thuốc giảm đau và băng tay cho nó thì hắn cứ tít mắt mà cười mỗi khi nhớ lại cái dáng nó ngã.
– Ha…ha…đáng đời cái tội lanh chanh
Cốp – mẹ cốc nhẹ lên đầu hắn
– San San bị đau, không tiện đi lại cũng nhu cử động, con phải chăm sóc cẩn thận. Nãy giờ cháo đã nguội, mẹ vừa mới đổi tô khác xong, con nhớ cho San San ắn hết mới thôi đó
– Sao lại thế? Cô ta bị gãy tay rồi, chẳng ăn được đâu mẹ không phải nấu
– Con bón cho San San ăn là được mà
– Mẹ… – vừa dứt cầu thì hắn được hẳn 8 con mắt chỉa vào kể cả vị bác sĩ

Mọi người ra ngoài chỉ để nó và hắn lại trong phòng với tô cháo đang nóng hổi
Chẳng nói gì, nó nhìn tô cháo vẻ tiếc nuối. Quay mặt đi rồi lại nhìn tô cháo, hành động dễ thương của nó khiến hắn phải đầu hàng và làm chuyện dẫu mình chẳng muốn tẹo nào.
– Tôi bón cho. Cô mà càu nhàu thì khỏi ăn đi
– Biết rồi mà
Hắn nhăn nhó, cẩn thận thổi từng thìa cháo đổi lại mỗi nụ cười hạnh phúc từ nó.
Sáng hôm sau
– Khoan đi học đã, đọc cái này đi. – hắn ném cho nó một tập dấy dày cộm, miệng giải thích- Dù hôn lễ của tôi và cô rất lớn, báo chí đang tải rất nhiều tuy nhiên họ không biết thân phận của cô và tôi ở trường cũng như các học sinh ở đó nên chúng ta hãy cứ xem như không quen nhau đi.
– Biết rồi, biết rồi tôi cũng chẳng muốn biết anh đâu – Nói rồi nó chạy ra nhà xe phóng chiếc mui trần baby của mình đến trường.
Trước cổng Trần Quốc Tuấn
Xe nó dừng lại trong cái há hốc mồm của biết bao tiểu thư, công tử con nhà giàu ở đây mặc dù xe họ chẳng thua kém gì nó nhưng…
Nó dám tự ý lái xe đi học dù trước giờ chỉ có mỗi Jun mới làm vậy – hoàng tử của Trần Quốc Tuấn.
Bước xuống xe với bộ đồng phục cách tân rất ư là xì- teen và một chuỗi hàng hiệu trên người, nó tự tin bước cùng nắng đến phòng hiệu trưởng kéo theo bao con mắt say đắm của các chàng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.