Chương 19
Sưu tầm
Sáng hôm sau
– San San, tay con đã khá hơn chưa? – ba hỏi
– Cảm ơn ba đã quan tâm, nó vẫn ổn ạ – nó lễ phép nói
– Con bất cẩn quá đó, lần sau nhớ cẩn thận hơn đấy – mẹ nhắc nhở
– Còn có lần sau sao? – ông nhìn hắn nói khiến hắn dù rất oan ức nhưng vẫn phải lẳng lặng ngồi im ăn nốt bữa sáng vì dù sao tay nó thâm tím thế kia cũng là lỗi tại hắn
– Ông…con không biết thật mà – hắn nói dối trắng trợn
– Không phải lỗi của Nhật Phong đâu ạ, từ nay, con sẽ chú ý đến sức khỏe để mọi người không phải lo lắng nữa ạ – nó nhìn hắn bằng ánh mắt mỉa mai
– Vậy thì được – ông vẫn không thôi nhìn hắn mà nói
– Dạ, thưa ông và ba mẹ! Hôm nay là chủ nhật, cả con và Nhật Phong đều không bận bịu gì ở trường, cho phép con đưa Nhật Phong đến công ty học việc. – nó thản nhiên nói mặc cho khuôn mặt của hắn đang méo xẹo vì bất ngờ và tức giận
– Ừ. – ba nhìn nó hài lòng
– Không được!!! – hắn hét lên
– Có gì không được nhỉ? – ông vờ thắc mắc
– Phải! con cũng nên làm quen với sổ sách và công việc của công ty đi chứ – mẹ nói
– Cùng đi với San San con sẽ học hỏi được thêm nhiều điều, không phải rất tốt hay sao? – ba nói
– Nhưng…
– Hay cháu ở nhà lau giúp ông cái roi nhé – ông nhìn cả nhà cười, đe dọa hắn
– Ông thật quá đáng mà
Tại công ty
– Anh ăn mặc thế mà đòi làm trợ lý của tôi sao? – nó nhìn tổng thể hắn 1 lượt rồi phán
– Cô đừng có được thể mà lấn tới nhé
– Đi – nó mặc hắn nói gì cứ quyết theo ý mình vì hôm nay nó được toàn quyền xử lý ngày của hắn.
– Đi đâu? – hắn nhìn nó đa nghi
– Tôi và anh chuẩn bị kí hợp đồng cùng công ty quản cáo Style tại sân golf, anh định nhặt bóng bằng bộ quần áo thế kia hả?
– Tôi…cô… – hắn cứng miệng
– Tôi với cô cái gì còn không mau đi
Hắn lếch thếch bước theo sau nó với khuôn mặt bị sị nhất có thể. Bất chợt nó dừng lại trước chiếc mercedes nhìn hắn
– Lại sao nữa? – hắn quát
– Mở cửa xe đi chứ – nó thản nhiên nói
– Cái gì? tôi chỉ làm trợ lý cho cô chứ không phải tài xế.
– Tài xế hay trợ lý cũng như nhau cả thôi. Anh còn không mau nhanh lên, trễ hẹn, người ta không chịu ký thì anh liệu mà lau roi cả đời đi
– Cô dám uy hiếp tôi sao?
– Tôi không uy hiếp, chỉ là nói trước hậu quả cho anh àm thôi.
– Cô…cô được lắm – hắn nói rồi hậm hực mở cửa cho nó
– Này, anh thật bất lịch sự, ít nhất cũng phải cúi xuống chứ
– Cô lằng nhằng quá, lên đi – hắn đẩy nó vào trong rồi lên xe phóng đi
10 sau, nó và hắn có mặt tại khu dụng cụ thể thao dành cho các quý tộc
– Chào tiểu thư, chúc tiểu thư mua sắm vui vẻ – nhân viên bán hàng kính cẩn cúi đầu trước nó
Hắn đi sau rất đỗi tức giận nhưng bây giờ có ai nhận ra hắn là Hoàng thiếu gia Hoàng Nhật Phong nữa đâu, mà có nhận ra cũng thật mất mặt.
– Cô hãy chọn cho người này vài trang phục đánh golf phù hợp. – nói rồi nó đi về phía chọn dụng cụ
Trông nó thật am hiểu về golf, từ cách tỉ mỉ chọn gậy đến bóng khiến nhân viên cấp cao cũng phải khiêm nhường, nó chọn ình một bộ trang phục đơn giản và thoải mái rồi qua chỗ hắn.
Chọn cho hắn một bộ gần giống của mình nó bắt hắn đem khuôn mặt nhàm chán vào phòng thay đồ.
Trang phục nó chọn không chỉ phù hợp với hắn mà cả màu sắc và kiểu dáng cũng rất ổn khiến mọi người đều bất ngờ khác với những thứ mà cô nhân viên chọn, cái thì chật quá, cái thì rộng, cái thì lòe loẹt mọi thứ đều làm hắn muốn phát điên lên vì cứ phải ra vào phòng thử đồ suốt.
Tại sân golf
– Giả tiểu thư, rất vui được gặp cô
– Chào ông, giám đốc Trịnh, ông thật phù hợp với trang phục thể thao này – nó thân thiện nói mà không để ý hắn đang bĩu môi vì thất vọng về thẫm mĩ của nó
– Cô thật biết ăn nói, nói câu nào cũng làm người nghe thấy rất thoải mái
– Cảm ơn ông đã quá khen
…
Sau một hồi nói chuyện, chơi golf rồi đến dùng bữa trưa, phong thái của nó rất tự nhiên, có tư chất lãnh đạo và đáng tin cậy khiến giám đốc Trịnh rất hài lòng và kí kết hợp đồng ngay lập tức