Thái Minh đã bị tai nạn khi trên đường đi ngăn cản và níu giữ Hương lại…………………………..
…………… Lyn đã buông Thái Minh ra, vì cô biết trái tim Thái Minh đã thuộc về nơi nào………………….
Cô đã nói với Thái Minh toàn bộ sự việc và cô đã chính thức rút lui………. Chính tay cô đã phá hủy cái hôn ước này….. Cô đã nói với Thái Minh lòng mình, bảo Thái Minh hãy đi giữu lấy Hương,….. vì hai người mới xứng với nhau.
…… Thái Minh lập tức phóng xe và lao vun vút, bất chấp tất cả…. anh sợ anh sẽ mất Lyn thực sự.. anh phải nhanh không anh sẽ phải hối hận cả cuộc đời…….Mục tiêu bây giờ anh hướng đến là sân bay…
…………… Kết quả là… xe anh bị một chiếc congtenor trọng tải lớn đâm nát…. Và.. máu lênh láng khắp nơi.. xăng… khói… lửa……tiếng còi xe, tiếng hét,…….Tất cả đều chìm sâu vào giấc ngủ của Thái Minh….Chiếc BMW đen nát hoàn toàn một nửa …
……… Thái Minh cũng rơi vào hoàn cảnh người thực vật giống người em trai không đội trời chung của mình… Và tất cả chì vì một cô gái… một cô gái hồn nhiên, ngây thơ, mộc mạc và sâu sắc….. *hết chú thích*)
…………..——–……………………..
Ngồi cả một ngày dài, cuối cùng máy bay đã hạ cánh …… Tôi đã được đặt chân đến nước Anh xinh đẹp và thanh bình…. Tôi khẽ mỉm cười…. Có lẽ ra đi sẽ là sự yên bình…..Đặt ba lô xuống, tôi vươn vai tận hưởng bầu không khí trong lành… Mảnh đất Luân Đôn này sẽ là nơi tôi khởi đầu lại cuộc sống … Tôi sẽ ở cùng ba mẹ trong mợt căn biệt thự nhỏ….
…… Tôi bước xuống xe…..
Kính koong! Kinh koong!
– Hương! Ôi con yêu! Ba mẹ nhớ con quá.. ( Ba mẹ đến ôm tôi vào lòng..)
– Huhu! Con cũng nhớ ba mẹ…
– Con dạo này sao rồi? Không còn ương bướng như trước chứ……….vvvv.. bla bla bla…….
………… Nói chung là ba mẹ và con cái hỏi nhau sau bao ngày xa cách… ……
(* chú thích: Việc 2 ng` kia không phải cha mẹ ruột của Hương, chỉ là chú thím thôi, Hương chưa biết. Bố mẹ Hương đã mất rồi, chỉ có 2 ng` avf thằng Hải biết… Thằng Hải biết vì nhiều lí do khác nhau.. và.. còn hai người nữa cũng sẽ biết vào 1 ngày gần nhất…. *)
Reng reng reng reng!!!!!!! Reng reng reng reng!!!!!!!!!!
Tiếng chuông điện thoại của nhà vang lên, bố tôi nhấc máy…
…………… Chợt mặt ông biến sắc….. Từ khuôn mặt hớn hở chuyển sang tái mét……..
… Ông loạng choạng… tôi chạy đến đỡ và hỏi han tình hình bố tôi…..
– Bố! Có chuyện gì vậy bố… Bố sao vậy?
– Có… có…có…chuyện rồi!!!!!! Bà! Bà ơi! Có chuyện rồi…(Tay bố tôi run run đưa ra gọi mẹ tôi, ông vừa nói vừa run..)
– Ông! Ông làm sao vậy?
– Cậu….cậu…cậu chủ.. bị tai nạn rồi…..
– Hả???? Cậu.. cậu chủ????? Cậu chủ nào hả ông????? Cậu cả hay cậu hai???.
– Còn cậu nào vào đây nữa???? Cậu Hai bị thực vật rồi thì còn cậu nào vào đây????????? Cậu.. cậu Thái Minh tai nạn rồi…. Phải lập tức về Việt nam ngay…. Tập đoàn này sắp sụp đổ rồi….2 cậu chủ đều bị tai nạn….. Thôi xong rồi… chuẩn bị hành lí mau,……………
……………. Thế là cả nhà cứ náo loạn cả lên…… Chỉ có mình tôi………. Đứng im như một pho tượng, mắt trợn tròn, mồm há hốc….
– Không… không… không thể nào…….không không không không…. ( Tôi lắp bắp… nước mắt tôi bắt đầu rơi…. Môi và mặt tôi đã bắt đầu nhợt nhạt..)
…………..
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!! ( Tôi hét và sau đó ngất đi…..)