Đạp xe cả chặng đường, đường đi lại ngày càng gồ ghề, Tiểu Phỉ lắc lư tới mức cô sắp nôn ra đến nơi. Cô buồn bực vì tại sao Lương Ngâm lại chọn mở phòng khám ở nơi quỷ quái này. Đưa mắt ra xa, thực ra biệt thự cũng không ít nhưng do nối liền với ruộng đồng nên trên đường đi, một bóng người cũng khó tìm thấy được. Đây giống như một thành phố ma vậy.
Khó khăn lắm mới gặp một người đi đường, sau khi Tiểu Phỉ dừng xe lại hỏi, cô vẫn phải tiếp tục đi về phía trước. Đạp mãi đạp mãi, cô phát hiện ra mình bị rơi vào trong một rừng cây. Cây cối ở đây phần lớn là cao bằng một người, lá cây rậm rạp, vừa đủ che hết tầm nhìn của cô. Tiểu Phỉ vừa trách người chỉ đường ban nãy, vừa tiếp tục tìm lối ra.
Bánh xe chuyển động, cô nhìn thấy trước mắt có một chiếc túi sách nữ đặt dưới đất. Tiểu Phỉ xuống xe, cô nhìn trước ngó sau, cả bốn phía chẳng có một người nào.
Ai lại lẩm cẩm thế nhỉ, tại sao lại để đồ ở nơi này? Cô nhặt chiếc túi sách lên, mở ra và nhìn, bên trong có không ít đồ: Di động, túi đồ hóa trang, ví da, chứng minh thư…
Trong lúc đó, đột ngột mắt của Tiểu Phỉ nhìn chằm chằm vào một chỗ, là do cái ảnh trên chứng minh thư. Đó chính là Tống Lương Ngâm mà cô quen biết!
Đây là túi sách của Tống Lương Ngâm? Tại sao cô ấy lại vứt nó ở đây? Có phải cô ấy gặp cướp rồi không? Tên người xấu đó cũng sẽ không vứt túi ở đây chứ?
Trong đầu cô không ngừng hiện ra những câu hỏi, chúng khiến cô tim đập chân run. Cô vội vàng phóng xe đi thật nhanh. Một dự cảm không lành đã nói cô hay, Lương Ngâm đã xảy ra chuyện. Cô bắt buộc phải tìm thấy cô ấy.
Khó khăn lắm mới ra khỏi được khu rừng. Khi đến phòng khám, y tá đang làm việc ca này nói với cô, bác sĩ Tống tối qua trực đêm ở đây, nhưng sáng nay cô này đến thì đã không thấy cô ấy đâu. Tiểu Phỉ đưa ra chiếc túi sách của Tống Lương Ngâm và bảo với y tá, cô ấy rất có thể đã xảy ra chuyện, có thể cho cô đến nơi khám bệnh của Tống Lương Ngâm để xem không.
Người y tá ca đấy vừa nghe xong đã sợ xanh mặt, lập tức đưa Tiểu Phỉ lên gác. Sau khi bước vào phòng khám, đối ngược với cách sắp xếp gọn gàng ngăn nắp là một đống các tờ giấy in rơi đầy nền nhà. Tiểu Phỉ nhặt lên và nhìn, cô đờ người ra ngay lúc đó.
Đó là “Hồn ma trong học viện Y học” mà Tống Lương Ngâm viết cho “Bàn chuyện kì quái trong trường học”!
Cô ấy đã nhận được rồi?
Cô ấy phải chịu lời nguyền?
Tiểu Phỉ tự hỏi chính mình. Một nỗi sợ hãi trào lên từ đáy tim. Cô chóng mặt quay người lại và ra khỏi phòng khám. Cô đạp xe quay lại nơi mình nhặt được cái túi.
Trong lúc quẩn quanh, Tiểu Phỉ đã đến bên một ao cá. Trên mặt đất bùn lầy, dấu chân của hai người nào đó vô cùng rõ rệt. Tiểu Phỉ ngừng thở chạy về phía đó, mắt nhìn thấy những vết chân kéo dài trên đường để lưu lại những dấu vết thật sâu, mãi đến tận ao cá, như bị người khác đẩy xuống vậy.
Tiểu Phỉ không dám nghĩ thêm. Cô từ từ đưa ánh mắt về phía giữa ao. Dưới ánh sáng mạnh mẽ, mặt nước chiếu lên ánh sáng chói mắt, ở phía giữa dường như nổi lên một chiếc áo ngoài của người phụ nữ. Một hơi lạnh bốc lên từ gót chân, Tiểu Phỉ quay đầu lại, chạy nhanh về phía chiếc xe, đạp hết sức, chỉ mong rời khỏi đây thật nhanh.
Hùng hục về luôn tới nhà, việc đầu tiên Tiểu Phỉ làm là xóa toàn bộ “Tiên đĩa khóc ra máu” trong máy đi. Do quá đỗi sợ hãi, khi xóa cô như bị mắc chứng hoang tưởng, cô làm sạch thùng rác tới mấy lần. Làm xong tất cả, Tiểu Phỉ liếc nhìn chiếc máy in của mình, vẫn cảm thấy không yên tâm. Cô không thể tiếp tục ở lại nhà được nữa, ngay cả trang web đọc báo yêu thích nhất của mình cô cũng không dám mở ra xem, sợ trong đó có chứa nguyên bản tập truyện.
Tại sao không bỏ qua cho chúng tôi? Chúng tôi không hề cố ý.
Trong lúc ngớ ngẩn, Tiểu Phỉ chạy ra khỏi cửa. Cô đi loạng choạng trên đường, đâm vào mấy người và phải chịu chửi rủa mà cũng không hay biết.
Quán đêm! “Bàn chuyện kì quái trong trường học”! Nhất định là người chết đến trả thù bọn họ rồi!
Trong dòng người, Tiểu Phỉ giống như một người tàng hình không được người khác chú ý. Tiếng ồn ào xung quanh không liên quan gì tới cô. Cô giống như bị cách li vậy. Trong lúc nghẹn ngào, Tiểu Phỉ đã đến bên một chiếc biển quảng cáo cực lớn. Mọi người đi qua người cô, không một ai để ý tới cô cả.
Đó là tấm biển quảng cáo gì thế? Để chào đón thế vận hội, hay là hội trợ triển lãm quốc tế? Tiểu Phỉ ngửng đầu, cố gắng nhìn. Trong phút chốc, cơ thể cô như bị định hình, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào tấm biển quảng cáo. Cô kinh ngạc khi phát hiện ra rằng, trên tấm quảng cáo đó tự động nhảy ra chữ, từng hàng từng hàng một, dày đặc đâm thẳng vào con ngươi cô.
Cỡ chữ dần được phóng to lên, cho đến khi Tiểu Phỉ nhìn thấy năm chữ lớn:
Tiên-đĩa-khóc-ra-máu! Đây chính là câu chuyện ma của cô.
Tôi đã từng sục sôi ý muốn bước vào cánh cửa đại học, ôm ấp mong muốn bước vào khu kí túc cũ nát. Nhưng không ngờ trường đại học nghênh đón tôi không phải là những tiếng cười nói vui vẻ như trong tưởng tượng mà lại là những cơn ác mộng quỷ quái.
Theo như thông lệ đối với học sinh mới, học sinh mới nhập trường sẽ được ở trong khu kí túc mới sáng sủa, rộng rãi, được hưởng đãi ngộ đối với sinh viên mới theo đúng thực tế. Nhưng khi tôi nhập trường lại là một tòa nhà đổ nát, có thể liệt vào loại hình kí túc cũ từ năm mươi năm trước trong viện bảo tàng lịch sử. Đối mặt với kí túc đổ nát, nghĩ đến số tiền thuê kí túc là 1.200 tệ mà bố mẹ phải nộp, tôi không kìm nổi những bất mãn chứa đầy trong lòng.
– Các em, nếu các em có bất cứ một kiến nghị, bất mãn gì đều có thể nêu ra với chị, chị sẽ chuyển lời lên chủ nhiệm phòng hành chính giáo dục. Hoặc là một lát nữa anh ấy đến tuần tra, các em có thể trực tiếp đưa ý kiến lên anh ấy.
Một chị sinh viên năm thứ tư đến hỏi thăm sinh viên mới. Chị ấy nói một cách hòa nhã.
– Ha ha, chị xem tiền trọ kí túc của bọn em là 1200 tệ, nhưng cái kí túc này…
Tôi nhìn quanh những bức tường bị đã vẽ bừa bãi. Rất nhiều những bất mãn của tôi được phun ra không hề khách sáo.
– Rêu làm xanh cả tường, mạng nhện vào cả mắt. Bà chị xinh đẹp, môi trường như thế lẽ nào chị vẫn muốn bọn em phải chịu đựng?
Trương Phượng, một cô gái xinh đẹp đến lóa mắt bĩu môi nhìn về phía chị ta. Với những lời nói của cô ấy, trong lòng tôi lập tức muốn cổ vũ cho cô.
– Các em thân yêu, bọn chị đang ở trong một tòa nhà kí túc cũ được xây dựng năm năm trước. Kí túc đầy bụi đấy làm sao có thể so sánh với kí túc cũ kĩ đầy lịch sử này được? Các em phải biết rằng khu kí túc này từng sinh ra rất nhiều những người nổi tiếng trong cả nước! Lẽ ra bọn em không đủ tư cách ở trong khu kí túc đầy văn hóa này. Nó đã từng vật lộn với bao nhiêu mưa gió trong năm nay, ngoài ra còn thêm cả việc Dương Lão xin sự đồng ý… – Chị ta nói tới mức nước bọt bắn tung tóe, đầy lý lẽ hào hùng.
– Dương Lão? Là thiên tài họ Dương đã từng được mời làm ở tổng công ty Microsoft của Mĩ với mức lương cao nhưng lại tình nguyện ở lại để xây dựng sự nghiệp giáo dục ở trường này chứ gì? – Tôi không đừng được mà hỏi luôn.
– Nghe nói Dương Quang tuy đã hơn ba mươi tuổi nhưng vẫn là người đàn ông đẹp trai và hiền nhất trong trường. Còn về việc tại sao anh ấy lại được hưởng chữ “Lão” trong trường này thì là bởi vì anh ấy đã từng kiên quyết từ chối làm việc ở Microsoft với mức lương cao để ở lại trường. Tình cảm mà anh dành cho trường mình khiến tất cả mọi người đều cảm động. Sau sự việc đó anh không những trở thành thần tượng của sinh viên đàn em, mà vai vế còn được nâng lên rất nhiều. Phá vỡ lệ thường, chưa đến mức năm mươi tuổi anh ấy đã được tất cả mọi người trong trường học gọi một câu: Dương Lão.
– Là anh ấy!
Lúc này tôi thấy con ngươi của chị từ từ chuyển sang hình trái tim.
– Chị à, chị đừng có đánh đồng với nhau thế có được không? Chúng ta đang bàn về vấn đề kí túc. Em chẳng phải là một nhà văn hóa, em không hề thích một chút nào cái căn phòng ma quỷ không sức sống này!
Trương Phượng kéo cổ tay của chị ấy đi một vòng lớn trong kí túc, cho chị xem từng vấn đề một trong đây.
– Các em phải khắc phục một thời gian. Đáng ra các em có thể vào kí túc mới nhưng do mùa hè mưa nhiều nên kí túc mới bên kia vẫn chưa hoàn thành. Chị đảm bảo trước khi chào mừng một trăm năm ngày thành lập trường các em có thể chuyển đến khu kí túc mới.
Chị ấy cười có chút ngại ngùng và cố chấp. Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết được rằng, chắc chắn là do bọn chị ta không chịu rời khỏi khu kí túc với cửa sổ sạch bóng kia nên mới nghĩ mọi cách tìm ra cái cớ để cho bọn mới đến chúng tôi chuyển vào tòa nhà cũ kĩ với tuổi thọ năm mươi năm, hưởng thụ cái được gọi là văn hóa lịch sử tích tụ.
– Tiểu Phượng, tình hình không tồi tệ đến mức đấy đâu.
Tiết Luyến – cũng giống tên của cô ấy – có một cái gì đó mơ tưởng và yên ổn vượt qua giới hạn tuổi tác.
– Chúng ta đến là để học, không phải đến để hưởng thụ. Phòng ngủ của Tiểu Phượng so với các phòng ngủ khác trong tòa nhà này vẫn được xem là đổ nát ít nhất. – Đặng Mai nhát gan vội vàng đứng ra hòa giải.
Người chị khóa trên đảo mắt một vòng, tiếp tục mở mồm:
– Đúng vậy, phòng ngủ này còn mới hơn nhiều so với những phòng khác. Chỉ có điều ở giữa chúng có nguyên nhân đấy. Nó liên quan tới một truyền thuyết… – Nói đến đây chị ta bỗng nhiên dừng lại.
– Truyền thuyết gì thế? – Trương Phương lập tức hỏi ngay. Cách chuyển vấn đề kiểu này hiển nhiên rất thích hợp với cô ta.
– Đây là đề tài cấm kị của trường học. Chị nói cho các em thì cũng được. Tuy nhiên các em phải hứa tuyệt đối không được truyền ra ngoài nhé. Nghe nói mười năm trước, phòng ngủ này là nơi ở của bốn bông hoa đẹp của các khoa lớn. Trong đó có một cô gái trông tự nhiên, trong trắng, xinh đẹp như Tiết Luyến vậy…
– Ai là người sắp xếp cho học sinh mới ở phòng 475 vậy?
Một tiếng gào thét vì giận giữ đột nhiên ngăn lại chủ đề thần bí của người chị khóa trước. Tất cả chúng tôi đều không kìm được sự kích động, hai mắt hướng ngay về phía ngoài cửa, chút xíu nữa thì bật ra tiếng chửi rủa.
– Dương Lão! Bởi vì phòng ngủ không đủ, do vậy ban hậu cần phải chuyển phòng 475 vốn là phòng chứa đồ thành phòng ngủ… dù sao cũng chỉ ở có một tháng thôi. – Người chị khóa trên cười tươi như hoa.
– Nếu xảy ra chuyện một lần nữa, ai chịu trách nhiệm? Em đi tìm bọn họ để lý luận.
Chủ nhiệm phòng hành chính giáo dục Dương Quang tức tối đầy mình, quay người rời khỏi đó.
Bầu không khí bị nén xuống được hóa giải cùng với sự ra đi của anh ta. Tôi thở một hơi dài.
Nghe nói chủ nhiệm phòng hành chính giáo dục Dương Quang là một người hiền như bụt, anh là mơ ước của không ít những giáo viên và sinh viên. Nhưng lúc này tôi chỉ thấy anh ta thật đáng sợ, không hề thể hiện được nét hiền hòa mê hồn của anh ta.
– Đây chính là cái được gọi là sát thủ của phái nữ đấy? – Giọng nói của tôi có chút xem thường.
– Chỉ cần liên quan tới phòng 475 là anh ấy sẽ lo lắng ngay…
Người chị khóa trước cười híp mắt giải thích. Tôi đoán chị ta chắc chắn là một trong số những thành viên trong đội bảo vệ thân cận của Dương Quang.
– Tại sao chỉ cần liên quan tới phòng 475 thì Dương Lão sẽ lo lắng? Chị à, em không có hứng thú với đề tài anh ta đâu, chị vào thẳng vấn đề được không!
Trương Phượng cười theo cách không thể nhẫn nại thêm được nữa. Cô nhìn chị ta với vẻ khiêu khích:
– Chắc chị không sợ cái truyền thuyết đó giống Dương Lão chứ?
– Chị?! Chị không sợ, chỉ lo các em sợ thôi!
Người chị khóa trên lắc đầu, chị vẫy vẫy cái tay bảo chúng tôi ghé sát vào, giọng nói vừa kéo dài vừa thầm thì:- Người con gái giống Tiết Luyến kia được mọi người gọi là Tiểu Tuyết. Khi đó trong trường thịnh hành trò tiên đĩa. Một hôm bốn người đẹp trong phòng 475 đều sục sôi khí thế, họ đẩy cho Tiểu Tuyết, người nhát gan nhất bắt đầu chơi tiên đĩa. Khi cái đĩa bắt đầu chuyển động, Tiểu Tuyết là người buông tay ra. Khi đó mọi người đều chỉ coi đó là một trò chơi và đã trêu đùa Tiểu Tuyết đôi ba câu, sau đó tất cả giải tán. Chẳng ai biết được rằng mời đĩa đến thì dễ nhưng tiễn đĩa đi mới khó. Cái ngày kỉ niệm 90 năm ngày thành lập trường, Tiểu Tuyết đã nhảy xuống từ gác thượng tòa nhà kí túc. Ba người còn lại trong phòng trở thành hơi điên điên, liên mồm kêu tiên đĩa… ba người đẹp còn lại đều nghỉ học rời khỏi trường dưới sự bảo trợ của gia đình. Từ đó truyền thuyết tiên đĩa giết người đã bắt đầu lan ra trong trường học. Cho dù đã qua mười năm nhưng trong trường không cho chơi trò tiên đĩa. Đó vẫn là một điều cấm kị ngầm trong trường học. Phòng ngủ 475 dù sao cũng là ngọn nguồn của câu chuyện đó, các em phải cẩn thận…
– Ha ha ha ha… – Trương Phượng ôm bụng cười lớn. – Đủ rồi đấy! “Tiên đĩa” do Trung Quốc xuất bản chẳng có chút mới lạ gì.
Trương Phượng cười. Tôi cũng cho rằng câu chuyện mà chị ta kể giống phim ma loại ba thôi. Tôi nhìn Tiết Luyến và Đặng Mai, chúng tôi đều cười to lên như Trương Phượng.
– Kể chuyện thì chẳng ai lại tin. Nếu có bản lĩnh thì tắt đèn, đốt nến nên mà chơi tiên đĩa, lặp lại câu chuyện của mười năm trước xem sao!
Chị khóa trên rên lên lạnh lẽo:
– Được rồi, nhưng phải có điều kiện. Nếu bọn em dám chơi, ngày mai chị phải mời bọn em đi ăn!
Trương Phượng đáp ứng, trong mắt đầy đắc ý:
– Được!
Chị khóa trên nghểnh đầu, bạnh hai quai hàm ra.
– Tiểu Mai, cậu lấy chiếc đĩa sứ đựng mực viết thư pháp mang ra đây.
Tôi nói lớn về phía Đặng Mai. Có người chủ động mời làm khách, tại sao tôi lại không thể hiện cơ chứ?
– Không vấn đề!
Đặng Mai lập tức tìm trong đống dụng cụ viết thư pháp ra chiếc đĩa sứ, còn nhanh chóng viết lên hai phía trái phải của tờ giấy Tuyên Thành (loại giấy cao cấp do thành Tuyên và huyện Kinh ở tỉnh An Huy, Trung Quốc sản xuất, dùng để viết chữ bút lông và vẽ quốc họa) hai chữ: “có” và “không”.
– Các cậu đúng là, biết **c khoét chị ý.
Tuy nói như vậy nhưng Tiết Luyến còn đi tìm cây nến nhanh hơn bất cứ một người nào. Sau khi châm nến tắt đèn, mọi người đứng đợi xung quanh một chiếc bàn gỗ lớn đặt giữa phòng ngủ.
Đam mê lớn nhất của tôi là xem phim ma, tuy tôi hoàn toàn không tin ma quỷ tồn tại nhưng khi nhắm mắt lại, đặt cánh tay lên chiếc đĩa sứ lạnh lẽo, dường như tôi đã biến thành nhân vật chính trong “Tiên đĩa”. Một cơn lạnh ùa thẳng vào trong phòng, tôi chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
Trong đầu tôi có một sự hối hận và bất lực không thể nói thành lời. Tay hơi run run, lúc này tôi rất muốn dừng ngay trò chơi lại. Nhưng nghĩ đến khuôn mặt đầy vẻ cười chế giễu của chị khóa trên, tôi nghiến chặt răng trong bóng tối, không ngừng tự nhủ với mình rằng thế giới này không tồn tại ma quỷ.
Một hồi lâu sau, đột nhiên tôi có cảm giác rằng chiếc đĩa sứ dưới tay mình đang dịch chuyển. Tôi vừa vui mừng lại vừa sợ hãi khi mở to mắt ra. Nhìn thấy Đặng Mai run run rẩy rẩy, làm cho chiếc đĩa cũng rung lên theo, tôi ngay lập tức như một quả bóng da xịt hơi.
– Trời ạ!
Hai người còn lại trong phòng cũng đều thở rất nặng nề, liếc nhìn Tiểu Mai với ánh mắt tức giận, họ buông thõng tay ra.
– Thế thôi à?
Chị khóa trên ấn vào nút công tắc đèn. Chị trợn mắt với vẻ không chịu được.
Trương Phượng nhún vai, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay:
– Chị à, chị cũng phải nhìn thời gian chứ. Bọn em cũng đã chơi trò này đến 20 phút rồi. Cánh tay đau nhức tê liệt. Chị không nên để bọn em chờ đợi vô hạn độ thế này chứ! Chị à, em nghĩ chị hiểu rất rõ thế nào là chịu chơi phải chịu thua chứ hả!
Chị khóa trên nhìn chiếc đĩa sứ đặt trên bàn, do dự một lúc:
– Được rồi. Ngày mai gặp nhau ở nhà ăn!
Hay quá! Lại được một trận ăn miễn phí rồi! – Tôi đắc ý cười lớn, những lo sợ ban đầu giờ đã tan theo mây khói.
– Uỳnh! – Khoảng tối ngoài cửa sổ vạch ra một tia điện, vang lên một tiếng sấm. Ngay lập tức tôi đờ người ra, may mà ban nãy khi chơi trò tiên đĩa không phải nhìn cảnh tượng ghê rợn thế này.
– Sắp mưa rồi, chị đi đây, mai gặp nhé! – Chị khóa trên vẫy vẫy tay, chị có đôi chút không muốn rời.
– Chị ơi, đừng quên cuộc hẹn ngày mai ở nhà ăn đấy! – Tôi hét to sau lưng chị, đó chỉ là do quá đỗi vui mừng.
– Tiểu Phỉ, hôm nay cậu giặt ga trải giường và vỏ chăn, phơi trên gác thì phải.
Tiết Luyến cắt ngang giấc mộng đẹp của tôi.
– Oh, my god! (Ôi, Chúa ơi!)
Nhìn ra bên ngoài cánh cửa sổ một màn đêm tối mịt, tôi nhảy người lên, chạy vội lên gác thượng.
Màn đêm đen kịt tạo ra một kiểu áp lực và nóng bức không tên. Tôi hát khẽ khi thu ga trải giường và vỏ chăn mới khô được một nửa. Đột nhiên tôi nghe thấy một chất giọng quen thuộc vọng về trong không gian.