Thành phố Lâm Lan, lớp ba trường THPT số 3 thành phố.
Ánh nắng chiều lúc chạng vạng giống như một lưỡi hái đẫm máu xuyên qua ngôi trường trung học cổ kính trăm năm này, Bạch Tầm Âm ghé vào bàn học trong lớp không một bóng người, đầu ngón tay thon dài khẽ gõ lên vết rạn của chiếc bàn.
Một chút một chút, cô đếm từng nhịp.
Trong phòng học không có đồng hồ, đếm tới khoảng số 300 vậy, bảo vệ phụ trách tuần tra trường học sẽ đi tới, nhìn thấy cửa lớp ba chưa tắt đèn, thả cô ra về.
Đây cũng không phải là lần đầu cô bị khóa nhốt trong phòng mỗi khi tan học, Bạch Tầm Âm cũng đã quen với việc này, còn có thể tự tìm ra chút ‘thú vui’ trong chuyện này.
Cô ngồi trên ghế, cẳng chân thon dài xinh đẹp lắc qua lắc lại đá vào bàn.
Quả nhiên, chưa tới mười phút sau, ông Lưu của đội bảo vệ – Lưu Thần thấy lớp ba lại chưa tắt đèn tức khắc nhíu mày.
Ông lấy chìa khoá ra mở cửa, nhìn thiếu nữ đang ghé vào trên bàn, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên cảm thấy thế nào, “Cô bé, cháu lại bị nhốt trong phòng học à?”
Bạch Tầm Âm đeo cặp sách đứng dậy, ngón tay siết chặt quai cặp, cười với ông Lưu, vẻ mặt lịch sự nhã nhặn, vừa bình tĩnh vừa dịu dàng.
Lưu Thần miễn cưỡng cười cười, “Mau chóng về nhà đi.”
Bạch Tầm Âm ngoan ngoãn gật đầu, đeo cặp sách đi trước.
Lưu Thần nhìn bóng dáng thiếu nữ đi khuất mới khẽ thở dài một tiếng. Ông đã làm việc ở trung học Lâm Lan nhiều năm, vẫn luôn phụ trách tuần tra phòng học vào lúc chạng vạng.
Nửa năm qua, ông phát hiện ở lớp ba sẽ luôn không tắt đèn sau giờ học.
Mỗi lần gặp chuyện này ông đều sẽ mở cửa tắt đèn, phát hiện có một thiếu nữ cô đơn ngây ngốc ngồi trong lớp, giống như đang chờ ông tới thả con bé ra vậy.
Ban đầu Lưu Thần còn cảm thấy chuyện này rất đáng sợ, sau đó cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô bé này, bị bạn cùng lớp cố ý nhốt trong phòng học, mỗi tháng sẽ có một hai lần như vậy, mà đèn ở lớp ba không tắt, coi như chính là ‘tín hiệu cầu cứu’ của cô.
Lúc đầu ông cảm thấy vô cùng tức giận, còn cố ý nói chuyện này với chủ nhiệm lớp ba – Thân Lang Lệ, nói nhốt học sinh ở trong lớp sau giờ tan học sẽ gây phiền toái cho nhân viên công tác như bọn họ, còn rất nguy hiểm.
Chủ yếu chính là, hành động này thuộc về bạo lực học đường, nội quy THPT số 3 khắt khe, sao có thể cho phép chuyện này xảy ra?
Chỉ là Lưu Thần cũng không nghĩ tới Thân Lang Lệ cũng không quản được chuyện này, sau khi ông phản ánh lên thì chuyện cũng bớt lại, nhưng không được mấy ngày đèn trong lớp ba lại sáng.
Bạch Tầm Âm không tìm được sự trợ giúp, bởi vì khoá phòng học không được tính là ‘bạo lực học đường’.
Lưu Thần đã từng nói với cô nếu còn có lần sau cứ lớn tiếng kêu cứu, chỉ là lúc ấy ông không biết, Bạch Tầm Âm là người câm.
Cô không thể nói lời nào, chỉ có thể dựa vào ánh đèn mà cầu cứu.
Lúc Bạch Tầm Âm ra khỏi lớp đã quá giờ tan học một tiếng đồng hồ, bây giờ đã hơn bảy giờ tối, sắc trời đã tối dần, chỉ còn chút ráng chiều ở phía chân trời.
Thời gian này trường học không có người nào, vô cùng yên tĩnh.
Cô đeo giày thể thao màu trắng, chân dài đạp lên hành lang im hơi lặng tiếng, cơ hồ hoà nhập với bầu không khí an tĩnh trong trường học, nhưng đi đến lối rẽ của cầu thang lại thoáng nghe thấy giọng nói của ai đó.
Trừ cô ra, thời gian này trong ngôi trường yên tĩnh vẫn còn một đôi nam nữ khác.
Giọng nói nữ sinh e lệ ngượng ngùng, mang theo sự mềm mại ngọt ngào không dễ phát hiện, “Dụ Lạc Ngâm, tớ có hai vé xem phim, chúng ta… thứ bảy tuần này chúng ta cùng đi xem được không?”
Bạch Tầm Âm nghe được giọng nói này, bước chân dừng lại, theo bản năng trốn ở phía sau tường.
Từ lúc cô không thể nói chuyện đã trở nên rất mẫn cảm với âm thanh, đương nhiên cũng nghe được ra đây là giọng nói của bạn cùng lớp mình, Thịnh Sơ Nhiễm.
Thịnh Sơ Nhiễm rất ghét cô, mà tính tình cô lại không muốn xung đột với ai cả, nghĩ rằng cứ trốn ở đây đợi bọn họ đi là thích hợp nhất.
Miễn cho đụng mặt nhau rồi, cả hai lại cảm thấy không thoải mái.
“Là một bộ phim rất nổi gần đây, tên là…”
“Không có thời gian.” Thịnh Sơ Nhiễm còn chưa nói xong đã bị người ta cắt lời, là một giọng nam lười biếng, âm thanh trầm thấp mát lạnh, tựa như mang theo hương bạc hà lành lạnh, “Cậu tìm người khác đi.”
“Ồ…” Dường như Thịnh Sơ Nhiễm cảm thấy đáng tiếc, lẩm bẩm nói, “Không có thời gian sao? Nhưng tớ muốn đi xem với cậu.”
Thịnh Sơ Nhiễm là một cô gái vô cùng tuỳ hứng, giờ phút này trong giọng nói mềm mại yêu kiều lại mang theo sự hèn mọn, khác biệt hoàn toàn với dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày.
Bạch Tầm Âm có chút ngoài ý muốn, cúi đầu nhìn mũi chân của mình, trong lòng dần có một suy nghĩ mơ hồ.
Sau đó cô nghe thấy nam sinh tên ‘Dụ Lạc Ngâm’ kia trả lời, vẫn là bốn chữ như vừa rồi, “Không có thời gian.”
Bầu không khí yên tĩnh lan ra.
Một lúc lâu sau, Thịnh Sơ Nhiễm mới dậm chân xoay người rời đi, có thể nghe ra được cảm giác vô cùng căm giận.
Bạch Tầm Âm khẽ thở ra một hơi, nghĩ thầm may là mình ra sớm như vậy, nếu còn trì hoãn thêm nữa, sợ rằng tám giờ còn chưa về đến nhà.
Chỉ là muộn vậy rồi mà Thịnh Sơ Nhiễm còn ở cùng một nam sinh trong trường, là đang… hẹn hò sao?
Bạch Tầm Âm cúi đầu suy nghĩ, đợi cho qua tầm năm phút, nghĩ rằng bây giờ bọn họ nhất định đã đi xa mới chuẩn bị xuống lầu.
Nhưng mà vừa ra khỏi lối rẽ đã đối diện ngay với một đôi mắt đen nhánh.
Thiếu niên mặc áo đồng phục to rộng đang đứng dựa vào lan can bậc thang, đồng phục xanh trắng trên người còn không bằng làn da trắng trẻo của cậu. Đôi lông mày đen như mực, mái tóc đen bị gió đêm thổi khẽ, ánh mắt sắc bén không hề che giấu, giống như thanh kiếm đã được rút ra khỏi vỏ.
Giữa đôi môi mỏng còn cắn lấy một điếu thuốc lá, trên người còn mặc đồng phục, đang đứng trong trường học mà còn dám ‘phạm huý’, vô cùng bừa bãi tuỳ ý.
Bạch Tầm Âm không nghĩ tới vẫn còn có người ở đây, bước chân chững lại, có chút thất thố.
Vóc dáng thiếu niên cao gầy, bả vai rộng, khí chất đi đến đâu cũng khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Dụ Lạc Ngâm nhìn ánh mắt thiếu nữ giống như nai nhỏ đi lạc, đôi mắt trong suốt phản chiếu khuôn mặt của mình trong đó, cậu chậm rãi mở miệng, “Nghe lén?”
“Bạn học, làm vậy không tốt đâu.”
Tuy bước chân Bạch Tầm Âm rất nhẹ, nhưng từ lúc Thịnh Sơ Nhiễm bắt đầu nói chuyện với cậu, Dụ Lạc Ngâm đã nghe được âm thanh từ lối rẽ, chỉ là cậu không nói mà thôi, muốn chờ xem rốt cuộc là ai – không ngờ tới lại là một cô gái nhỏ.
Còn là một bạn học nữ khá xinh đẹp, đôi mắt linh động tinh xảo, dáng vẻ nhút nhát sợ sệt.
Giọng nói lười biếng của thiếu niên khiến hai tai Bạch Tầm Âm lập tức đỏ lên, rất nhanh đã lan đến khuôn mặt trắng nõn.
Cô không nghĩ tới nam sinh tên Dụ Lạc Ngâm này lại biết… tuy cô cũng không cố ý muốn nghe lén.
Bạch Tầm Âm không nói ra lời, chỉ có thể lắc đầu, ngón tay càng dùng sức siết chặt quai cặp.
“Hả?” Dụ Lạc Ngâm lấy điếu thuốc đã châm trong miệng ra, ngón tay thon dài tuỳ ý ném vào thùng rác cách đó không xa, “Sao lại không nói lời nào.”
‘Tôi không cố ý’ và ‘hút thuốc không tốt’ hai câu này nói thế nào cũng không nên lời, Bạch Tầm Âm cắn môi.
Hai người cách nhau một khoảng mà ‘giằng co’, giống như đang bị phạt vậy.
Tính cách này không khỏi khiến Dụ Lạc Ngâm cảm thấy buồn cười, khẽ cười một tiếng.
Bạch Tầm Âm mím môi, dứt khoát mím môi cúi đầu chạy qua bên người cậu.
“Bạn học.” Mắt thấy cô sắp chạy xuống cầu thang, Bạch Tầm Âm bỗng nghe thấy nam sinh phía sau gọi mình lại, “Cậu tên gì thế?”
Bạch Tầm Âm dừng bước, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Lần đầu tiên… cô có chút vô lực không nói nên lời với bản thân mình. Mặc dù sẽ khiến người ta cảm thấy không lễ phép, nhưng cô cũng không trả lời câu hỏi của nam sinh.
Bạch Tầm Âm hít sâu một hơi, xoay người đối diện với nam sinh, đôi môi không tiếng động khép mở một chút.
Dụ Lạc Ngâm sửng sốt, mơ hồ nhìn thấy đôi môi thiếu nữ nói ra một chữ ‘Vân’.
Sau đó, Bạch Tầm Âm cười một cái với cậu, quay đầu lại bước chân không ngừng, dáng người nhỏ bé càng lúc đi càng xa.
Hậu tri hậu giác, Dụ Lạc Ngâm mới phản ứng lại, đây là lần đầu tiên cậu hỏi tên con gái, tâm tư không chịu khống chế đi hỏi người ta.
Sau đó, người ta còn không nói với cậu.
Kết quả, giống như không nặng không nhẹ chạm vào một cái đinh mềm, Dụ Lạc Ngâm cười nhạo một tiếng, lông mi rũ xuống, nhìn về đám nam sinh mồ hôi như mưa ở sân bóng rổ dưới lầu.
Một trong số đó dùng đồng phục lau mái tóc ướt đẫm rồi hưng phấn chạy lên lầu.
“Anh Dụ, thế nào, điểm số vừa rồi đủ để kéo dài khoảng cách chưa?” Lê Uyên cười lộ ra hai cái răng nanh, vẻ mặt rạng rỡ như ánh mặt trời, “Kêu mày ra sân mà mày không ra, bỏ lỡ một trận đấu tuyệt vời rồi đó! Tân Tuỳ đâu rồi? Đi tới tiệm đồ nướng đặt chỗ trước rồi sao?”
Vẻ mặt Dụ Lạc Ngâm không chút biểu tình, ném chai nước trong tay vào ngực cậu ta, “Về sau chơi bóng đừng để tao chờ mày nữa.”
Lê Uyên ừng ực uống nước, còn không quên buồn bực hỏi, “Hả? Sao thế?”
Đôi tay Dụ Lạc Ngâm đút túi, chậm rãi đi xuống lầu, giọng nói bình tĩnh mang theo một tia phiền chán, “Dễ gặp được người phát vé xem phim.”
Phiền.
“Hả?” Lê Uyên sửng sốt một lúc mới lấy lại tinh thần, lẩm bẩm nói, “Trường học chúng ta còn phát cả vé xem phim cơ à? Sao tao lại không gặp được loại chuyện tốt này nhỉ!”
“…”
*
Trường THPT số 3 cách nhà Bạch Tầm Âm hai mươi phút ngồi xe, lúc về tới nhà đã gần tám giờ, Quý Tuệ Dĩnh thấy cô trở về, vừa hâm nóng đồ ăn cho cô vừa lải nhải oán giận.
“Không phải chỉ có lớp 12 mới có tiết tự học buổi tối sao, còn con sao một tháng lại có mấy ngày về muộn như vậy, bụng đã đói lả chưa?”
Bạch Tầm Âm thay quần áo xong, ngón tay dừng lại, một lúc sau mới mím môi viết lên tờ giấy trắng mấy chữ, giơ tới trước mặt Quý Tuệ Dĩnh –
[Mẹ ơi, bạn học giúp con ôn bài muộn một chút, không sao, con không đói đâu.]
Quý Tuệ Dĩnh sửng sốt, ánh mắt chuyển từ chữ viết thanh tú trên tờ giấy trắng lên khuôn mặt nhỏ của Bạch Tầm Âm.
Làn da thiếu nữ trắng sáng như ngà voi, gần như trong suốt, ngũ quan tinh xảo ngoan ngoãn, môi hồng răng trắng, lúc hơi hơi mỉm cười chính xác là kiểu mắt ngọc mày ngài.
Nhưng mà, vì một chuyện ngoài ý muốn khiến cô trở thành người câm.
Mấy năm nay, Quý Tuệ Dĩnh đã không nghe được giọng nói thanh thoát dễ nghe của Bạch Tầm Âm, thay vào đó, mẹ con hai người chỉ có thể dùng giấy bút để nói chuyện với nhau.
“Đúng… bây giờ học nhiều hơn cũng được.” Quý Tuệ Dĩnh cố gắng nở một nụ cười, bưng đồ ăn đã hâm nóng ra bàn, “Lớp 11 rồi, cũng nên học nhiều hơn.”
Bạch Tầm Âm gật đầu, ngồi trước bàn lẳng lặng ăn xong cơm tối.
Từ sau khi không thể mở miệng nói chuyện, Bạch Tầm Âm đã hiểu ra một đạo lý.
Có những chuyện không hề công bằng chút nào, bạn không thể phản kháng lại nó, cũng chỉ có thể bỏ qua, thậm chí còn phải thuận theo mới có thể sống tốt hơn một chút, ít nhất thì không để người bên cạnh phải lo lắng – cho nên chuyện bị nhốt trong phòng học, Bạch Tầm Âm chưa từng nói với Quý Tuệ Dĩnh.
Cuộc sống vốn dĩ đã vô cùng tồi tệ, cô không muốn làm Quý Tuệ Dĩnh cảm thấy đau lòng.
Đương nhiên còn một số chuyện khác nữa… Nhưng mà, cô có thể ứng phó được.
Bạch Tầm Âm trở lại phòng mới mở điện thoại ra xem, thông báo liên tục hiện ra tin nhắn A Mạc gửi tới –
[Bạn iu ơii! Tớ đã làm xong thủ tục chuyển trường rồi, ha ha ha, tới lúc đó có thể quấn lấy cậu cả ngày rồi!]
[Này này này sao cậu không trả lời tớ thế? Bình thường 6 giờ hơn các cậu cũng tan học rồi mà!]
[Có phải hôm nay cậu trực nhật lại bị Thịnh Sơ Nhiễm nhốt trong lớp học rồi không?]
[Trời ơi! Sao cậu ta lại đáng ghét thế không biết!]
…
A Mạc là cô gái có thể gửi 50+ tin nhắn liên tục, nếu không trả lời cô nàng, cô nàng sẽ nhắn tin mãi không thôi.
Bạch Tầm Âm và A Mạc quen nhau từ nhỏ, chính là quá hiểu rõ cô, nghĩ vậy, cô lại không nhịn được cười, vội vàng đáp lại –
[Không, tớ mới về đến nhà.]
[Hôm nay học bù nên mới không để ý điện thoại.]
Đúng vậy, cô cũng không muốn làm A Mạc lo lắng.
Chỉ là nhắc tới Thịnh Sơ Nhiễm, Bạch Tầm Âm không tự giác lại nhớ tới nam sinh vừa rồi mình gặp ở cầu thang trường học.
Dụ Lạc Ngâm.
Là ba chữ nào nhỉ? Lạc trong Lạc Dương hay là Lạc trong từ rơi xuống? Ngâm trong Ngân Bạch hay là Ngâm Xướng?
Cô không rõ lắm.
Nhưng điều duy nhất cô biết rõ, chính là Thịnh Sơ Nhiễm hình như thích cậu, có lẽ bọn họ là người yêu cũng không chừng.
#KV: Tên nam chínhđây nà 喻落吟。