Lyn thì vẫn bình thường, không có cảm giác gì, vẻ,mặt vẫnngơ ngơ……………
– Hương à! ( Lyn kéovạt áo tôi)
Tôi giật mình…….
– Chuyện gì vậy?
– Mình cứ đứng như thếnày là sao? (lyn nhăn nhó)
– Ơ……..ơ……xin lỗi…….tôikhông chú ý. (tôi cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi với Thái Minh và Dương)
Chả thấy có độngtĩnh gì, tôi nhếch nhếch cái đầu lên…….vẫn như vậy, vẫn nhìn Lyn như vậy…….. tạisao tim tôi đập nhanh như thế này? Ôi! đau quá!
Mắt tôi trong thămthẳm cũng đang rưng rưng………. Oh no! Mình đang thích Thái Minh sao??
Bỗng ý nghĩ của tôivụt tắt đi khi bị Dương bế lên, lạnh lùng bước đi……….
– Này! cậu làm gì thế?bỏ tôi xuống! (tôi nói)
– CÂM!
– ……………….
Lần này thì tôi thấtvọng nặng nề, Thái Minh vẫn……………nhìn Lyn………và lần này Thái Minh không giành tôitừ Dương nữa………mắt tôi giờ đã mọng nước, chớp một cái…..hai giọt nước mắt nhỏxuống tay của Dương……… Đang đi, bỗng Dương dừng lại 3 giây, rồi lại bước tiếp.
(* chú thích: Dương sững sờ khi thấy nước mắt của Hương rơi.Anh thất vọng nhưng rồi lại lấy lại tinh thần trong 3 giây, anh vẫn phải cố gắnggiành Hương từ tay của Thái Minh. Anh lại bế Hương lạnh lùng bước ra ngoài)
(*chú thích (Thái Minh): Thái Minh vẫn đứng nhìn Lyn; anh ngạcnhiên khi thấy Lyn. Anh nghĩ: “Huệ…….Huệ….. tại sao?…….Tại sao?…….Tạisao lại giống đến thế………không! Không thể……. Em đã chết rồi………”
Lyn thì vừa là ngườingoài cuộc vừa là người trong cuộc, cô chẳng hiểu chuyện gì. Cô cúi đầu, chuẩnbị chạy theo Dương với Hương………bỗng…….Thái Minh đưa tay ra giữ chặt lấy tayLyn…….cô sững người.*)
– Anh……… làm gì vậy?
– Huệ?
– Anh ……là anh củaDương hở? (Lyn nheo mắt)
– …………….
– Xin lỗi, anh có thểbỏ tay ra không? Em không biết anh là ai……….em tưởng anh là anh trai của Dương.
– Không quen?
– Phải! em đã bao giờnhìn thấy anh đâu nhỉ? Thôi! Chắc anh nhầm em với ai rồi ạ! Em về với Dương vàHương đây…….. Em chào anh! (Lyn giật tẩy khỏi tay Thái Minh, cúi đầu chào TháiMinhvaf quay đầu chuẩn bị ra cửa)
– HUỆ! (Thái minh khẽgọi)
– À ………. Anh nhầm emvới cái cô tên Huệ nào chứ gì?…. Hi hi! Em giới thiệu, em tên lyn cơ………hihi.Giật cả mình…. Em cứ tưởng anh bị…….à không! Thôi! em về đây…..hihi. (Lyn toetoét cười)
…………………………………..
Lúc này, Dương đã bếtôi lên xe của Dương. Xe Dương 4 chỗ, 2 chỗ trên đầu( tức cả chỗ người lái nữa)là tôi và Dương ngồi. Dương vẫn ngồi lạnh lùng nhìn thẳng (lúc này xe vẫn đỗ ởbãi xe). Còn tôi thì cúi đầu, lặng lẽ ngồi gù người ở một chỗ. Mặt tôi bây giờrất tệ, nỗi buồn cứ trùng lòng tôi xuống…………
– Họ………(tôi yếu ớtphát ra tiếng, ngẩng đầu, hướng ánh mắt trùng xuống nhìn Dương)
– ……………………(Dương im lặng)
– Cộp! cộp! cộp! (bỗngcó tiếng gõ cửa kính)
Ngoảnh mặt ra, hóara là Lyn. Cánh cửa xe bật mở
– cho mình đi nhờ xevới! hix hix! bị hiểu nhầm mới đau!
– Hiểu lầm? (tôi cườicười)
– Ờ! cái anh ý ý!Tưởngmình là cô Huệ gì gì đó đó……….
– Thế hử? (tôi sáng mắtlên, chắc là họ không quen nhau đâu ……….hihi)
– Ờ! Mình còn giậtmình nữa là…………….Haizz…… Tưởng cái anh ấy bị “Đao” nữa cơ.
– Haha…… chuyện haianh em mà lại…………..hahaha
– Hớ? (lyn chớp chớpmắt)
Dương tím mặt.
– Cút! (Dương gằn giọng)
– Cút thì…………(tôi địnhnói “cút thì cút”, tưởng hắn đuổi mình thì)
– CÂM! Cô ta-không phảicô! (Dương chỉ vào lyn, sau đó chỉ vào tôi)
RẦM! Cánh cửa đóng mạnhlại (do Dương điều khiển, Lyn đỏ mặt ngượng ngùng, tôi mở to mắt, chớp chớp.)
VÈÈOOOOOO………….!(Dương cho xe phóng như bay)
– Dừng lại!
– VÈÈOOO…………
– DƯƠNG! Dừng lại!tôi có chuyện muốn hỏi!!!! (tôi hét to)
KITT!
– Nói!
– Phù…phù…..từ từ……….thởcái đã…………..người đâu cứ như đi ăn cướp ý…………..
-VEEOOOOOOOO““““““…….
– NÀY………..TÔI BẢO CẬUDỪNG LẠI CƠ MÀ! CÓ CHUYỆN CẦN HỎI THẬT MÀ!( Tôi lại hét)
– KITTTT!
– Nói!
– Từ…à…..cạu tấp xevào quán nước nào đi!
– VEÈOOOO“““““`…….!………KÍTTT!(Chiếc lexus trắng lấp vào một quán bar đèn xanh đèn đỏ, nhìn sang trọng vôcùng………ra vào toàn là những con người bằng tuổi tôi chứ mấy, trang điểm lòe loẹt,tóc tai xanh đỏ,…….bla bla………nhìn phát tởm…
Nèèè………..! tôi bảo vào…….ơ ơ! (chưa nói hết câu, Dương đã nắmtay tôi kéo vào trong