– ơ không có gì…… không…… không! ( Tôi lắc đầu)
– Dạ thưa cậu chủ…… ( Từ nãy bác gái vẫn đứng đấy nghe =’=)
– Đi đi ( Dương thả ra 1 câu rất chi là dứt khoát, sau đó lại ngả người nhắm mắt xuôi tay luôn
– Dạ thưa tiểu thư. Chúng ta đi thôi ạ
– Ơ bác……. bác đừng làm thế ạ…… Bác đừng gọi cháu là “tiểu thư” ạ….. Hơ hơ. Cháu chỉ là con học sinh nghèo rớt mồng tơi thôi ạ. Hihi… ( Tôi cười với bác)… thôi chúng ta đi ạ
Tôi nắm tay bác 1 cách thân thiết rồi đi ra khỏi phòng bệnh
– Tiểu thư…..
– Dạ! Bác đừng gọi cháu thế….. Nhà cháu cũng chỉ là 1 trong số nhân viên đang làm tại tập đoàn nhà Dương thôi ạ. hì hì
– Thật vậy sao?
– vâng
– Đúng là 1 chuyện lạ đấy
– Dạ??? ( Tôi nhếch lông mày)
– Rất nhiều các tiểu thư danh giá hạ thấp mình để được làm osin cho cậu chủ. Nhưng gần cậu và chạm vào người cậu thì chưa ai dám… Thế mà cháu chỉ là con nhà bình thường. Sao lại có thể gần cậu chủ, nói chuyện với cậu chủ như thế nhỉ? Từ trước đến giờ ngoài bác ra, gia đình cậu chủ, cha mẹ anh em gia đình cậu ấy mới có thể nói chuyện được với cậu ấy… Sao cháu lại……
– Hớ hớ… dạ…. bác tưởng cháu là 1 cô tiểu thư ngu ngốc nào đang dâng hiến cả cuộc đời thanh xuân để làm osin cho cậu ta hả? Há há há. Dạ không…. cháu chỉ là bạn học, ngồi cạnh cậu ấy thôi ạ. Hehehe
– Bác là vú nuôi của cậu chủ. Bác nuôi cậu ấy từ nhỏ đến giờ.. cái gì của cậu chủ ta cũng biết hết. Cậu chủ có chuyện gì vui, chuyện gì buồn, bác đều là người đầu tiên được biết và nhận ra… Có gì, cậu ấy đều chia sẻ với ta… ( Bác gái nhìn tôi âu yếm)
– Dạ…vậy sao ạ? ( Tôi cũng nhìn bác)
– Có lẽ, với linh cảm của bác,…. cháu….. là người duy nhất có thể ở bên nó….. đến suốt cuộc đời
– Dạ?? Hơ hơ… bác nhầm rồi ạ ( Tôi xua tay lia lịa)
– Sự thật đấy. Nó nói chuyện với anh cũng lạnh lùng ghê gớm, kể cả ông bà chủ nhưng bây giờ là trừ cháu ra…..
-……………. ( Tôi im lặng)
Bác gái mỉm cười
– Bác tên Lương, cháu muốn nghe chuyện của cậu chủ thì hãy đến tìm bác ở đường X, phố XZ nhé! ( Bác mỉm cười trông như 1 bà tiên hiền hậu)
– Dạ! Xin tuân lệnh ạ ( Tôi cúi đầu pha chút tinh nghịch 1 tí)
– Con bé này…….. ( Bác Lương xoa đầu tôi tình cảm)
– Hehe……. thôi bác cháu mình đi măm măm đi!
– Ừ….. đi………
Thế là tôi và bác Lương trở nên thân thiết với nhau như người nhà từ lúc nào
Chúng tôi vào 1 quán theo phong cách Hàn Quốc ở bên quốc lộ 1A. Một nhà hàng to, rộng và trang trọng
– Bác ơi! Ở đây có lẽ mình không hợp đâu ạ
– Đây cũng là cửa hàng của tập đoàn mà……. Bác có lệnh đưa cháu đến đây
Thế là tôi và bác bước vào trong, chọn 1 bàn ăn cách biệt nhất
Tôi và bác ngồi xuống và chọn 1 số món dễ ăn
– Bác ơi! Bác có thể kể chuyện về 2 anh em nhà Dương được không ạ?
– Ơ thế cháu cũng biết cả cậu Thái Minh àh?
– Dạ……. dạ vâng ạ
– Haizzz! Cậu chủ Thái Minh – tức anh trai của Dương là người lạnh lùng đến khó chịu. Khác với vẻ lạnh lùng của Dương, Cậu Thái Minh lạnh đến ghê rợn. Bác nuôi 2 cậu từ nhỏ đến giờ chứng kiến sự từng trải của 2 người và sự từng trải của 2 người trong đời. Có cái gì mà ta không biết? ta đều biết hết! Vậy cháu muốn hỏi bác cụ thể về điều gì?
– Dạ….dạ…. cháu thấy mối quan hệ anh em của 2 người này có lẽ không tốt phải không ạ?
– Điều này thì….. sự lạnh lùng, vô cảm đã làm cho mối quan hệ xã hội được hình thành quá sớm, đầu óc cũng không phải bình thường nên có sự đối địch nhau về tài sản khổng lồ của tập đoàn. KHi cậu Dương lên 10, cậu Thái Minh lên 12. Hai cậu đã được huấn luyện và học tập thành hoàn hảo luôn. Với trí óc siêu phàm của 2 cậu, trong thời gian không lâu, toàn bộ kiến thức các bậc trung học, đại học đều trôi chảy. Bây giờ 2 cậu đến trường chỉ gọi và theo trang lứa thôi
– Oa! Giỏi vậy sao?
– Đúng vậy. Nói ra có lẽ cháu không tin nhưng sự thực nó là như vậy. Muốn làm người điều hành của cả 1 tập đoàn lớn nhất thế giới thì phải được huấn luyện ghê lắm
– Phục 2 anh em nhà này quá………. hê hê
– uhm…. 2 bác cháu mình ăn nhanh đi còn về
– Dạ……hihi
………………………..
………………………………………………..
– Ơ kìa! kia khônh phải là cậu Thái Minh sao? Sao cậu âsy lại đến đây nhỉ? ơ…..cậu ấy còn đi với cô nào kia…
– Dạ! Thái Minh sao ạ?
– Ừ! Kìa….
Tôi ngoảnh mặt ra sau, đúng! Thái Minh…… Thái Minh và Lyn….