Chap 5: Ngẫu nhiên hay định mệnh?
Vì nghe lời anh hai tôi quyết tâm tránh mặt tên điên đó bằng mọi giá. Vốn dĩ anh không nhắc thì tôi cũng đã có kế hoạch cả rồi, bây giờ khi bị cái suy nghĩ tên đó mắc một căn bệnh truyền nhiễm nào đấy thì tôi càng quyết tâm hơn. Nhưng cũng chính vì việc này mà tôi phải từ bỏ thói quen thường ngày của mình: vào thư viện. Đau lòng làm sao khi mà tên điên đó cũng có sở thích này, tôi nguyền rửa hắn học một ngu mười, đầu sẽ bị sách làm bã đậu.
Vì không thể vào thư viện nên tôi quay sang làm phiền Akêmi, đáng buồn thay cô bạn ấy đang bận tập thực hành pháp thuật. Còn tôi thì sao? Nực cười, tôi có thể đi theo cô ấy và thảo luận về pháp thuật sao? Đáp án đưa ra không thể rõ ràng hơn: Tôi không thể.
Đôi lúc, Akêmi có an ủi tôi và khuyên tôi chăm đọc sách cho bớt buồn nhưng cô ấy không hề biết tôi đoc sách không hẳn là vì đó là sở thích của tôi mà là đó là cách tôi tự lừa bản thân, một cách chứng minh ít ra tôi còn biết chút kiến thức về thế giời Pháp sư. Nhưng cho dù luôn tự dối lòng như thế, trong thâm tâm tôi vẫn hiểu rằng mình sẽ chẳng là gì nếu như không có pháp thuật. Hãy thử tưởng tượng xem kiến thức khổng lồ trong đầu tôi có giúp tôi bao vệ được mình và chiến đấu với quái vật không?
Thế nên giải pháp đưa ra là tìm một nơi nào đó thích hợp để ngủ!
Tôi mắc chứng tự kỉ từ hồi nhỏ. Tôi nói nhiều chỉ với một số người và phần lớn thời gian tôi luôn cố làm đứa con gái ngoan trong mắt mẹ. Cuộc sống của tôi luôn tẻ nhạt là vậy.
Bước ra khỏi phòng với một cuốn sách dày chưa đọc hết và cái máy MP3 mới toanh ba tặng, tôi bước vào khuôn viên trường với sự hưởng thụ. Khuôn viên trường công nhật là đẹp thật. trải qua nhiều năm tháng như vậy nên đa phần thực vật ở đây đều già cỗi tạo nên khung cảnh hoang dã và xanh um. Có điều cả khuôn viện rộng lớn này chỉ có mình tôi biết. Nhiều người ghét yên tĩnh đến thế ư?
Tôi vừa bước đi vừa tự hỏi. Sau khi cảm thấy mình tự kỉ như thế là quá đủ và đôi chân cũng sắp dừ ra tôi mới chọn một cái ghế cẩm thạch đen dưới một gốc anh đào cổ thủ với từng đợt ‘mưa hoa” tuyệt đẹp có mùi hương thơm ngát mà ngồi xuống. Đút tai nghe vào tai và bật nhạc, tôi mở sách ra nhưng chẳng hiểu thế nào vừa đọc được vài dòng tôi đã ngán ngẩm và vứt nó sang một bên. Ngó qua, ngó lại, sau khi chắc chắn là chẳng có ai tôi liền nằm dài ra ghế với mong muốn được nướng một giấc ngon lành. Tôi nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng. Đừng nghĩ là nhờ nhạc mà tôi ngủ nhanh như vậy, tôi đang nghe nhạc rock đó, hơn nữa đây là rock loại mạnh. Tôi là một kẻ lập dị, thích yên tĩnh nhưng lại sợ cô đơn thế nên nghe nhạc rock chính là một cách khiến cuộc sống vốn rất tẻ nhạt của tôi sôi động lên. Hơn nữa tôi còn có một lí do khác để nghe nhạc rock đó là tôi sợ nằm mơ thấy ác mộng.
Vừa nhắc đến đã thấy rồi. Tôi lại tiếp tục bị lôi vào giấc mơ quỷ quái đấy . Chẳng nhẽ cả nhạc rock cũng đuổi được giấc mơ đó đi sao? Mà tại sao tôi có thể suy nghĩ được trong khi ngủ vậy trời? Liệu có phải tôi nhiễm virus của tên điên đó rồi không?
Giấc mơ này đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần nhưng những lần trước tôi chỉ có thể ngước mắt nhìn còn bây giờ tôi lại có thể bước đi trong giấc mơ của chính tôi. Vậy là sao?
Xung quanh tôi hiện giờ đều là một màu trắng, trên không trung là những bông hoa tuyết bay lả tả, cứ như thể tôi đang đứng ở thảo nguyên tuyết nào đấy. Nhưng điều lạ đó là tôi cảm thấy lạnh, giấc mơ này chân thật đến mức tôi cảm thấy mình giống như một diễn viên chính trong bộ phim nào đó vậy. Dù đã mơ qua rất nhiều lần tôi vẫn không khỏi cảm thấy lạ. Khi thức giấc thì đầu óc hoàn toàn trống rỗng, dù cố hết sức nhớ lại cũng chẳng có được gì. Rồi khi mơ lại vào một lần khác thì lại nhớ rằng mình đã mơ giấc mơ này. Tôi tự hỏi có phải mình đã điên hay không nữa.
Còn đang băn khoăn về điểm kì lạ này thì phía trước mặt tôi xuất hiện một bóng người. Ban đầu tôi chẳng nhìn rõ vì xung quanh bắt đầu nổi gió, mái tóc của tôi cũng vì thế mà bị tốc lên nhưng tôi biết rõ đó là một cô gái trong bộ junihitoe. Có điều lạ ở chỗ bộ đồ đấy hoàn toàn đuợc làm từ lụa trắng bóc có hoa văn là những bông hoa tuyết óng ánh. Mái tóc của cô gái ấy rất dài, dài hơn cả của bác tôi(Ngọc My), nó dài và mượt như một dòng suối đen vậy. Tôi đã liên tưởng đến nhân vật ma nữ trong một bộ phim nào đấy và đây là ác mộng nhưng khi nhưng khi chiêm ngưỡng hết dung mạo của cô ta tôi đã kinh ngạc đến suýt cắn trúng lưỡi bởi vì đó…đó chính là tôi!!!!!!
Tôi nuốt nước bọt, dụi dụi lại mắt nhưng nhìn đi nhìn lại thì người trước mặt vẫn mang bộ mặt của tôi.
– Cô là ai? – Tôi lắp bắt mở miệng, đừng nói là anh trai tôi mặc váy đội tóc giả mà hù doạ tôi đấy nhé, anh ghét nhất là bị nói giống con gái.
– Tôi là cô! – Cô gái lạ mặt à không, phải nói là có gương mặt rất quen thuộc thản nhiên nói. Tôi nghe giọng của cô ta mà cứ như đang nghe tiếng chuông gió vang trong đêm đông vậy, thật sự là rất thanh, rất lãnh.
– Đùa à? Cô là tôi vậy thì tôi là cái gì?
– Không biết!
Tôi giậm chân, tức đến nỗi muốn ném guốc vào mặt cô ta. Sao điệu bộ của cô ta có thể nhởn nhơ thế nhỉ? Đang định véo thử mặt để thoát khỏi giấc mơ tôi chợt thở dài vì quên mất bản thân mình không biết đau, có véo cũng vô ích.
Cô gái với bộ đồ trắng kia vẫn đứng đó, cười mà như không cười, phong thái cao quý nhưng có chút mamị. Cô ta nhìn tôi chằm chằm rồi chậm rãi mở miệng:
– Không ngờ cô có thể cử động ở thánh địa này.
– Điên à? Thánh địa gì ở đây? Đây rõ ràng chỉ là mơ! – Tôi bĩu môi, phủi phủi bông tuyết trên mái tóc.
Cô ta chẳng thèm nói gì, quay người bước đi một cách chậm chạp. Tôi tức khí hét lên;
– Này, làm thế nào tôi mới thức dậy?
Cô ta dừng lại, khẽ quay đầu nhàn nhạt nói:
– Phong ấn sắp được giải rồi, đến lúc đó cô sẽ chính thức là ta!
Tôi thực sự nổi giận thật rồi. Tôi đâu có hỏi cô ta điều đó. Lấy hết sức bình sinh tôi đuổi theo cô ta nhưng một đợt cuồng phong nổi lên, che chắn đi tất cả. Cô gái với đôi mắt hổ phách buồn và bộ junihitoe trắng hoàn toàn biến mất. Tôi ngỡ ngàng, màu trắng quanh tôi cũng dần biến mất, tất cả chìm vào bóng tối và tôi mở mắt.
Cái nắng cuối tháng 4 không quá gay gắt nhưng cũng phải khiến tôi nhăn mi một lúc mới có thể mở ra hoàn toàn. Và cũng khi ấy tôi cũng mới ý thức được mình không nằm trên ghế mà là trên vòng tay của một người nào đó. Tôi nuốt nước bọt, liếc mắt xuống phía dưới. Tóc của tôi bị kéo lê thê và lâu lâu còn bị chân của ai đó nhẫm vào nữa. Khung cảnh này đúng là khuôn viên của trường. Rõ ràng tôi không nằm mơ. Tiếp tực lấy thêm căn đảm, tôi người nhìn lên.
Chúa ơi, phải khó khăn lắm tôi mới tin nổi là mình không nằm mơ. Nếu là mơ thì đây chắc chắn là ác mộng mà tôi cần phải thức dậy ngay lập tức. Kẻ đang bế tôi và thi thoảng nhẫm lên tóc tôi chính là tên điên đáng ghét mắc bệnh truyền nhiễm ấy. Thiên địa quỷ thần ơi, hãy tưởng tượng xem anh tôi nói tôi thế nào khi nhìn thấy cảnh này? Còn các Pháp sinh và các thầy cô nữa. Hơn nữa tên này có khả năng mắc bệnh truyền nhiễm đó, tôi có phải là đã lây bệnh rồi không. Nghĩ đến đây tôi không tự chủ được mà tiếp tục nuốt nước bọt. Tôi đã bị cô lập vì là một người không bình thường rồi, nay nếu tôi nhiễm bệnh nữa thì sẽ ra sao hả trời? Tuy nhiên tôi không lo đến việc này được, việc tôi cần làm bây giờ là:
– AAAAAAAAAAAAAA! Đồ biến thái! Tên điên đần độn! Virus thế kỉ! mau buông raaaa! – Tôi gào lên, phóng hết sức lực mà phát âm thanh vào tai hắn. hai bàn tay không ngừng túm lấy tóc hắn mà giật thật mạnh.
Có vẻ như quá ngạc nhiên hoặc cũng có thể là quá đau, hắn thả tay làm tôi ngã nhào ra đất, bàn tay tôi vì chống đỡ nên rách bị rách một mảng. Nhưng tôi không cảm thấy đau nên nhanh chóng đem hai tay phóng thủ trước ngực, miệng vẫn không ngừng gào thét:
– Tên bệnh hoạn. Anh đang làm cái gì?
Hắn gườm gườm nhìn tôi, rồi chỉnh lại mái tốc bị tôi kéo giật chẳng khác gì tổ quạ rồi mới vênh mặt nói:
– Nhìn cái gì? Cô bị ngất đi nên tôi bế đến phòng y tế thôi. Không cảm ơn thì thôi mà con tỏ thái độ ấy à? Đồ chanh chua.
– Tôi bị ngất? – Tôi chỉ tay vào mặt mình với vẻ mặt nghi ngờ hết sức. Tôi chỉ ngủ thôi có ngất hồi nào đâu. Tên điên này rõ ràng lợi dụng thời cơ vậy mà còn dám bao biện. Nghĩ đến đây tôi tức khí rút guốc mộc ra mà ném thẳng vào mặt hắn.
Đương nhiên là hắn tránh được vũ khí tâm thường kia rồi. Nhìn tôi chằm chằm, hắn thở mạnh như thể muốn truyền thông điệp: “Đúng là làm ơn mắc oán”. Tôi đời nào lại tin hắn cơ chứ. Mạnh bạo đứng dậy, tôi chống hông, vênh mặt:
– Tôi ngủ chứ không phải ngất! Đồ ngốc!
– Thế hoá ra cô là heo tái thế à? – Hắn bực mình, cúi đầu xuống nhìn tôi gào thét: gọi thế nào cũng không dậy, lay thế nào cũng không tỉnh. Hơ, mà sao tôi phải làm thế nhỉ?
“Thì có ai nói anh phải nhúng mũi vào chuyện của tôi đâu”. Tôi chép miệng, thầm nghĩ. Đâu có ai ngờ được tránh hắn ở thư viện thì lại gặp hắn ở đây cơ chứ. Tạm thời tôi cũng đã hiểu được phần nào sự việc. Có lẽ tên điên này nhìn thấy tôi nên định giở trò gì đó nhưng thấy tôi không phản ứng nên tưởng tôi bị ngất và bế tôi đến phòng y tế. Nhưng mà có ai như hắn không? Bế đến phòng y tế thì phải nhanh vào chứ, ai lại đi như kiểu đang tản bộ rồi còn dám nhẫm vào tóc tôi nữa. Thế nên dù đáng lẽ tôi phải cảm ơn “lòng tốt” của hắn tôi vẫn kiên quyết đấu khẩu tới cùng.
Đưa tay lên vuốt tóc để lấy tư thế chiến đấu, tôi sững người khi thấy tóc mình ướt nhẹp, má sưng lên. Liếc mắt xuống vũng nước mưa đọng ở bên cạnh. Tôi muốn hét lên một lần nữa, tôi chẳng khác một con ăn mày chính hiệu cả. Mái tóc thì xù lên hơn cả tổ quạ, má sưng vù lên và đỏ ửng, thậm chí trên khoé môi còn có cả máu nữa. Máu sôi lên tới đỉnh đầu, tôi hét lên:
– Anh đánh thức kiểu gì thế này!
– Giật tóc vài lần, vỗ má vài lần, đổ nước vào lần!
Tên khốn, hành hạ tôi đến mức này mà còn nói với thái độ bình thản thế này được. Thế này thì tôi phải vào phòng y tế là do bị hắn bạo hành chứ không phải bị ngất. Huhu, tôi ức đến muốn khóc rồi đây:
– Vài lần là bao nhiêu?
– Không nhớ nữa!
Chúa ơi, hắn đánh nhiều đến mức không thể nhớ nổi. Hắn là con trai thuộc loại gì vậy? À quên mất, hắn là gay chứ con trai nỗi gì. Tuy là tôi không thấy đau nhưng mà thấy mình bị hành hạ cho thành ma không ra ma, quỷ không ra quỷ này tôi không thể cầm lòng được mà lao đến phía hắn, với mong muốn cho hắn một trận để trả đũa. Thế nhưng còn chưa thức hiện được kế hoạch, tôi đã vấp phải một “em” đá tí ti dũng cảm cản đường. Kết quả là tôi ngã nhào lên người tên điên đó, Có lẽ hắn cũng quá bất ngờ nên cũng bị trượt và té ra phía sau.
Tình cảnh của tôi và hắn lúc này chỉ có thể miêu ta bằng hai từ: MỜ ÁM. Không mờ ám sao được khi tôi đang đè lên người hắn và tệ nhất là bến đáp của đôi môi tôi cũng là trên môi hắn. Hắn trợn mắt, con ngươi như muốn lồi ra. Chết tiệt, hắn có cái biểu cảm này là sao? Tôi mới phải là người trợn mặt mới đúng! Mà tôi cũng chẳng biết cái mặt của mình đang ở trong trạng thái nào nữa, đầu óc tôi sắp nổ tung rồi, tôi điên mất. Mẹ ơi!
– Cô còn không mau tránh ra? – Sau một hồi hồn thoát khỏi xác, hắn cũng dùng tay nâng tôi lên. Sao tôi có cảm giác hắn đang xấu hổ vậy trời. Tên mặt dày từ khi nào mà mặt hắn lại mỏng lại vậy.
Nói thật, đây là NỤ HÔN ĐẦU ĐỜI của tôi. Tôi đã giữ gìn nó suốt 17 năm đấy. Vậy mà bây giờ nó lại bị mất đi một cách ngớ ngẩn như thế này đây.
Hoa anh đào bay trong gió à? – Đẹp thật!
Mây xanh trời sáng à? – Ngọt ngào ghê!
Đối tượng đẹp trai hoàn mĩ à? – Hay thật!
Nhưng mà tôi chẳng thấy lãng mạn cái đếch gì hết.
Nếu như để người khác biết được mặt tôi sẽ ra cái gì? Bánh bao mốc à? Ai đời một đứa con gái lại ngang nhiên đè lên một thằng con trai ở một nơi vắng vẻ thế này? Tất cả đều là tại hắn, nếu không phải hắn hành hạ tôi thì mọi chuyện đâu có ra nông nỗi này. Hắn đâu có bị mất cái gì, còn tôi thì…có lỗi với bạn trai tương lai đây này. Nghĩ đến đây, chẳng hiểu thế nào mà tôi lại cúi xuống, nhằm thẳng môi hắn mà cắn một cái thật mạnh. Cho chết! Đồ khốn!
Và một lần nữa tôi lại thấy đôi mắt sắp lồi ra ngoài của hắn. Sau vài giây mất hồn, hắn cũng bật dậy nhưng còn chưa phản ứng bất cứ điều gì thì bằng cách nhanh chóng nhất có thể, tôi đã đứng dậy và đá cho hắn thêm một cái. Nhưng mà sao người hắn cứng thế, tôi lại còn chân trần nữa. Uất đến tận cổ, tôi lại dở chứng khóc nhè, nước mắt cứ thể rơi xuống. Không chịu đâu, first kiss của tôi.
Hắn lau máu trên khoé miệng, hừ lạnh:
– Khóc cái gì? Là do cô tự chuốc lấy đấy chứ!
– Tôi ghét anh! – Tôi gào lên, tiếp tục mếu máo khóc.
– Ghét của nào trời trao của nấy đấy! – Hắn cười đểu.
– Anh! – Tôi cứng họng, hậm hực chân trần bước đi.
Ở đắng sau, hắn nhún nhún vai tỏ vẻ mình hoàn toàn vô tội. Tôi hận không thể xông vào giết hắn. Nhưng mà dù thế nào tôi cũng không thể phủ nhận: tôi bỏ đi là vì xấu hổ.
Hoa anh đào tung bay….tuyệt đẹp.
“ Nụ hôn đến một cách bất chợt rất giống với cánh anh đào bay trong gió. Đừng nghĩ đó chỉ là sự ngẫu nhiên vì nó là định mệnh được sắp đặt sẵn. Cũng giống như định mệnh đã định rõ: sẽ có một ngày cơn gió cuốn cánh hoa đi”
Câu nói của mẹ đột ngột vụt qua trong thâm tâm tôi nhưng nhanh chóng tan vào gió.
Có thể không phải là ngẫu nhiên
Nhưng chắc gì đã là định mệnh
Mà cho dù có là định mệnh
Thì cũng chỉ là sự mở đầu
Để rồi khi định mệnh khiến ta đau
Thì kết thúc sẽ là sự chia cắt
Chú thích: Junihitoe là một loại kimôn phức tạp, vô cùng tao nhã và quý phái dành cho các cô gái thời Heian. Junihitoe còn được gọi là Thập nhị y, đơn giản là vì bộ áo choàng này thường có 12 lớp. Mặc dù vậy vẫn có rất nhiều quý tộc mặc đến 15, thậm chí là 20 lớp. Cách mặc Junihitoe thường rất rườm rà và người mặc khó có thể cử động linh hoạt được bởi vì Junihitoe phải nặng ít nhất 20 kg. Thường thì mỗi lớp áo choàng có màu sắc khác nhau để khắc hoạ rõ nét về tính cách của chủ nhân. Ngày nay Junihitoe chỉ còn xuất hiện trong các vở kịch hay phim ảnh mà thôi.