Song ngư đến công ti với khuôn mặt đỏ như trái gấc.Cô nhanh chóng chạy vào thang máy để không ai nhìn thấy.Vỗ vỗ khuôn mặt cho bớt nóng,cô nhớ lại tim mình đập thình thịch khi nghe thấy yết gọi cô là “vợ” rồi trái tim rung lên từng hồi khi yết đặt nụ hôn nhẹ nhàng mà ngọt ngào lên đôi môi cô.
Ngư lắc lắc đầu cố gắng khống chế nhịp tim của mình để nó dần bình ổn trở lại.
________________________________________________________________________________
Cả một tuần liền yết không xuất hiện trước mặt ngư,cô cảm thấy mình lúc nào cũng trống vắng,như thiếu một bóng hình luôn ở bên mình.Không thể phủ nhận cô thấy thật nhớ anh.Không biết giờ này anh đang ở đâu?Làm gì?
Cứ một lúc cô lại nhìn về phía đồng hồ,mong chờ đến buổi trưa để được gặp anh nhưng anh không đến cả một tuần rồi.Dù có nhớ thật nhưng ngư vẫn bướng bỉnh nhất quyết không chịu gọi cho thiên yết lấy một cuộc.Mà điện thoại của cô luôn để trên bàn chờ một cuộc gọi từ người nào đấy.Mỗi khi nó réo chuông,kể cả khi đang họp,nguyên tắc không nghe điện thoại trong giờ họp của ngư cũng bị phá vỡ,cô nhấc máy bắt bất kì cuộc gọi tới nào nhưng tất cả đều không có anh.
Ngư cảm thấy cứ thiếu vắng cái gì đó.Cả ngày cứ ngơ ngẩn,ngồi làm việc không có chất lượng.Hồn thì xuất bay tới tận phương trời nào rồi cũng nên.
Yết đáng ghét.Có gì thì phải gọi cho cô chứ.Đùng một cái biến mất hơn một tuần giời mà không nháy cho cô lấy một cuộc hay nhắn tin cho cô lấy một cái.Được,lần này anh thành công làm cô cực tức giận rồi đó.
Đang ngồi thở dài trong phòng thì nghe thấy tiếng gõ cửa.Nhìn lên đồng hồ đã 11h 30″,giờ mà thiên yết hay tới đưa cô đi ăn cơm.Cô nhanh chóng ngồi thẳng người,chăm chú làm việc,hắng giọng nói
“Mời vào!!!”
“Chà,song ngư,trưa rồi mà em vẫn ngồi làm việc,chưa nghỉ sao???”một giọng nói quen thuộc vang lên.Đó là song tử.
Song ngư ngước lên nhìn anh,lén thở dài một tiếng.Không phải yết!!!
“Anh có việc gì sao???”ngư cười nhẹ hỏi
“Trời,không có việc gì thì không được tìm em sao???”tử cười tươi
“À không phải…”Ngư lúng túng giải thích
“Được rồi,đi ăn thôi,lâu rồi chúng ta chưa đi ăn với nhau.”Tử xoa đầu ngư dịu dàng nói
“…Vâng,đợi em chút”Ngư hơi ngừng lại chút rồi mới nói.Dạo này cô luôn không ăn trưa,cô ở dí trong phòng đợi thiên yết đến gọi.Thật ra không phải là cô ỷ lại yết mà là sợ anh đến khi cô đi rồi thì lại “tội” anh thôi.Đấy,cô cao thượng mà…Hơn nữa dạo này cô cũng ăn ít đi,khẩu vị cũng trở nên kén hơn do quen ăn đồ yết nấu rồi,ăn những thứ khác không quen hoặc không ngon bằng thức ăn của yết…
Ngư dọn dẹp bàn một chút rồi cầm túi xách nhanh chóng đi ra ngoài ăn với tử.
Hai anh em lâu mới gặp nhau nên trò chuyện rôm rả.Bữa ăn diễn ra khá vui vẻ.
Ăn xong,tử lại đưa ngư về công ti.Khi lái xe,song tử đột nhiên hỏi
“Ngư,yết đang theo đuổi em đúng không???”
Song ngư đang cầm cốc trà sữa uống xuýt sặc,ho khù khụ một lúc rồi mới nói
“…Sao anh…sao anh biết???”
Song tử chỉ cười nói
“Thì công ti đồn ầm lên đấy thôi,muốn không biết cũng chẳng được”
“…”
“Vậy em đồng ý chưa???”
“…”
“Chắc chưa hả???”
“…”
“Thiên yết là một người tốt,hồi trước anh có hiểu lầm cậu ta nên mới không thích em với cậu ta thành đôi nhưng giờ thì khác,anh mong em hiểu cho cậu ấy.
Dù hồi trước cậu ta có nói chia tay em nhưng em xem xem,anh thấy cậu ta rất yêu em và còn theo đuổi em như thế kia vậy em có nghĩ nên cho cậu ta một cơ hội nữa không???
Ai chẳng có lúc sai?Vậy nên hãy tha thứ cho cậu ta và cũng là giải thoát cho em.Em hãy nghe theo tiếng gọi của trái tim mình,đừng để cơ hội vuột mất nếu không sau này em sẽ hối hận đấy.”song tử một mình độc thoại,anh biết song ngư vẫn rất chăm chú lắng nghe nên nhẹ nhàng giảng giải.
“…”
Đến công ti,song ngư vẫn chưa nói thêm một câu nào,cô chỉ cúi đầu cắn ống hút.Song tử thở dài,cảm thấy chuyện này nếu không giải thích rõ ràng thì không được nên đã đưa cho song ngư một cái đĩa và nói
“Nếu em còn băn khoăn thì hãy xem nó,nó sẽ cho em một câu trả lời.Anh chỉ có thể giúp hai người đến đây thôi,còn câu trả lời tùy thuộc vào em,hãy nghe theo tiếng gọi của trái tim mình,đừng bỏ lỡ cơ hội kẻo sau này hối hận.”song tử cười nhẹ rồi hôn lên má như một cái.song ngư đưa tay ra nhận cái đĩa.Gật đầu chào anh rồi bước ra ngoài.
Ngư bước vào công ti như người mất hồn.Khi song ngư khuất bóng.Một người mở cửa xe song tử bước lên
“Sao?Thế nào?”thiên bình cười hỏi song tử
“Ngư nó quả là rất bướng bỉnh”song tử nhìn vợ dịu dàng nói
“Con bé đã trải qua một khoảng thời gian không vui hồi nhỏ nên rất sợ cô đơn,rất sợ bị bỏ rơi,thế mà thiên yết-người con bé yết nhất lại chia tay với nó khiến nó rơi vào khủng hoảng,giờ như vậy cũng là lẽ đương nhiên thôi.”bình nhún vai
“Vậy không biết hai người sao này sẽ ra sao đây???Anh chỉ mong con bé được hạnh phúc thôi”song tử nhìn về phía văn phòng của ngư
“Em cũng vậy,đừng lo,sẽ có cái kết đẹp cho cả hai mà”thiên bình nháy mắt cười với chồng.
“Mong là vậy”song tử hôn thiên bình một cái rồi lái xe đi.
________________________________________________________________________________
Song ngư về phòng,ngồi nhìn chằm chằm cái đĩa,hai tay đan chéo trước mặt.Cô ngẫm lại lời nói vừa rồi của song tử.Có nên mở đĩa hay không???Giờ cô đang rất bối rối.Vậy còn chờ gì nữa,trong cái đĩa là câu trả lời của cô,nên mở thôi.
Song ngư cho đĩa vào máy tính rồi kích enter,nín thở ngồi xem.Trong cái đĩa là cảnh mà thiên yết nói chuyện với song tổng-ba song ngư.Từ lời nói cứ như là in vào tâm trí của ngư,cô ngồi chăm chú xem cho đến khi màn hình hiện tối cô cũng chưa rời mắt.Song ngư ngồi thở dài
Hóa ra chính ba cô đã bảo anh chia tay với cô
Hóa ra anh chia tay với cô là để cô được an toàn
Hóa ra anh không hề có phản bội hay trêu đùa tình cảm của cô
Ngư dựa vào ghế nhìn lên trần nhà.Cô cảm thấy chính mình tràn ngập đầy tội lỗi.Ngư cảm thấy thật…Một cảm giác khó chịu lan tỏa trong cô.
Vậy ra là cô sai trong suốt thời gian qua.Anh hóa ra lại luôn ở bên cô,luôn che chở,bảo vệ cô.
Ngư đột nhiên song ngư muốn gặp yết,muốn được nghe thấy giọng nói của anh kinh khủng,cô lập tức lấy điện thoại gọi cho yết nhưng chỉ nghe thấy những tiếng tút dài vô vọng.Song ngư lập tức xuống tầng hầm lấy xe phóng đến công ti thiên thiên.
Đến công ti,song ngư hỏi người ở quầy lễ tân nhưng cô nàng tiếp viên bảo thiên yết đã đi sang thành phỗ X để giải quyết việc gấp nên không có ở công ti.song ngư thất thể đi về.Cô rất muốn gặp yết để xin lỗi anh.
Song ngư về công ti,ngồi trong phòng mở máy tính xem vu vơ thì đọc được tin:
– Lúc 9h ở thành phố Z có một tai nạn giao thông trên đường,một chiếc xe ô tô con màu đen mang bảng số hiệu 1357XYZ bị xe ô tô tải mang số hiệu 2468ZYX đâm nát trên đường gây ùn tắc cục bộ.Tài xế ô tô tải đã chạy trốn.Các nhân viên an ninh giao thông cùng cảnh sát đang cố gắng điều tiết giao thông…
Song ngư đọc xong tin này mặt tái mét,cả người chảy đầy mồ hôi lạnh.Cô đơ người nhìn cái tin trời đánh.Ô tô con mang số hiệu 1357XYZ không phải là xe của thiên yết à?Ngư không tin vào mắt mình,cô đọc đi đọc lại cái tin này.Co chết lặng
Sao lại có chuyện như vậy???
Thiên yết đáng lẽ đang ở thành phố X cơ mà,sao bây giờ lại có chuyện xảy ra tai nạn ở thành phố Z vậy.Song ngư cố gắng bình tĩnh lại,cô mong không phải yết là người đi xe này.Nhưng linh tính mách bảo cô rằng yết là người lái xe.Cô biết đây là chiếc xe mà thiên yết thích nhất,không đời nào mà yết đưa xe này cho người khác đi đâu,anh có tính chiếm hữu rất mạnh mà.
Ngư cầm điện thoại tay chảy đầy mồ hôi,run run ấn số điện thoại của thiên yết nhưng đáp lại cô là nhưng tiếng tút tút đầy lạnh lùng.Ngư thực sự sợ đến phát khóc,sao lại xảy ra chuyện này.Ngư ấn gọi đi gọi lại số điện thoại của thiên yết.