Thấy anh hai mình sắc mặt căng thẳng, Tiêu Ly có chút không đành lòng mà vội vàng nói sang chủ đề khác.
“Đúng rồi anh hai, em đói lắm rồi.Anh xuống bếp nấu cho cả nhà bữa tối đi.”
Nàng vừa nói còn cố ý nháy mắt ra hiệu Tiêu Hạo.Hiểu ý cô em gái mà ném cho nàng ánh mắt cảm kích, Tiêu Hạo nói với mọi người.
“Vậy hôm nay để anh xuống bếp nấu cho cả nhà cái bữa tối đi.”
Tô Tích Trúc một bên đang xem kịch vui đâu, thấy Tiêu Hạo chuẩn bị đánh bài chuồn, Tô Tích Trúc lộ ra vẻ giảo hoạt cười lạnh.
“Ai u, Hạo ca đừng vào bếp nấu mà, để em làm cho.Anh nói chuyện của chúng mình cho cha mẹ đi.”
“Nà ní?”
Tiêu Hạo nghe Tô Tích Trúc câu nói bẫy người, sắc mặt có chút khó coi quát.
“Cô nói tầm bậy tầm bạ cái gì?cút ra khỏi nhà tôi ngay lập tức.”
Tô Tích Trúc ánh mắt lộ ra ít hơi nước như muốn khóc, chạy đến lắc lắc tay Diêu Ái Phương.
“Mẹ, anh Hạo bắt nạt con, muốn đuổi con đi huhu.”
Diêu Ái Phương hung hăng trừng mắt Tiêu Hạo một cái, cười hòa ái an ủi.
“Không sao, không sao.Con là của mẹ con dâu, ai dám đuổi con trước hết phải hỏi ý kiến của ta.”
Sắc mặt âm trầm nhìn Tiêu Hạo, Diêu Ái Phương quát lên.
“Mày hung cái gì hung, nàng là tao con dâu, mày ngon đuổi thử lần nữa xem.”
Tiêu Hạo có chút bất đắc dĩ cười khổ giải thích.
“Mẹ à, thật ra con cùng cái bà điên này…”
Không chờ Tiêu Hạo giải thích hết lời, Tô Tích Trúc vội vàng cắt ngang.
“Mẹ, anh Hạo là đồ lưu manh, phát sinh quan hệ với con mà không thèm chịu trách nhiệm, còn đuổi con đi.Mẹ nói con phải làm sao đây huhu…”
Diêu Ái Phương nghe vậy tức giận mắng.
“Mày cái thằng con khốn nạn, dám làm mà không dám nhận.Rất tốt, cái này con dâu tao định rồi.Nếu mày dám làm ra cái gì làm nàng ủy khuất, mày cũng không phải là người của Tiêu gia nữa.”
Tiêu Hạo cái trán hiện lên 3 đợt hắc tuyến, tay tức muốn phát run chỉ Tô Tích Trúc.
“Bà điên, cô quả thật quá vô sỉ, đồ không biết xấu hổ, đồ…”
Diêu Ái Phương tức giận tát cho Tiêu Hạo một cái.
“Mày còn mắng nữa thì không phải là con của tao.Tại sao tao lại sinh ra thằng con nhân phẩm tồi tệ như mày đâu, quất ngựa truy phong, bỏ con gái người ta bơ vơ một mình.”
Tiêu Hạo trong lòng ủy khuất muốn chết:này mẹ nó là tình huống gì à?con có phải là con ruột của mẹ không thế?vì một cái người ngoài lời nói mà tin tưởng, con trai giải thích thì không nghe.
Khương Du Du ba nữ thấy tình huống không ổn, vội vàng chạy lên khuyên can.
“Mẹ, đừng mà.Để anh Hạo vào bếp nấu bữa tối đi, ăn uống xong muốn nói gì cũng được mà.”
Diêu Ái Phương thần thái xoay chuyển 180 độ, cười vui vẻ.
“Cũng đúng, chỉ có Du Du là hiểu chuyện nhất.”
Tiêu Chính Hào cùng Tiêu Ly đứng một bên mà trong lòng một trận im lặng:lật mặt còn nhanh hơn là lật bánh tráng nữa.
Ở ba nữ cùng em gái ra hiệu, Tiêu Hạo không dám chậm trễ mà chạy vào bếp làm bữa tối.
Bốn nữ cùng cả nhà họ Tiêu trò chuyện cười nói thật vui vẻ, Tiêu Hạo từ nhà bếp nhìn ra mà trong lòng kêu khổ:ôi mẹ ơi, hóa ra là có con dâu quên con trai là có thật.
Rất nhanh cũng đến 7 giờ tối, còn chưa thấy Tiêu Hạo dọn bữa tối lên, Tiêu Ly có chút nhịn không được.
“Anh hai sao hôm nay chậm chạp thế không biết.”
Khương Du Du cười nói.
“Ly Ly cũng gấp rồi sao?chị cũng muốn ăn lắm rồi.”
Ninh Tuyết Yên gật đầu phụ họa.
“Ông xã nấu ăn là ngon nhất.”
Dương Sơ Tuyết tò mò hỏi ba nữ.
“Ông xã quả thật nấu ăn ngon thế nào mà mấy em khen không dứt miệng vậy?”
Một bên Tô Tích Trúc cũng tò mò mà vểnh tai lên nghe.
Diêu Ái Phương cười trả lời.
“Đâu chỉ là ngon không đâu.Ông xã mấy đứa quả thật tài nghệ nấu ăn đạt tiêu chuẩn nhà hàng khách sạn 5 sao à nha.”
Tô Tích Trúc bĩu môi một cái: người thường ăn thì ngon nhưng tu đạo giả ăn thì nhạt nhẽo chả khác gì uống nước đâu.Đồ háo sắc làm ra ăn cái gì cũng dở tệ cho xem.
Dương Sơ Tuyết nghe vậy cũng tò mò chờ mong bữa tối dọn đến.
Lúc này, Tiêu Hạo cũng từ phòng bếp bê đồ ăn ra đến.Không phải nói lúc này Tiêu Hạo đầu đội một mâm đồ ăn, hai tay một bên giữ nồi canh, bên tay còn lại là nồi cơm lớn, nhìn giống như mấy nhân viên phục vụ siêu cấp ở trong nhà hàng.
Ở Tiêu gia ánh mắt ba người kinh ngạc mà đem bữa tối nhẹ nhàng đặt lên bàn, tay vươn ra mời ăn tư thế cười nói.
“Xin mời cả nhà dùng cơm.”
“Mời cả nhà dùng cơm.”
Ai cũng đều hô lên cười vui vẻ mà bắt đầu ăn. Mọi người ai cũng ăn trông không có chút xíu nào hình tượng, Tô Tích Trúc vốn không muốn ăn nhưng vì bản tính tò mò mà gấp lên một miếng sườn xào chua ngọt nếm thử.Kết quả là bằng một người như hổ vào bầy dê xử lý gần nửa bàn thức ăn.
Tiêu Hạo cười lạnh nhìn Tô Tích Trúc hỏi.
“Thế nào Trúc nhi, của ông xã tay nghề thế nào đây?”
Tô Tích Trúc trong lòng mắng to đồ vô sỉ, nhưng vì khối mẫu khoáng mà nhịn xuống giả vờ lộ ra nụ cười ngọt ngào.
“Ông xã quả nhiên là đầu bếp tông sư, ăn quá ngon.”
Nàng không thể không thừa nhận dù không nấu nguyên liệu là thịt yêu thú hay mấy loại linh dược mà mùi vị có thể ăn như này đã rất tốt.
Tiêu Hạo thấy vậy, khóe miệng lộ ra nụ cười gian trá chạy đến chen vào giữa Dương Sơ Tuyết cùng Tô Tích Trúc mà tiến hành kế hoạch.
“Hắc hắc, vậy thì thưởng cho ông xã đi thôi nào hai tiểu bảo bối.”
Tô Tích Trúc dự định bỏ chạy, làm cái mặt quỷ ném cho Tiêu Hạo rồi chạy lên lầu.
Diêu Ái Phương tức giận đập đầu Tiêu Hạo một cái.
“Mày thằng nhóc, làm sao hù con dâu bảo bối của tao chạy rồi?”
Tiêu Hạo quả thật muốn nói sự thật, nhưng đến cổ họng lại bị nghẹn cho nuốt trở lại.Bây giờ nói thì mẹ càng đánh thê thảm hơn, số Hạo ca bị người hãm hại thật khổ à.
Lúc này ba nữ cũng lộ vẻ áy náy nói với Tiêu gia cha mẹ cùng em gái.
“Thật không có ý tứ, xin lỗi cả nhà, hôm nay con phải xử lý nốt công việc đang dở.”
Dương Sơ Tuyết lễ phép chào cả nhà rồi lên lầu.
Hai nữ Ninh Tuyết Yên cùng Khương Du Du cũng xin phép lên lầu với lý do là cần ôn tập để thi đại học.
Thấy bốn nữ đều đi hết, Tiêu Hạo nghẹn họng nhìn trân trối:cái này là mẹ nó tình huống gì?
Nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt cười như không cười của Diêu Ái Phương, Tiêu Hạo trong lòng thoáng có cảm giác không ổn cười cười đá chân giả bộ ngây thơ nói.
“Trời cũng không còn sớm, hay là con dẫn mọi người lên lầu nghỉ ngơi nha.Phòng trống còn rất nhiều, mọi người ngủ ở đâu cũng được.”
Thấy Tiêu Hạo đánh trống lãng, Diêu Ái Phương cười mắng.
“Mày quả thật càng lớn càng không đứng đắn.”
Sau đó nàng sắc mặt nghiêm túc nhìn Tiêu Hạo.
“Con trai, nói thật cho mẹ biết là con thật sự yêu cô nào trong 4 cô gái đó rồi?”
Tiêu Hạo nghe vậy bĩu môi một cái thầm nghĩ:3 người trong đó mới là của con bà xã à?đều bị ăn sạch không còn chút cặn.Còn cái kia bà điên khó quá cho qua.
“Thì có 3 cô trong đó à?”
Diêu Ái Phương tức giận đập Tiêu Hạo mắng.
“Tao là đang nghiêm túc đấy.Mày không lẽ cứ như vậy ở chung thế này suốt đời sao?con gái người ta thanh xuân cũng bị mày cho chôn vùi.Mà ý tao là mày muốn lĩnh hôn thú ra tòa đăng ký kết hôn thì sẽ kết hôn với ai?là người theo mày cả một đời đến răng long đầu bạc ấy.”
Tiêu Hạo bị mẹ nói đến tình huống này cho mộng:đúng vậy nha, pháp luật của S quốc chỉ quy định chế độ 1 vợ 1 chồng à.Mặc dù cũng có loại hình bao nuôi bồ nhí cái gì, nhưng Tiêu Hạo khẳng định sẽ không làm vậy.Mặc dù trước đó mấy nữ cũng đã tình nguyện theo Tiêu Hạo không cầu danh phận, có điều lại quá thiệt thòi ủy khuất các nàng.
Lại nghỉ đến bản thân là người có hệ thống, làm một cái tu đạo giả, làm sao pháp luật thông thường có thể ước thúc đây.Tiêu Hạo tâm trạng hòa hoãn một điểm, vỗ vai Diêu Ái Phương an ủi.
“Chuyện này mẹ không cần lo lắng, con sẽ tìm cách giải quyết.Yên tâm là con sẽ đường đường chính chính rước về cho mẹ ba cái con đâu.”
Diêu Ái Phương cũng biết Tô Tích Trúc với Tiêu Hạo hẳn là có cái gì vướng mắc, tức giận uy hiếp.
“Phải là 4 người.Nếu mày dám vứt bỏ Trúc nhi, tao là người đem mày ném ra khỏi nhà đầu tiên hừ hừ.”
“Vâng, vâng, là 4 người, là 4 nàng dâu được chưa!”
Tiêu Hạo quả thật hết cách với mẹ mình, ai bảo kẻ địch quá giảo hoạt đâu, trà trộn vào hàng ngũ con dâu tuyển chọn lừa cả nhà mình mới ác chứ.
Trở về phòng, Tiêu Hạo thấy ba nữ đang nằm chờ mình trên giường, cười hắc hắc, Tiêu Hạo xách thương nhào đến làm tràng Lữ Bố chiến tam anh.
Tô Tích Trúc dùng thần thức tra xét.Thấy Tiêu Hạo về phòng, đang suy nghĩ bước tiếp theo đánh cái gì chủ ý, nàng lại nhìn thấy hình ảnh 1 vs 3 của Tiêu Hạo.Vội vàng thu hồi thần thức, sắc mặt có chút đỏ lên, trong lòng càng tò mò:cái này hình như là giống nam nữ song tu mà.
Người xưa có câu lòng hiếu kì hại chết mèo, Tô Tích Trúc lại dùng thần thức nhìn lần nữa.Đại chiến lúc này đang ở tràng kịch liệt nhất.Nhìn thấy ba nữ gương mặt đều lộ vẻ sung sướng mà miệng ê a rên rỉ, Tô Tích Trúc cũng cảm thấy có chút nóng lên.
Sau một hồi đại chiến, Tiêu Hạo rời giường mà lấy từ trong không gian trữ vật ra mấy nhóm dược thảo chuẩn bị luyện đan.
Ba nữ thấy vậy hiếu kì hỏi.
“Ông xã là muốn luyện đan sao?”
Tiêu Hạo gật đầu, từ trong cửa hàng hệ thống bỏ 500 điểm hối đoái đổi lấy một cái bất nhập lưu đỉnh lô luyện chế đan dược.
Đem đan dược bỏ vào trong đỉnh, Tiêu Hạo lúc này sắc mặt một trận khó coi:đạ mấu nhà nó, không có hỏa làm sao luyện đan.
Ba nữ thấy Tiêu Hạo ném dược thảo vào đỉnh mà không chịu mồi lửa, ánh mắt hiểu ý mà cười trên nổi đau người khác hỏi.
“Ông xã là không có hỏa luyện đan rồi?”
Tiêu Hạo cũng lộ vẻ bất đắc dĩ, cười khổ nhìn ba nữ.
“Mấy em có ai là Hỏa hệ linh căn thì cho anh ít pháp thuật hỏa cầu luyện đan đi.”
Khương Du Du tức giận điểm trán Tiêu Hạo một cái, cầm quần áo mặc vào mà nói.
“Anh cái đồ đần, em nói rồi mà anh không chịu nghe.Luyện đan sư mặc dù phổ biến khắp nơi nhưng bước vào giai đoạn nhập môn cũng không phải dễ dàng như vậy.Bây giờ anh thấy là anh thiếu đủ thứ chưa?”
Tiêu Hạo xấu hổ cười cười, trong lòng mắng to hệ thống vô sỉ:không phải toàn bộ xuất phẩm đều là tinh phẩm sao?làm sao đọc quyển Hoàng cấp luyện đan phổ lại không có nói rõ.
“Đinh, nhận thấy kí chủ đang đổ lỗi cho hệ thống, bắt đầu tuyên bố chi nhánh nhiệm vụ:lần đầu luyện đan.Làm một chung cực toàn năng người được chọn, làm sao không thể trở thành hợp cách luyện đan sư đâu?nhiệm vụ yêu cầu kí chủ trong lần đầu tiên luyện chế ra 10 viên cực phẩm đan dược(đan dược tinh khiết 100%).Thời gian:một ngày. Thành công khen thưởng:Một ngày lĩnh ngộ ý cảnh vé miễn phí, 5 vạn hối đoái điểm cùng bạch ngân vé rút thưởng 2 tấm. Thất bại trừng phạt:kí chủ sau này luyện đan sẽ đụng đâu bạo đó.”
Tiêu Hạo bị hệ thống nhiệm vụ nhắc nhở cho mộng, sau đó là mừng như điên:con mẹ nó, ca đang thiếu hối đoái điểm đây, hệ thống quả thật là anh em tốt mà.Sau này thường xuyên chửi mắng hệ thống tìm nhiệm vụ mới được.
Nhưng nhìn đến nhiệm vụ là luyện chế 10 viên cực phẩm đan dược, Tiêu Hạo sắc mặt khó coi.Thành công thì không nói gì, nhưng nhiệm vụ này quả thật còn tàn khốc hơn cả cho điện giật trừng phạt à.Cái hệ thống này cũng bụng đen ghi hận quá ác.Đỉnh lô luyện đan mà luyện đâu bạo đó thì còn làm luyện đan sư được cái búa.
Gãi gãi đầu có chút không biết làm sao, Tiêu Hạo hỏi ba nữ.
“Mấy em có ai lần đầu tiên luyện chế ra cực phẩm đan dược không?mà lại luyện chế ra 10 viên trở lên loại hình ấy?”
Ba nữ ánh mắt quái dị nhìn Tiêu Hạo, đang dùng thần thức quan sát động tĩnh Tô Tích Trúc cũng bị câu nói của Tiêu Hạo cho mộng bức.