Chap 39: Không biết đặt tên là gì
– Thì ra đó là kế hoạch của Công tước!
Giọng nói phát ra khiến tay giật mình. Ta đứng dậy, xoay người:
– Ke…Sonozako?
Đáp lại thái độ kinh ngạc của ta là sự ung dung của hắn. Đôi mắt đen ta căm ghét nhìn thẳng vào ta như đang cố tìm ra điều gì đó.
Ta cười mỉa, nói:
– Tại sao ngươi lại có mặt ở đây?
– Không có mặt ở đây làm sao tôi biết kế hoạch của công tước chứ? – Kenshin nhàn nhạt đáp.
– Vậy, biết rồi thì người định làm gì? – Ta đứng dậy, kiêu ngạo ngẩng đầu.
Kenshin giữ im lặng, ta cũng im lặng. Bên tai chúng ta là tiếng nguyền rủa không ngớt của lũ tử tù. Nhưng chúng chả có tác động gì đến ta và Kenshin cả. Dường như ta chỉ để ý đến đôi mắt đen mù mịt kia và hắn chỉ bị làm chú ý bởi sự đối địch của ta.
Phiền chán, ta bỏ đi, lướt qua hắn mà không mảy may lộ một cảm xúc.
Đột nhiên, hắn hỏi:
– Trước đây công tước cao ngang tôi?
Ta giật mình. Vì quá tự tin bởi khuôn mặt giống hệt anh trai, ta đã không dùng thuốc giả nhân.
– Trước giờ Công tước rất lãnh đạm, lí do gì người lại quan tâm đến lũ phản loạn thế?
– Ta trước đây đã quá vô dụng, không thể bảo vệ được em gái mình! – Ta dừng lại, ngay sau lưng hắn.
– Cho nên… – Kenshin kéo dài âm điệu: Người muốn trả thù ta?
– Ngươi cho là vậy cũng được! – Ta cười cười, khiêu khích.
– Vậy sao? – Hắn hỏi ta mà cũng như hỏi chính bản thân hắn, ta nghe như câu hỏi đó có lẫn tiếng thở dài.
– Ngươi đang hy vọng gì vậy? – Ta hỏi.
Đúng vậy, hắn đang hy vọng điều gì? Hy vọng điều gì mà hỏi quanh co, lòng vòng như vậy. Ta có chút bực mình vì không thể đoán được suy nghĩ trong đầu hắn. Bực mình vì hơi thở của hắn đang luẩn quẩn xung quanh ta. Thật ghê tởm! Ghê tởm hơn cả ánh nhìn căm phẫn của lũ tử tù.
Đương nhiên Kenshin không trả lời, mà ta cũng không chờ đợi câu trả lời của hắn. Bỏ mặc hắn một mình trong phòng giam, ta nhấc chân rời khỏi căn phòng gian ngập trong mùi mốc và hơi thở của những kẻ ta căm ghét
——————-
Hôm nay tuyết rơi, mặt đất dần được phủ bởi một màu trắng xóa. Đạp lên trên tuyết, ta nhún chân nhảy lên cao, để gió đông đưa ta trở lại nhà.
Ngôi nhà của ta không khác gì so với ngày ta đi, nhưng thành viên trong nhà lại không được đông đủ như ngày xưa nữa. Người duy nhất có ý định bảo vệ ta là anh hai đã chết. Nhưng ta không cảm thấy buồn hay bất cứ một cảm xúc tương tự nó, ta vẫn dửng dưng, như chưa hề có gì xảy ra. Có lẽ sau khi lột xác hồi sinh, ta đã không có cái cảm xúc ấy nữa.
Ngập ngừng đứng trước của phòng khách, ta đang phân vân không biết là nên vào hay ngược lại. Đến khi ta quyết định về phòng mình trước mình cái giọng trầm trầm của bà từ trong đột nhiên vọng đến:
– Còn làm gì ngoài đó mà không vào?
Ta không còn gì để nói, lập tức cởi giày, bước vào trong.
Đối diện với ta là ba đang và mẹ, họ nhìn ta với đôi mắt khó hiểu. Ta đứng thẳng, im lặng.
– Emi, những ngày qua con đã ở đâu vậy? – Mẹ lên tiếng hỏi.
– Chẳng phải con đã về rồi sao! – Ta đáp bằng cái giọng nhàn nhàn, câu trả lời hàm ý rằng chuyện ta ở đâu không quan trọng. Chỉ là ba mẹ biết ta là Emi, vậy thì họ chắc cũng biết, người bị hành hình là anh hai phải không?
Như nhìn thấu được thắc mắc của ta, ba lên tiếng:
– Anh trai đã chịu tội thay con, con còn định làm gì?
– Ý ba là con không nên xuất hiện và tốt hơn hết là tránh đâu xa một chút phải không? – Ta lạnh lùng, giọng có có phần gắt gỏng, hỗn láo.
– Con đang nói gì vậy? Có biết là ba mẹ rất lo cho con hay không? – Mẹ vẫn giữ giọng nhẹ nhàng, đôi mày nhíu lại.
– Được rồi, con mới về, đi tắm rửa đi! Mùi chướng khí bám trên người con làm cho ba thấy chán ghét! – Ba day day thái dương, vẻ mệt mỏi.
Ta càu mày, kéo mạnh cửa và đi mất dạng. Thật ra ta không hy vọng họ ôm ta một cái và mở miệng hỏi thăm. Ta cũng chẳng hy vọng họ quan tâm ta nhiều một chút. Và cái viễn cảnh của cuộc hội ngộ ngày hôm nay, ta cũng đã lường trước rồi. Nhưng ta ghét câu nói đầy ám chỉ của ba. Nó làm ta cảm thấy chột dạ.
Trút bỏ đi quần áo trên người, ta vào bồn tắm rồi ngụp sâu. Đột nhiên, ta thấy rất mệt mỏi…