BỊCH! BỐP! BỊCH! BỊCH! BỐP! BỐP!!!
Làtiếng đánh nhau? Ôi không. Từ đằng xa có 1 lũ côn đồ đang đánh 1 người. Mà không phải là ở đằng xa mà ngay trước mắt tôi luôn ý ( Cùng lắmlà chỉ cách có 5m). Tôi chỉ chú ý đến bọn đang đánh người chứ không để ý rằng có người đang vắt vẻo hai chân, khoanh tay trước ngực ngồi quát
– Này các người đang làm gì vậy? (Bọn chúng quay mặt lại.. Sao tôicảm thấy quen quen. Tạm thời tôi không nhớ ra, dẹp sang 1 bên, bâygiờ cứu người là quan trọng nhất)
Bọn chúng bây giờ mới ngừng tay lại, tản ra
– Con ranh này! Mày muốn chết hả?? ( Chúng nó đang tức giận đấy. Eo ôi!! Ghê ơi là ghê! Thật là dại dột khi lên tiếng
– Không! Không! Em nhầm người ạ! Thôi, các anh cứ làm tiếp đi. Em về! ( Tôi rón rén quay lựng lại ra về)
– Đứng lại! Bắt con ranh con này lại cho tao ( Tên đầu đàn ra lệnh)
Chỉ chờ khi bọn chúng lại gần tôi lấy đà, đạp cho mỗi thằng 1 phát lăn quay ra đo đất. Còn cái thằn cầm đầu thì tôi bẻ tay ngược ra đằng saurồi tiếp tục cho nó tiếp xú với đất mẹ thân yêu. Sau đó tôi lền chạyngay ra chôc người bị đánh, dìu cậu ta dậy rồi chạy như bay,. Đangchạy tôi tháy có mọt người cũng đang chạy nên tôi liền keoa tay người đó là lôi đi
– Ở đây nguy hiểm lắm! Chạy mau đi! Không chúng nó đuổi kịp đấy
Đã thấy địa điểm phù hợp để ẩn nấp ( đó là con ngõ hẻm nhỏ) Tôi phóng teo tốc độ ánh sáng lao ngay vào trong