Chuyện Gì Thế Này? Thật Bực Mình!

Chương 89: Chương 89



-Có lẽ em sai rồi – Câu nói cứ như vang mãi ……… mặc dù cuộc gọi đã chấm dứt. Tâm tình Tự bắt đầu rối loạn như những cá tháng tư năm trước.
Quen nhau được 4 năm, hầu như năm nào An cũng chọc ghẹo Tự “anh” vào ngày cá tháng tư. Mỗi năm An lại giở một chiêu và “tài nghệ nói láo” ngày một tăng và năm nào Tự cũng thua. Chính vì tình yêu dành cho An, sự lo lắng những điều An nói sẽ là thật, nên Tự đành nhắm mắt mà tin, vì cô người yêu bé bỏng của mình. Nhưng năm nay, bên cạnh anh còn có 3 tên con trai khác nhắc nhở nên Tự đã “tỉnh táo”.
“Nếu 3 đứa nó xảy ra chuyện thật thì tụi nó đã gọi cho 3 thằng này rồi”…. Nhìn qua Long Phong Tự đang cười cười nói với nhau… Tự “anh” chợt thở dài “Nhưng 3 thằng này đang cười phè phỡn với nhau, có thấy tụi nó lo lắng gì đâu, nếu có, tụi nó cũng làm gì ở đây” ………. Nhận thấy điều mình vừa nghĩ rất chính xác, Tự “anh” nhếch môi cười mà nghĩ “An à, năm nay em thông minh lắm, lúc nãy khóc cũng giỏi nhỉ? Nhưng em lại không biết là anh đang ở cùng ai?”……. Và Tự cảm thấy vui vì năm nay không bị cô người yêu của mình dụ dỗ. @@
Con ngõ nhỏ….
Nói xong, An cúp máy. Ngồi nép trong góc tường, cô ngồi khóc nức nở, những giọt nước mắt hối hận nóng hổi lăn dài trên đôi gò má. An cảm thấy căm ghét chính mình trong quá khứ, tại sao những năm trước, cũng vào ngày này, cộ lại cho phép bản thân dùng cách nói dối để phá Tự “anh” để rồi bây giờ, cậu ấy không “dám” tin cô nói. Số điện thoại những người khác cô cũng không có. Vậy làm sao cứu 3 đứa đây? Cảnh sát!!! Đó là 2 từ vang lên trong đầu cô. Có lẽ đó là cách duy nhất.
Quán Bar….
Tự “anh” lại tiếp tục suy nghĩ…. “Tại sao An lại nói cô ấy sai rồi”, “Sao cô ấy lại bỏ cuộc sớm vậy ta?”, “Những năm trước làm gì có chuyện mình được tha dễ dàng như thế?”, “không lẽ….”. Hàng loạt câu hỏi vang lên trong đầu Tự, cậu cố xua đi những suy nghĩ đó. Khi nghĩ về những năm trước, năm nào cậu cũng nghĩ thế, cậu sợ là cô nói thật, nhưng kết quả không bao giờ là thế. Vì thế, đối với cậu lần này cũng thế, không được yếu lòng để cô ấy túm nữa. “Một con thú bị thương một lần, lần sau chúng sẽ chừa”… Huống chi Tự “anh” đã bị lừa những 4 lần trong 4 năm trước…. lần này, thật sự Tự “anh” không dám tin nữa… mà 3 tên kia cũng không cho phép…. Lúc này, đồng hồ điểm 23:59 ngày 1 tháng 4.

Cứ mỗi khi Tự “anh” cau mày suy nghĩ những lời nói của An, thì lại được 3 tên còn lại dùng ánh mắt nhắc nhở. Cứ qua mỗi năm, tài nói xạo của An trong những ngày này càng tăng, mỗi năm cô lại lấy 1 điều có giá trị hơn để thề thốt. Vì thế, năm nay An dám lấy sự an toàn của 3 đứa kia ra thề cũng là điều dễ hiểu……… Dòng suy nghĩ của Tự “anh” cứ dần trôi dần trôi xa “sự lo lắng mơ hồ”.
Ngồi trong góc khuất nhìn 3 đứa Quyên, Phương và Bình đang cố gắng đỡ đòn, đã hơn 5 phút trôi qua … Tụi nó tuy học võ khá lâu nhưng dù gì cũng là thân con gái, sức trụ không bền bằng bọn bặm trợn kia được. Cảnh sát…. An vội vàng gọi tới con số mà hiện tại cô có thể nhớ tới: 114……….
Đầu dây bên kia vang lên…. – Alo, sở cứu hoả thành phố xin nghe….
“Bụp” – Ặc… Gọi lộn… thôi gọi lại
Đôi tay An run run bấm bàn phím điện thoại… “Tịt tịt tít”….
-Alo, đường dây nóng của trạm cấp cứu….
“Rụp”.. cuộc gọi bị cắt đứt không thương tiếc… An đã gọi nhầm lần thứ hai… Cái tính hậu đậu nhớ này ra kia.. chính là cái mà khiến Tự “anh” để ý tới An… An thường chả bao giờ để ý, nhưng hiện tại cô thật sự cảm thấy ghét bản thân mình.
Chắc chắn con số còn lại đúng. Gọi nhanh con số 113…. An tự hứa từ giờ tới chết cũng không quên con số này…. Bấm nút xanh trên bàn phím… đầu dây bên kia bắt đầu reo.. tiếng tít tít cứ thế mà vang lên mãi…

Gọi lại 2,3 lần thì chỉ toàn là số máy đang bận, tới những cuộc gọi thứ 3 mới reo đúng như bình thường nhưng……….. một hồi sau lại tắt vì không ai bắt máy.
Hôm nay sở cảnh sát đã phải cật lực đau đầu vì có rất nhiều cuộc gọi quấy phá từ sáng sớm tới tối mù mịt. Những cuộc gọi đến với những thông tin lừa dối nhưng lại liên quan tới mạng người nào là đánh nhau, buôn bán ma tuý, cướp của, giết người,…. Thân là cảnh sát, họ không thể chỉ ngồi im mà phán đoán xem đó là thật hay giả, vì rất có thể là thật. Đáng tiếc, tất cả những cú điện thoại đến sở hôm nay đều là giả. Vật vã một ngày, nên mọi người đều rất mệt. Họ kéo nhau đi ăn, nghỉ ngơi và văn phòng cảnh sát… không còn một bóng người. Ngay khi cánh cửa văn phòng khép lại thì chuông điện thoại lại reo lần nữa ……….. Không có ai bắt máy…….. Tiếng chuông điện thoại reo một lúc và ngưng bặt.. trả lại sự yên tĩnh ….. Chiếc điện thoại trong tay An từ từ vụt xuống….
lúc này đồng hồ điểm 0:00 ngày 2/4.
điện thoại Tự lại reo một lần nữa:
-Em… xin…. lỗi….. Tút tút tút – Một tin nhắn đã tới máy của Tự “anh”
Đọc xong tin nhắn, Tự “anh” thở dài. Cậu đứng dậy định rời khỏi quán bar….. thì bị 3 tên kia kéo lại…….
Phong nhíu mày

-Có chuyện gì vậy anh?
-An nói 3 đứa kia đang gặp chuyện ở hẻm XXX Đường Lê Thánh Tôn, anh không chắc có phải là sự thật hay không nhưng dù là …………. ơ.. mấy đứa……………anh nguyện tin em cả đời An à…
Ngay khi Tự nói xong chữ “Tôn” thì Phong, Long, và Tự “em” đã vọt ra khỏi quán bar. Vậy mà lúc nãy, 3 cậu ấy hùng hồn tuyên bố không được để bị lừa trong ngày này… thế mà giờ đây, không cần biết Tự “anh” có đùa anh không? An có xạo hay không? Họ chỉ quan tâm tới sự an toàn của ba đứa.
Vì hiện tại quán bar cũng đang khá gần đường Lê Thánh Tôn nên cả bọn phóng xe chỉ 1 phút là đã tới.
Cùng lúc đó, một cô gái hướng đôi mắt căm hờn nhìn 7 bóng người đang hỗn loạn phía trước. Cô tự ghét mình tại sao lại quá yếu đuối, tại sao lại không đi học võ cùng với em mình. “Mình là đứa vô dụng” An tự nói bản thân. và cô chạy tới chỗ có 7 con người đó.
Cuối cùng cũng đã tới được con hẻm, một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt họ. Nó không làm họ phải mắt chữ O, miệng chữ A, nhưng lại làm họ đau thắt ruột, tim như bị ai bóp nát.
“Anh thà chết đi một lần để em không phải như thế”.
Một tên du côn đang cố gắng hôn Phương nhưng bị Phương đánh trả. tên đó đã thẳng tay đấm Phương một cái làm cô bất tỉnh. Thình lình, tên đó, xé toạc áo Phương ra. Đôi mắt dã thú ngắm nhìn thỏa thích làn da trắng của cô
Ở một góc khác, một tên mập đáng ghét, miệng nồng nặc mùi rượu vừa mới vung tay tát Quyên một cái. Dù là đứa giỏi võ nhất trong bọn thì bây giờ nó cũng không thể chịu đựng nổi trước một đối thủ “nặng kí” như vậy. Máu chảy ra nơi khóe môi – đôi môi đỏ mọng mà nhiều lần Phong đã muốn hôn, muốn chiếm lấy nhưng đều phải kiềm chế lại – nó té xuống nền đất lạnh.

-Để anh mày đây xem thử mày là trai hay gái?? (Vì nó đang mặc trên người chiếc áo sơ mi khổ rộng và quần kaki ngang gối)
“Phực, phực, phực, phực, phực”. Một hàng cúc áo ngay lập tức bị văng ra trước lực mạnh kinh khủng của tên đó. Đôi mắt hắn sáng lên sự ham muốn của một kẻ đói khát.
Nhìn 2 con bạn mình mà Bình thấy đau lắm. Thường ngày tụi nó vui vẻ thế nào, cá tính, nhỉ nhảnh, quậy phá, mạnh mẽ thế nào thì bây giờ lại bất động, áo quần thì bị xé rách tả tơi. “Tự ơi, anh ở đâu, sao không đến cứu em và 2 đứa nó”. Bất chợt Bình nghĩ đến Tự, cô tự thấy mình cần anh.
Bình biết võ nhưng thế võ của cô chủ yếu là phòng thủ, hơn nữa, Bình xưa giờ thể chất không khỏe bằng 2 nhỏ kia, nên chỉ với một cú đánh nhẹ sau gáy, cô đã nằm gọn trong tay một tên nào đó. Hắn ta đã gỡ được một chiếc cúc áo.
Thấy Bình bị vậy, An không thể chịu được, liền xông vào đánh tên đó, bị hắn ta hất tay ra, ngã rầm về sau, cô còn chưa lấy lại thế để ngồi dậy thì đã bị một tên lạ mặt bế hẳn lên và …………..
“Mình được cứu chăng, là anh sao Tự?” – An chỉ có thể nghĩ thế, cô đã quá mệt mỏi và không còn sức đâu mà chống trả… Nhưng……
Nhanh như chớp, hắn quẳng An vào trong chiếc xe của mình và cởi áo của…………hắn. Một cảm giác tê buốt lan khắp người, cơn đau này đã vắt kiệt sức của An, cô biết hắn là người lạ, sợ hãi nhưng cô không chống trả được. Nước mắt tuôn ra, chảy ngược, gương mặt cô giờ chỉ còn là nước mắt, cảnh vật hòa chung với những giọt nước ấy.
“DỪNG TAY LẠI HẾT, BỌN CHẾT TIỆT KIA”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.