Chap 30: Biến cố
– Chỉ còn một ngày nữa là Otsukimi rồi nhỉ? – Kenshin vừa uống nước, vừa cười cười nói.
– Uk! Lúc ấy, bạn nhất định phải nếm Tsukimi – Dango tôi làm nhé!
Kenshin gật đầu:
– Rồi sau đó, tôi sẽ tặng bạn một điều bất ngờ!
– Phải không? Tôi chờ đó! – Tôi vui vẻ, reo khe khẽ!
Lá phong lả lướt rơi, cảnh sắc thật ấm mà cũng thật đẹp…
—————-
Buộc dây giày, tôi chạy xuyên qua cánh cửa kết giới để canh đúng thời gian cùng mẹ vào bếp. Rất nhanh, ngôi nhà kiểu cổ bằng gỗ dần hiện ra nhưng có gì đó không ổn lắm. Trước cổng, hai hàng người đứng song song, khuôn mặt ai nấy đều lạnh lùng, thiếu thiện cảm. Không khí sặc mùi thuốc súng.
Linh cảm có chuyện chằng lành, tôi vội chạy trên con đường lát sỏi nhỏ mà xộc thẳng vào phòng khách.
– Tốt lắm, công nương đã về thì chúng ta làm rõ mọi chuyện thôi!
Tôi khó hiểu, đưa đôi mắt ngơ ngác đảo khắp căn phòng. Người vừa nói là bố Raito, đằng sau ông ta là vài vị đại pháp sư có máu mặt. Bác trai và bác gái tôi ngồi phía trên, đối diện với hơn chục phù thuỷ. Ở bên phải là ba mẹ tôi. Bầu không khí trong này còn quỷ dị hơn ngoài kia. Tôi còn chưa kịp hành lễ, bố Raito đã nhanh miệng lên tiếng:
– Công nương Sawada, cô bị nghi ngờ thông đồng với với bè lũ phù thuỷ có mưu đồ làm phản ở Vương quốc phù thủy! – Bố Raito cáo buộc.
– Vớ vẩn! Vì sao tôi phải làm thế? – Tôi kinh ngạc, phủ nhận.
– Chúng tôi đã có bằng chứng về việc này! – Bố Raito đưa ra một phong thư màu ngà và cao giọng: Trên phong thư này có máu của cô. Chắc cô cũng hiểu, tất cả bưu phẩm từ ngoài Vương quốc chúng ta muốn qua được liên kết giới thì phải có máu Hoàng gia hoặc các đại pháp sư xác nhận. Cô giải thích sao về việc này?
Nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, tôi thật sự không thể ngờ đó là người đàn ông hóm hỉnh trong lễ hội dạo nọ.
Tôi cười mỉa:
– Thật nực cười, tôi làm vậy chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này sao? Hơn nữa ông cũng biết tôi khuyết tật, vì cớ gì lũ phù thuỷ đó tin tưởng mà liên minh với tôi cơ chứ?
– Ồ! – Đại pháp sư Sonozoko cười thâm hiểm: Nều như không phải Chúa tể phù thuỷ phát hiện kịp thời thì làm gì có ai dám xem xét bưu phẩm có máu Hoàng gia xác nhận cơ chứ! Và biết đâu… – Đôi mắt của lão ta liên láo, ánh mắt đắc thẳng hướng thẳng về phía ba tôi: Có người đứng đằng sau sai bảo cô thì sao?
Tôi giật mình. Sống nơi Hoàng gia từng ấy năm đương nhiên tôi hiểu đây là một âm mưu nhắm vào ba tôi. Rõ ràng lão già đang cao giọng này là kẻ đã bày ra tất cả. Lão ta cố tình đổ tội cho ba tôi, ép ông vào đường cùng. Lão ta thừa hiểu, trong tình cảnh này nhất định ba sẽ “nhận tội thay” cho con gái. Và tôi là một con cờ bị lợi dụng.
Vậy người lợi dụng tôi…
Máu của tôi…
Phải không?
Tôi bỗng chốc đờ người khi một ý nghĩ kinh khủng xẹt qua đầu.
Liệu có khi nào…có khi nào…
Không, tuyệt đối không phải!
– Việc này đã đẩy hai Vương quốc đến nguy cơ chiến tranh, phá vỡ tình hữu nghĩ giữa hai chủng tộc. Tôi nghĩ bệ hạ không thể nào vì tình riêng mà…!
Lão già khốn! Giám uy hiếp bác tôi!
Bầu không khí trong phòng ngày càng nặng. Tôi nhìn thấy, nét lo lắng trên khuôn mặt mẹ, thấy bàn tay bà bất giác siết chặt lấy tay ba và thấy đôi mắt ba nhắm chặt. Rồi ba đứng dậy, đôi đồng tử màu hổ phách mở ra…
Không, không được! Tôi hốt hoảng gào thét trong lòng.
Và không ình một giây suy nghĩ, tôi gào lên:
– Là tôi!
– Cái gì?
Lão hồ li nghiến răng, trừng mắt nhìn tôi. Các phù thuỷ cũng nhìn tôi với thái độ dò xét.
– Bức thư đó là được gửi cho tôi! – Tôi nhắm mắt, mím môi nói: Gia đình tôi không hề hay biết gì!
– Emi!
Ba tôi quát nhưng tôi bỏ ngoài tai. Tôi không thể để vì tôi mà ba mang tội.
– Nói dối, cô không thể làm mà không có người chống lưng! – Lão già nham hiểm vẫn cố chĩa mũi nhọn về phía ba tôi.
– Sao lại không? – Tôi mở mắt, khoanh tay trước ngực, sự sợ hãi trong thâm tâm được nén chặt lại: Để được sự tin tưởng của lũ phù thuỷ đó tôi đã lợi dụng danh phận của mình để ăn cắp thông tin mật trao đổi giữa hai quốc gia và chủ động liên minh với chúng. Mục đích của tôi là trả thù các pháp sư đã khinh bỉ tôi bởi vì…chúng hứa sẽ xâm lược Shamans world . Tôi đã cóng rắn, cắn gà nhà!
– Con điên à, Emi!
Tôi cúi đầu, tránh đi đôi mắt như toé lửa của ba. Nếu còn nhìn, tôi sẽ vì sợ mà gục ngã. Tôi phải diễn, nhất định phải diễn, diễn cho chót mới thôi.
– Con làm con chịu, không liên quan đến cả nhà!
Tất nhiên, không ai truy cứu gì nữa. Rất nhanh, hai tay tôi bị trói chặt bằng một sợi dây yểm bùa. Tôi bị lôi đi như một tội nhân thực thụ.
Tôi thấy…mẹ tôi ngã xuống…lịm đi.
Vài chiếc lá phong rơi xuống, xơ xác, vẽ nên vài đốm đỏ trên nền sỏi trắng.
——————–
Trong căn phòng ẩm ướt, mốc meo, tôi bị xích chặt tay chân chờ thẩm vấn kĩ càng. Có quá thừa không khi xích tôi lại? Tôi khuyết tật làm sao có thể ra khỏi đây.
Bỗng, có tiếng bước chân vọng lại, cái bóng cao lớn của ba dần hiện ra. Ông ngồi xuống, thiết tha nhìn tôi:
– Emi, nói cho ba biết, con đã cho ai máu?
Tôi ngẩn người nhìn ba. Người hùng trong lòng tôi sau một ngày đã trở nên tiều tuỵ rất nhiều. Là ba đang lo lắng cho tôi sao?
– Ba à, là con bị thương ngoài trời!
– Emi, tại sao nói dối ba? Con thừa biết là máu của con sẽ bốc hơi ngay khi tiếp xúc với không khí, chỉ có thể giữ chúng trong bảo thạch cơ mà – Ba khẽ gắt.
Tôi lắc đầu, nước mắt bắt đầu chảy. Không phải. không khổng tôi nói dối ba mà là đang dối chính mình, lừa chính mình mà thôi!
– Con có biết, nếu con tiếp tục im lặng con sẽ bị xử phạt thế nào không? – Mắt ba tôi đỏ dần lên, trên mi có vương chút nước.
Mà tôi, đã dàn dụa nước mắt.
Tôi biết, đương nhiên biết, biết rất rõ là đằng khác. Với tội danh được gắn tôi có thể bị xử tử.
Nhưng điểu đó đâu có quan trọng phải không? Nếu như tôi vô tội, người gánh tội sẽ là ba. Nếu như tôi nói ra, tôi đã áu một người, thì có lẽ tôi sẽ phải chấp nhận một sự thật vô cùng kinh khủng, rằng người tôi yêu…chỉ đang lợi dụng tôi…
Tôi đang cố chạy trốn suy nghĩ ấy à không, là đang đuổi nó đi.
– Emi! Coi như ba xin con! – Giọng ba run run: Nói cho ba, được không?
Tôi lặng người, trái quặn thắt. Ba của tôi, cũng có lúc yếu đuối thế này? Ba cầu xin tôi…là vì tôi!
Thế nhưng tôi, con bé cố chấp vẫn cứ lắc đầu, chỉ cho ông một câu nói vô nghĩa:
– Con xin lỗi!
Phải, là xin lỗi!
Tôi chỉ có thể nói được đến thế thôi!
Khi tôi đau khổ nhất, người ấy đã đến bên tôi.
Khi tôi cô đơn nhất, người ấy đã ở bên tôi.
Người ấy làm tôi cười, giúp tôi vui, khiến những suy nghĩ xấu xa của tôi biến mất. Ở bên người ấy, tôi cảm thấy mình giống như một thiên thần, tôi dễ dàng tha thứ và quên đi thù hận, quên đi con quỷ trong chính bản thân.
Vì thế, tôi đã yêu người ấy, đã tin người đó yêu tôi.
Người ấy cũng đã hứa mà!
Vậy nên, tôi giữ bí mật. Tôi không muốn sự thật được phởi bày…bởi vì tôi sợ cái gọi là sự thật ấy!
Nếu như người ấy chẳng liên quan gì thì tốt. Nhưng nếu như cái mà tôi suy nghĩ là đúng thì sao?
Sẽ đau khổ hơn chết!
Thế nên, thật xin lỗi ba ba. Emi vốn rất ích kỉ, rất nhút nhát thế nên, lần cuối thôi, hãy để cho Emi nói dối, dối mọi người và dối cả chính Emi.
Rằng người đó là trong sạch.
Rằng người đó thật sự yêu Emi.
– Hết giờ thăm tù nhân rôi! – Giọng vị đại pháp sư oang oang.
Ba tôi cụp mắt, thở dài, xoay người bỏ đi mà không chút lưu luyến hay dặn dò tôi bất cứ điều gì.
Ông ấy có lẽ đang rất thất vọng về tôi! Còn tôi, chỉ cười khẩy, cười cho cái mác tù nhân.
——————
Qua ô cửa thông gió có song sắt, ánh trăng sáng vằng vặc chiếu vào, soi sáng căn phòng giam đầy những sợi dây xích.
Tôi ngồi thụp giữa phòng, ngẩng đầu ngắm ánh trăng bàng bạc. Tôi đã rất chờ thời khắc này, đã nhiều lần ảo tưởng mình và gia đình cùng ăn tsukimi – dango, ngắm nhìn ba uống sake và cả nhà cùng nhau trò chuyện, có thể hào hứng khoe với Kenshin tsukimi tự làm, có thể đi dạo cùng cậu ấy dưới tán phong xào xạc và ánh trăng tuyệt đẹp này.
Bất giác đổi tư thế, tôi giật mình khi thấy người ấy đã đứng cạnh từ bao giờ. Chỉ cách một lớp song sắt mà tôi cảm thấy xa quá!
– Đừng lo! – Tôi lên tiếng: Tôi sẽ ổn thôi!
– Vậy sao? – Người ấy cao giọng, nở một nụ cười thật đẹp và cũng thật tàn nhẫn: Không phải cô sẽ bị thiêu sống vào ngày mai sao?