Chúng Thần Chi Nguyên

Chương 24: Thần Tiếu Đại Trận



Diệu Thủy và Diệu Tuệ đứng sau lưng Lục Mộng Thần cho nên chưa nhìn được sự dị thường này. Diệu Nhiên ở trước lướt người đến, đúng lúc nhìn thấy hắn mặt đầy nước mắt. Diệu Nhiên không khỏi thầm giật mình: “Gã bại hoại này sao lại khóc? Chẳng lẽ đã gặp phải chuyện thương tâm gì? Hay là những lời ban nãy của mình quá nghiêm trọng?” Bất kể như thế nào, một đại nam nhân lại rơi nước mắt trước mắt nữ nhân luôn là việc không thích đáng. Trong lòng chợt mềm lại, Diệu Nhiên dừng ở trước mặt Lục Mộng Thần, giọng điệu có phần hòa hoãn hơn: “Sư đệ, đệ sao vậy? Lẽ nào nghĩ đến chuyện thương tâm gì à?”

Diệu Thủy và Diệu Tuệ nghe thấy lời của Diệu Nhiên sư tỷ, ai cũng kinh ngạc, liền bước vòng tới phía trước Lục Mộng Thần, trông thấy mặt hắn đầm đìa nước mắt, thì cảm thấy kỳ lạ, dùng ánh mắt quan tâm nhìn hắn, chờ nghe hắn cất lời.

Lục Mộng Thần thấy ba đôi mắt mỹ lệ đang lo lắng nhìn chăm chú về mình, không khỏi từ trong cảm giác bi thương nhớ nhung Thanh Dao cực độ chậm chầm bình tĩnh lại. Hắn vội vã giơ tay áo quệt nước mắt, giọng nói vẫn mang chút nghẹn ngào, ánh mắt tràn đầy đau khổ: “Diệu Nhiên sư tỷ, vừa rồi là đệ nhớ đến thê tử Thanh Dao, đáng tiếc nàng hiện giờ đã không còn ở trên nhân thế nữa.”

Chúng nữ đều kinh ngạc, nhất là Diệu Nhiên, thật không ngờ rằng tên bại hoại này đã cưới vợ, vậy mà lúc nãy hắn còn trâng tráo tỏ ý muốn nàng gả cho hắn, đúng là đáng ghét! Mấy ngàn năm nay ở Phong Thần Tông, thực sự chưa bao giờ xảy ra chuyện này! Diệu Nhiên càng nghĩ càng giận, cảm giác căm ghét trong lòng đối với Lục Mộng Thần càng lúc càng mãnh liệt. Khuôn mặt thanh lệ lập tức lại bị che phủ bởi một lớp hàn băng, Diệu Nhiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Trước mặt vẫn còn yêu quái, chúng ta phải đi tiếp!”

Diệu Thủy lại đồng cảm với vị sư đệ đáng thương này, nàng kéo chéo áo của Lục Mộng Thần, nhẹ giọng nói: “Sư đệ, đi thôi!”

Lục Mộng Thần nhìn về bối ảnh lạnh giá của Diệu Nhiên, trong lòng vừa hận vừa yêu, thở dài một tiếng rồi đuổi theo Diệu Thủy.

Hướng đi của sơn động càng ngày càng thẳng và dốc xuống dưới, những nhánh đường dần dần ít lại, cuối cùng chỉ còn lại có một. Phi hành hơn mười phân thời thần thì thấy được một tấm thạch môn chặn mất lối đi. Thạch môn này dường như không hề khép chặt, bên trong lờ mờ truyền ra yêu khí u ám. Hai bên thạch môn khắc đồ hình kỳ diệu, là mười hai khối vuông nhỏ được xếp theo hình tròn, mỗi khối vuông đều khắc một tâm tròn. Đây là đồ hình gì? Diệu Nhiên bốn người đứng im lặng, đang lúc nhìn tỉ mỉ những đồ hình này, bỗng nhiên nghe một giọng nói dịu dàng quen thuộc truyền vào tai: “Sư tỷ, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây!”

Diệu Nhiên ngẩng đầu nhìn, thì ra Lý Ngọc Nhân đang mỉm cười lướt đến, vẫn phóng khoáng tiêu sái như trước. Nàng cũng mỉm cười đáp lễ, trông rực rỡ như đóa hoa hướng dương, nói: “Ngọc Nhân sư đệ, các người cũng đến rồi!”

Lý Ngọc Nhân khẽ thi lễ, rồi nói: “Địa thế ở bên ngoài của sơn động này thì vô cùng phức tạp, nhưng càng đi vào trong động khẩu thì đường đi càng ít, cuối cùng bọn đệ cũng đi đến đây, chẳng ngờ sư tỷ đã đến trước một bước. Trên đường đi, bọn đệ cũng chém giết vài yêu vật, đều là những thứ không đáng sợ.”

Diệu Nhiên nhìn kỹ Lý Ngọc Nhân, phát hiện góc áo hắn cũng có chút vết máu, xem ra có lẽ cũng đã trải một trận chiến không được thoải mái. Nàng nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của mình, đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú vào hắn, cười nhẹ nói: “Ngọc Nhân sư đệ, sau tấm thạch môn này nhất định là có yêu vật không bình thường, có đệ ở đây, khả năng chiến thắng của chúng ta chắc chắn đại tăng.”

Lục Mộng Thần nhìn thấy hai người liếc mắt đưa tình, một xướng một họa, nên lờ mờ cảm thấy không ổn, nhưng lại không nói ra được là gì, chỉ đành ngẩn ra nhìn. Trong lòng hắn lúc này thật giống như một hồ nước yên tĩnh, dung nhan tuyệt mỹ của Thanh Dao như ánh trăng sáng phản chiếu lên mặt hồ, khiến hắn nhớ cũng đau, không nhớ cũng đau. Ài!

Thanh Dao nàng ấy, đang ở nơi nước biếc.

Sinh tử như đôi bờ, hai bên mênh mông.

Thanh Dao, nàng có biết ta nhớ nàng nhiều lắm không, Thanh Dao!

Lục Mộng Thần chợt cảm thấy chóng mặt, bất tri bất giác chống tay vào vách tường ở hai bên thạch môn. Ngay lập tức một tia sắc nhọn đau nhói như kim châm từ trên tay truyền đến, rồi nhanh chóng lan rộng khắp toàn thân, chẳng những khiến hắn không cử động được người, càng làm hắn thống khổ chịu không nổi. Vì hắn xoay lưng lại với mọi người nên dị trạng của Lục Mộng Thần không ai nhìn thấy rõ, lúc này trên mặt hắn hiện lên đầy vẻ đau đớn. Từ trên trán Mộng Thần đột nhiên lóe lên từng luồng kim quang mờ nhạt, thì ra tham dục ấn ký trên trán hắn hiển thị, phát ra một sợi kim quang nhỏ bé, bắn về phía thạch môn, thạch môn trong nháy mắt hút lấy kim quang, ngay lập tức cảm giác đau đớn trên người Lục Mộng Thần cũng biến mất.

Trong lúc vô ý thức, Lục Mộng Thần đã phá giải cấm chế lợi hại trên tấm thạch môn này. Tất cả những việc ấy chỉ xảy ra như một tia điện quang chớp lên rồi tắt ngay, những người khác đều không chú ý đến.

Dưới ánh mắt chăm chú xinh đẹp của Diệu Nhiên, Lý Ngọc Nhân dẫn đầu bước tới trước, đẩy thạch môn ra, rồi lách người tiến vào. Diệu Thủy khẽ kéo Lục Mộng Thần, cũng bám theo sau Diệu Nhiên bước vào trong thạch môn.

Bên trong thạch môn lại là một thạch thất rộng rãi chừng trăm thước vuông. Mà điều kỳ quái là có mười hai phiến đá màu đen to lớn trôi nổi giữa lưng chừng trời, từng vòng hắc vụ từ trên mặt của những phiến đá đó phát tán ra ngoài. Nếu quan sát tỉ mỉ, thì sẽ thấy trên mười hai phiến đá màu đen này lại có khắc hình chuột, trâu, hổ, thỏ, rồng, rắn, ngựa, dê, khỉ, gà, chó, heo, đúng là thần châu thập nhị Thần Tiếu (con giáp). Mà ở giữa mười hai phiến đá có khắc các hình Thần Tiếu này cũng treo lơ lửng một thanh trường kiếm màu vàng, đang không ngừng di động chầm chậm, cả thân kiếm tỏa sáng, bắn ra một đạo kim quang, đánh lên trên phiến đá Thần Tiếu, hắc vụ trên phiến đá lập tức giảm bớt rất nhiều.

Lý Ngọc Nhân ngưng thần nhìn một hồi lâu, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc kêu lên: “A! Đúng là kiếm trận kỳ diệu! Không biết là vị tiền bối dị nhân nào đã lưu lại bảo kiếm ở nơi này để áp chế yêu khí trên mười hai phiến đá Thần Tiếu đó! Sư tỷ, tỷ xem kim kiếm mỗi lần chuyển động đều bắn ra một đạo kim quang, làm tiêu trừ đi vô số yêu khí! Cứ quay vòng liên tục như vậy, khiến cho những luồng yêu khí đó không tụ tập được lực lượng cường đại, chẳng thể nào trốn thoát.”

Diệu Nhiên thu hồi mục quang, bình tĩnh quay sang nhìn Lý Ngọc Nhân, cười nói: “Ngọc Nhân sư đệ, đệ phân tích không sai chút nào. Xem ra trong mười hai phiến đá Thần Tiếu này, nhất định là có phong ấn yêu thú cực kỳ lợi hại, có lẽ chúng ta không nên phá bỏ sự cân bằng vi diệu này!”

Lý Ngọc Nhân gật đầu, đang định cất tiếng, đột nhiên một thanh âm lạnh lẽo truyền đến. “Đại ca, nhị ca, tứ muội, ngũ đệ, lục muội, thất đệ, bát đệ, cửu đệ, thập đệ, thập nhất, đệ và tiểu tiểu đệ, các ngươi mau tỉnh lại, nhìn xem, có người xông vào rồi!” Những cặp mắt Thần Tiếu ở trên mười hai phiến đá màu đen bỗng nhiên sáng lên, bắn ra những luồng tinh quang, rồi thì những tiếng cười hắc hắc quái dị lập tức vang lên, tràn ngập khắp các xó xỉnh trong thạch thất.

Lý Ngọc Nhân và đám người Diệu Nhiên nghe tiếng liền kinh hãi, vội nắm chặt bảo kiếm trong tay, khẩn trương nhìn chằm chằm vào những phiến đá Thần Tiếu như đang gặp phải đại địch.

Con chuột trên phiến đá Thần Tiếu Tý dường như sống lại, chạy loạn trong phiến đá, nhưng không ra được, nó cất giọng cười hắc hắc nói: “Nhân loại bằng hữu, chúng ta làm một vụ giao dịch nhé, được không? Chỉ cần các người lấy thanh trường kiếm đó xuống, thì sẽ cứu được chúng ta. Chúng ta sẽ đáp ứng với các người một việc, thế nào?”

Diệu Nhiên từ nhỏ đã ghét chuột, nhìn thấy con chuột lớn như vậy chạy nhảy bên trong, không khỏi nổi giận sôi gan. Khuôn mặt nàng lạnh lùng, quát mắng: “Hừ! Yêu nghiệt! Thật không biết nhục! Cho ngươi nếm lợi hại của bổn tiên tử!” Nàng vừa giơ tay lên, thì có sáu đóa thái dương nhanh chóng từ mũi kiếm bốc lên, phát ra hào quang sáng chói xoay tròn đánh về hướng phiến đá Thần Tiếu lão thử. Thế nhưng sự thật không hề giống như nàng tưởng tượng, sáu đóa kim dương rơi vào trong phiến đá đen một cách kỳ quái, không phát ra chút âm thanh nào. Con chuột trong phiến đá càng nhảy lên vui mừng, liền đuổi theo sáu đóa kim dương, dường như đang chơi đùa, nhưng lại không nhảy ra ngoài phạm vi phiến đá được, sáu đóa kim dương đều bị nó nuốt trọn vào bụng.

Trong phiến đá Thần Tiếu Tỵ, thân rắn màu đen chầm chậm lượn vòng, thanh âm dễ thương tựa như là của nữ tử: “Tiểu cô nương, cô nên tỉnh ngộ đi! Với thực lực của đại ca chúng ta, thì những kẻ tu chân thông thường như các ngươi làm sao có khả năng chống chọi chứ? Ha ha, đúng là nực cười! Ta khuyên cô nên dừng tay, ngoan ngoãn lấy thanh kiếm kia xuống. Cứu chúng ta xong, các ngươi cũng sẽ nhận được lợi ích không nhỏ.”

Lý Ngọc Nhân phóng đến trước người Diệu Nhiên, quan tâm hỏi: “Sư tỷ, xem ra địch nhân rất mạnh mẽ. Nơi này chẳng nên ở lâu, chi bằng chúng ta nên mau chóng rút lui thôi!” Diệu Nhiên đứng bất động, vẫn lạnh lùng nhìn con chuột lớn đáng ghét đó. Thấy Diệu Nhiên không để ý đến mình, gương mặt anh tuấn của Lý Ngọc Nhân cũng đỏ bừng, bỗng nhiên gã thấp giọng nói: “Sư tỷ, Ngọc Nhân sẽ cùng tỷ chiến đấu đến thời khắc cuối cùng.”

Trong lòng Diệu Nhiên chợt cảm thấy ấm áp, ánh mắt ẩn hiện nét tình tứ.

Lục Mộng Thần lúc này đang đứng đằng sau mọi người, không có ai chú ý đến, bao gồm cả bản thân hắn. Chợt trên vầng trán nhẵn bóng của hắn đột nhiên hơi sáng lên, rồi có một hoa văn hình hai bán nguyệt cong cong xuất hiện. Đây chính là ấn ký mà Tham Thần đại đế trước đây lưu lại trong thân thể hắn – Tham Dục Chi Tỏa.

Con hổ đen trong phiến đá Thần Tiếu Dần đung đưa cái đầu lớn, bỗng nhiên kinh hãi kêu lên: “Lão đại, huynh có thấy được không? Vật đó……vật của người mà năm xưa khiến chúng ta sợ muốn chết!”

Con chuột lớn màu đen trầm giọng nói: “Đúng vậy, chính là ấn ký của người đó.”

Giọng nói của các con khác cũng kinh hô: “Trời ạ! Đúng là ấn ký của người đó rồi! Đã bao nhiêu năm qua rồi, vậy mà chúng ta vẫn có thể nhìn thấy vật của cố nhân ở nơi đây.”

Thanh âm lạnh lẽo của con chuột màu đen không giấu được sự ngạc nhiên và mừng rỡ: “Ha ha! Có vật này! Xem ra thời khắc thoát khốn của chúng ta còn cách không xa nữa, ha ha! Các đệ đệ muội muội, cuộc sống tốt đẹp của chúng ta đến rồi! Nào, nào! Chuẩn bị ngâm xướng năng lực mạnh mẽ nhất của chúng ta – Thập Nhị Sanh Tiếu Thần Ngữ Thiên Âm!”

Tiếng chuột kêu chít chít, tiếng trâu hống trầm mạnh, tiếng hổ gào hùng tráng, tiếng thỏ khịt khịt, tiếng rồng ngâm réo rắt, tiếng rắn xè xè, tiếng tuấn mã hí, tiếng dê be be, tiếng khỉ hừ hừ, tiếng hùng kê lảnh lót, tiếng chó sủa oang oang, tiếng heo kêu eng éc….những thanh âm cao thấp trầm bổng này hợp lại với nhau, lúc nhanh lúc chậm, khi hòa hoãn khi gấp rút, lúc mạnh lúc yếu, khi âm khi dương, tựa hồ như có sự mỹ diệu của thanh âm tự nhiên, lại có sự hào hùng ngựa sắt giáo vàng, chan chứa sự hưởng thụ lại tràn đầy lực sát thương vô hạn. Vô số giai âm, nốt nhạc hợp thành một dòng sóng âm mênh mông cuồn cuộn, đầy rẫy khắp nơi trong thạch thất.

Chúng nhân kinh ngạc nhìn những con yêu vật này, không biết bọn chúng muốn làm gì. Theo âm triều càng lúc càng thịnh, mọi người bất giác cảm thấy chói tai và mãng nhĩ bị đau nhức vô cùng, vội vàng bịt tai lại. Lúc này đừng nói là tấn công, ngay cả lực khí để khua kiếm cũng chẳng có. Chỉ nghe vài tiếng loang choang vang lên, thì ra bảo kiếm trong tay mọi người ào ào rơi xuống đất, thân thể không ngừng lay động, sóng âm vừa dâng cao hơn lên, thì chúng nhân liên tục ngã xuống, đều bị chấn động đến hôn mê.

Lúc này Lục Mộng Thần cảm thấy trán mình càng lúc càng nóng, hắn dần dần thấy không cách nào chịu nổi. Hiện tại chúng nhân đã ngã trên mặt đất, mà Diệu Nhiên đang tựa trên người Lý Ngọc Nhân, trong lòng hắn gấp rút, muốn đến đỡ Diệu Nhiên dậy. Bấy giờ trán hắn đột nhiên cực nóng, một đạo quang hoa kim sắc lẫn lộn hào quang thất sắc từ giữa hai vòng bán nguyệt của Tham dục chi tỏa bắn ra, như thiểm điện đánh về phía thanh trường kiếm đó.

Kim quang của Tham Dục Chi Tỏa bao bọc lấy trường kiếm, trường kiếm cũng không cam chịu, phản kháng kịch liệt, phát ra từng tiếng rít khẽ. Hai cỗ lực lượng không ngừng trùng kích vào nhau, lúc này Thần Ngữ Thiên Âm của thập nhị Thần Tiếu lại càng mãnh liệt, triều âm đợt sau cao hơn đợt trước. Trường kiếm sau vô số lần tranh đấu, cuối cùng cũng bại trận, rơi xuống mặt đất phát lên vài tiếng leng keng.

“Ha!” Mười hai phiến đá Thần Tiếu phát ra vô vàn hắc sắc, cả thạch thất hoàn toàn như không thấy đâu nữa. Thấp thoáng có thể nhìn thấy được thân thể đen bóng to lớn đủ các hình dạng di động ở bên trong, tiếng kêu quái dị tràn ngập mỗi góc động. “Ha ha! Tự do rồi! Một vạn năm, chúng ta rốt cược đã tự do rồi!”

“Đại ca! Những người này tính sao đây, có cần giải quyết bọn chúng không?”

“Không cần, hãy mang kẻ đó đi, còn những người khác thì tạm thời buông tha. Dẫu sao chúng cũng là một bọn, nếu chúng ta giết lầm người, sau này người đó trách tội, chúng ta tất sẽ không gánh nổi đâu!”

“Các huynh đệ tỷ muội, chúng ta đi thôi. Trời đất rộng lớn, chúng ta cứ mặc sức mà chơi đùa!” truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Hắc vụ tan đi, cả tòa thạch thất lại khôi phục vẻ yên tĩnh. Mười hai phiến đá màu đen rơi loạn trên mặt đất, Thần Tiếu bên trong đều biến mất. Thanh trường kiếm kim sắc nằm lặng lẽ ở đó, dường như đang than thở là đã thúc thủ vô sách. Mà Lục Mộng Thần lúc nãy nằm bên cạnh Diệu Nhiên, Diệu Thủy, Diệu Tuệ, Diệu Tịnh, Diệu Thanh và Lý Ngọc Nhân thì lại bỗng nhiên biến mất.

Mộng Thần, ngươi ở nơi nào? Mười hai hắc sắc Thần Tiếu đầy vẻ thần bí mạc trắc đó rốt cuộc lại có quan hệ gì với ngươi?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.