– Phụ nữ thì sao chứ? Chủ yếu là có năng lực, không nên khinh thường người khác là phụ nữ. Không biết chừng cô ấy còn giỏi hơn chúng ta
– Lão tam nói phải đấy. Nghe nói bang ánh trăng đó chỉ vừa thành lập trong hai năm trở lại đây thôi
Nam Hoài Cẩn nghe bọn họ nói chỉ ngồi yên lặng uống rượu không hề xen vào
– Đúng là năng lực không tồi. Trong vòng hai năm mà có thể xây dựng nên một bang phái lớn như vậy
Lão nhị gật gù tán thưởng. Quan Viễn và vợ mình nghe vậy liền nhìn nhau khẽ cười. Hôm nay là ngày rất nhiều bang phái tụ hợp lại, bỏ qua những ân oán trong công việc mà cùng ngồi xuống trò chuyện một bữa
– Tôi nghe nói, hôm nay cô ấy cũng đến đây
Người họ Ngô lên tiếng nói, ông ta nhìn ra cánh cửa đang đóng ra hiệu
– Vậy sao, tôi cũng muốn xem cô ấy là người như thế nào
…….
Chuyến bay của Quan Sơ Nguyệt vừa đáp xuống. Cô cùng thuộc hạ đi ra ngoài cổng, trông cô không còn như 2 năm trước nữa. Gương mặt xinh đẹp càng trở nên sắc xảo hơn, lạnh lùng hơn trước. Thân hình nóng bỏng khiến người khác phải ngước nhìn theo
Cô đi giữa đám người mặc đồ đen trông vô cùng nổi bật
– Sơ Nguyệt
Ôn Đình Ngọc lên tiếng gọi cô, cô ấy chạy đến ôm chầm lấy cô lên tiếng than trách:” Nhớ cậu chết được. Đi 2 năm cũng không lần nào chịu quay về”
Sơ Nguyệt nhìn cô ấy từ trên xuống dưới rồi nhìn đang người đàn ông đang đi đến. Điều cô chú ý là phần bụng của cô ấy hơi nhô lên, chưa kịp hỏi thì đã nghe thấy lời giải đáp
– Đình Ngọc à, đừng chạy như vậy. Rất nguy hiểm cho em và em bé
Bạch Hàn bước đến kéo Ôn Đình Ngọc vào lòng rồi lên tiếng
– Em không sao mà
Đình Ngọc đáp, sau đó quay sang nhìn cô:” Lần này cậu về không báo cho Nam Hoài Cẩn sao?”
– Không có, mình muốn cho anh ấy bất ngờ
Quan Sơ Nguyệt mỉm cười rồi cùng họ bước lên xe, đám người đi cùng cô cũng theo lên một chiếc xe khác
…
Trong bữa tiệc vô cùng nhộn nhịp. Mọi người cùng nhau trò chuyện nói cười. Riêng Nam Hoài Cẩn chỉ ngồi ở một góc nhâm nhi từng ly rượu, anh không quan tâm đến chuyện bọn họ, điều duy nhất anh nghĩ lúc này chính là chừng nào anh mới gặp được cô
Khi nghe đến tên của bang ánh trăng kia. Anh lại nhớ đến cô gái nhỏ của mình, Sơ Nguyệt là Sơ Nguyệt. Hai năm rồi, hai người bọn họ vẫn chưa được gặp nhau anh thật tình là rất nhớ cô
Nam Hoài Cẩn tựa lưng vào ghế, lấy điện thoại ra gọi vào cái tên quen thuộc. Người bên kia nhanh chóng đã bắt máy
– Alo?
Giọng nói trong trẻo vang lên. Nó như dòng nước sưởi ấm sự cô đơn hiện tại của anh
– Sơ Nguyệt, là anh
– Em biết mà. Anh sao vậy?
Sơ Nguyệt nhíu mày, nghe giọng nói của anh không giống bình thường:” Anh uống rượu sao?”
– Ừm, uống một chút
Anh mỉm cười khẽ đáp. Người đàn ông bên cạnh anh nghe rất rõ cuộc đối thoại của hai người, anh ta nhìn đống chai rượu đã uống sạch trên bàn rồi nở nụ cười khinh thường. Uống ít ghê:)))
– Anh sao vậy? Có chuyện gì sao?
– Không sao, chỉ là anh nhớ em, anh muốn nghe giọng của em
Nam Hoài Cẩn thở ra nhè nhẹ, anh nhìn những người đến đây. Ai ai cũng có người phụ nữ bên cạnh. Đúng là họ không thành công bằng anh, thế lực của họ không thể nào so sánh được với anh nhưng bên cạnh của họ luôn luôn có hình bóng của người phụ nữ, là phu nhân của họ
Chỉ riêng điều này anh lại cảm thấy ngưỡng mộ họ. Không lâu nữa thôi, anh cũng sẽ có người phụ nữ cho riêng mình, người mà anh gọi là vợ, người sẽ cùng anh đi đến hết đời
– Sơ Nguyệt, em nhìn xem lão tam và lão tứ sắp có cháu rồi kìa. Anh còn chưa lấy được vợ
Nam Hoài Cẩn cất tiếng vô cùng tủi thân. Sơ Nguyệt nghe anh nói thì bất đắc dĩ cười cười:” Đừng buồn mà, anh so với bọn họ còn rất trẻ. Em sẽ không chê anh già mà bỏ anh đâu “
– Anh già lắm sao?
Câu nói của cô thật khiến người ta phải ngẫm nghĩ. Đúng là so với hai người kia anh rất nhỏ. Nhưng so với cô thì anh lại rất già