Mặc dù đã ở Anh hơn 3 năm rồi nhưng tôi vẫn chưa thành thạo tiếng Anh cho lắm. Giao tiếp với người nước ngàoi mà sao người ta nói tiếng Anh nhanh quá!! Tôi như con câm ế! May mà con Phương ở hơn 4 năm nên thành thạo hơn tôi….
Kính Kooong! Kinh kooong!Kính koooong!
Chuông khai giảng kết thúc
Sinh viên xô đẩy nhau, tụ tập, nhốn nháo làm tôi cảm thấy khá là khó chịu
“ Kia! Con Phương kia rồi! ” ( Tôi vội chạy ra chỗ con Phương)
RẦM!
Tôi đâm sầm vào 1 cơ thể to lớn, khỏe mạnh…Kết quả là tôi ngã nhào! còn người đó thì vẫn đứng im)
– Xin…….. ( Tôi vừa xin lỗi vừa ngẩng mặt lên! Chưa kịp nói hết câu thì quá khứ tôi lại ùa về. Cổ họng nghẹn lại không thốt thành lời. Điều tôi không tin vào mắt mình là người đang đứng trước mặt tôi là… Dương)
Tôi vẫn ngồi sõng soài dưới đất. Mặt ngửng lên, mắt trơn tròn!…. Tôi không thể nói gì…
Dương bây giờ thật là khác Dương của vài năm về trước… Bây giờ đã trưởng thành rồi… 3 năm rồi… Dương bây giờ cao to… 1m80… Đẹp trai hơn trước rất nhiều.. ai nhìn thấy cũng phải si mê…. Nhưng… bây giờ Dương lạnh hơn trước rất nhiều…
Mắt tôi lại bắt đầu hơi rơm rớm. Tôi nhìn vào mắt Dương. Một cái nhìn nhớ nhung…. Nhưng đáp trả ánh mắt đó là sự lãnh lẽo, gai góc, vô cảm.
– Này!…. Con ranh kia! Mày biết mày đang đụng vào ai đấy không? Mày muốn chết hả?
Tôi đứng ngay dậy… cúi gập người và nói:
– Xin lỗi! Tôi không cố ý!
– Mày tưởng mày xin lỗi là xong hả? Mày biết mày vừa đụng vào ai không!
– Không! ( tôi trả lời 1 cách dứt khoát)
– Con khốn!
Tên cầm đầu đi thoe Dương nổi điên lên, túm lấy cổ áo tôi và xếch lên khiến tôi cảm thấy nghẹt thở
– BỎ RA! ( Dương gằn giọng)
Tên kia dừng lại!
– Dạ?!!! Vâng thưa cậu chủ ( Tên kia cúi đầu nói rồi lui đi)
Tôi nhìn Dương, Dương không nhìn tôi. Dương bước qua tôi 1 cách lạnh lùng như không hề quen biết… và lũ đàn em cũng đi theo Dương
– Hương à! Mày ở đâu tưt nãy mà tao không tài nào tìm thấy may…. Đứng im 1 chỗ ở khối mày đi để tao còn biết đường mà tìm…. đằng này đi lăng nhăng…!! Cái gì thế!!!!??? Sao ai cũng nhìn mày ghê thế… lại có chuyện gì với mày à!?
– Hì! Không! Thôi đi nhận đê ( Tôi cười nhạt)
– Cái gì mà nhốn nháo thế kia hả mày! Vào xem đuê mày ơi!
– Thôi! Mày đi mà vào! Kéo tao theo làm gì!!!
– Nhanh! Có gì hót mà sao đông thế… Thôi…. Mày đứng im đây đi… kéo mày theo vướng víu… để tao xem rồi tao báo cho hình hình ( Con Phương nhả tôi ra)
– Xí….! Thôi đi đi chị