Ông Cust đứng bên cửa hàng bán rau củ. Ông nhìn chằm chằm về phía bên kia đường. Ừ, đúng là nó.
Bà Ascher. Người bán báo và thuốc lá…
Trên cửa sổ trống hoác là một tấm biển.
Cho thuê phòng.
Trống rỗng…
Thiếu sức sống…
“Ông gì ơi”.
Bà vợ ông chủ cửa hàng rau quả với lấy mấy quả chanh. Ông xin lỗi rồi đứng dịch qua một bên. Ông chậm rãi lê bước quay lại con đường chính của thị trấn…
Thật là khó… khó quá… bây giờ ông chẳng còn một xu dính túi.
Cả ngày không có gì vào bụng khiến ông cảm thấy rất khó chịu và choáng váng…
Ông nhìn lên tấm biển bên ngoài quầy báo.
Vụ án A B C. Kẻ giết người vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Các cuộc phỏng vấn với thám tử Hercule Poirot. Ông Cust nói một mình:
“Hercule Poirot. Không biết ông ta có biết…”
Ông tiếp tục bước đi. Đứng nhìn chằm chằm vào cái biển đó cũng chẳng ích gì…Ông nghĩ: “Mình không đi nổi nữa…” Lê từng bước một… bước đi thật là kỳ cục… Từng bước từng bước một – kỳ quặc thật.
Kỳ quặc hết sức…
Nhưng dù sao con người cũng là loài động vật kỳ quặc mà…
Và ông ta, Alexander Bonaparte Cust, là người đặc biệt kỳ quặc. Lâu nay ông vẫn thế…Người ta lúc nào cũng chế nhạo ông…Ông chẳng trách họ được…
Ông đang đi đâu đây? Ông chẳng biết. Ông sắp đến ngõ cụt rồi. Giờ ông chẳng nhìn đâu nữa ngoại trừ đôi chân mình.
Từng bước một.
Ông nhìn lên. Có ánh đèn phía trước. Và những con chữ…
Đồn Cảnh sát.
Ông Cust nói: “Kỳ quá”. Rồi ông cười rúc rích. Rồi ông bước vào. Đột nhiên, khi ông bước vào, ông đi xiêu vẹo và ngã nhào về phía trước.