Chuyện Tình Vượt Thời Gian

Chương 3: :“Chiêu bài” hội trưởng đại nhân



Bầu trời trong vắt như được gột rửa sạch sẽ, ngoài cửa sổ, những cơn gió nhẹnhẹ thổi những đám mây trắng bay đi, còn tôi đang chống cằm chán nản nhìn lêntấm bảng đen. Ôi! Chẳng có cách nào khác cả, ai bảo buổi học hôm nay toàn lànhững môn mà tôi ghét nhất – toán và hóa!

Những cái kí hiệu kì quặc đó, trông còn khó coi hơn cả những nét chữ nguệchngoạc của đạo sĩ. Càng không nói gì đến việc hiểu chúng! Mà đã không hiểu, thìcũng không cần phải phiền não, dù sao thì… quốc kế dân sinh vẫn quan trọng hơnnhiều.

Đã nhập học được hai ngày rồi, tháng này còn hai mươi tám ngày nữa! Cũng cónghĩa là, vẫn còn hai mươi tám ngày nữa, mẹ mới gửi tiền vào tài khoản chotôi!

Tôi day day huyệt thái dương, một cách đau khổ, mới có hai ngày, mà trong vítôi chỉ còn năm mươi tệ… cứ thế này, tôi sẽ phải ra cổng trường mà ăn xinmất.

Hu hu hu, chỉ tính chi phí cho Thượng Quan Cảnh Lăng ở nhà khách trong trườnghọc mà đã mất hơn một trăm tệ trong hai ngày rồi. Lại còn cộng thêm tiền ăn uốngcủa hai người nữa, lúc nào cũng phải tiêu tiền. Không được, tối nay phải cho anhta ra công viên ngủ.

Cái tên ấy, trên người chỉ có mỗi miếng ngọc bội vỡ, thế mà sống chết cũngkhông đưa cho tôi đem đi bán, lại còn kêu là tín vật của mẹ anh ta để lại. Đượcrồi, được rồi, tôi biết là thời xưa người ta hay dùng cái vật đó, bản cô nươngcũng chẳng miễn cưỡng anh ta làm gì. Bản cô liền bảo anh ta dùng “mỹ nam kế”, đểmấy cô gái háo sắc trong trường mời anh ta đi ăn, tiện thể đưa cả tôi đi cùngthì cũng có thể tiết kiệm được ít tiền. Ai ngờ đâu là anh ta không những khôngđồng ý, lại còn cáu kỉnh với tôi nữa. Từ hôm qua đến hôm nay, anh ta chẳng thèmđể ý đến tôi, còn nói là coi thường tôi! Tôi đâu có ép anh ta bán thân, làm gìmà phải giận tôi chứ? Lại cũng chẳng thèm nghĩ xem mấy ngày nay ai cho anh ta ănno ngủ yên, thật là “vong ơn bội nghĩa”.

“ Đúng là chẳng có trái tim gì cả!” Tôi tức đến mê muội đầu óc, đột nhiênđứng dậy đập bàn và gào lên.

Sau đó, tôi cảm thấy hình như có gì đó bất thường, tôi phải hoàn hồn lại. Ôimẹ ơi! Cả lớp đang nhìn tôi với vẻ mặt “cười trên nỗi đau khổ của người khác”,thầy giáo dạy toán đứng trên mục giảng tức đến nỗi hai râu cá trê cứ không nhữngnâng lên hạ xuống.

“ Ha, ha ha, thầy giáo, em, em đùa ấy mà, để không khí thêm sôi động ấy mà!”Tôi xoa xoa cánh tay cười trừ, nhưng trong lòng thì đang rất đau khổ.

“Ha, ha ha.” Kì lạ, sao ông ấy lại cười theo tôi? Tôi cá là ông ấy bị tôi làmcho tức điên rồi!

Tôi đang mê muội, bỗng nghe thế một tiếng quát lớn: “Đi ra ngoài…”

“Ra ngoài thì ra ngoài, làm gì mà phải lớn tiếng thế? Người ta là con gái,không mạnh mẽ như con trai! Hừm, lão già chết tiệt!” tôi lẩm bẩm.

“Em nói cái gì?”. Lão ấy cầm lấy cái thước, đi đến chỗ của tôi.

Oái, tai thính thế!

Tôi vội vàng vừa xua xua tay vừa chạy nhanh ra ngoài: “Không có gì ạ, em nóilà em ra ngoài liền…!”

Nhưng lúc chạy ra ngoài lớp học, tôi lập tức hối hận. Nếu mà cho tôi một cơhội, tôi nhất định sẽ nói với lão già ấy: “No!”. Có đánh chết thì tôi cũng khôngra ngoài.

Bởi vì, bởi vì vừa đi ra thì tôi đã gặp ngay phải một khuôn mặt, một khuônmặt khôi ngô tuấn tú đến mức khó chịu, một khuôn mặt mang vẻ cười mà như khôngcười, kiểu cười giả tạo… Nếu lúc ấy mặt đất nứt ra, thì tôi cá là tôi sẽ khôngngần ngại chui ngay xuống đó.

Tả Mạc Phong – hội trưởng Hội học sinh trường Phác Thiện, tiểu công tử củatập đoàn họ Tả, cổ đông lớn nhất của trường Trung học Phác Thiện, cũng là tênngụy công tử mà tôi luôn khinh thường, tôi chắc chắn và khẳng định rằng tôi xungkhắc với tên này. Từ lúc gặp hắn ta, tôi đã thấy không vừa ý rồi, bây giờ ngaycả việc xui xẻo này cũng bị hắn ta nhìn thấy!

Tôi thề với cả nước, cả thế giới, cả vũ trụ rằng, tôi nói thật lòng, tuyệtđối không hề có ý gì khác! Xem nhé, tôi nhất định lại có chuyện không hay nữarồi!

“Ha, ha ha, thời tiết đẹp nhỉ, ra đây sưởi nắng à?”

“Ha, ha ha, không cần anh quan tâm, anh đến đây là gì?”. Tôi trừng đôi mắtnhìn hắn một cách hết sức đề phòng.

“Đi với tôi, đến văn phòng hội học sinh chép lại sách toán mười lần”. Tả MạcPhong rướn mày, quay người bước đi.

Trời ạ, tôi không nghe nhầm đấy chứ? Chép lại sách toán mười lần? Muốn lấymạng tôi à! Cái tên Tả Mạc Phong đáng chết này, ngươi nghĩ ngươi là ai chứ?Ngươi cứ bảo ta là ta phải ngoan ngoãn nghe lời à? Hửm, đừng có hòng, bản cônương còn lâu mới sợ nhà ngươi!

“Lâm Tiểu Ngư, cô có thể không chép, nếu cô gánh chịu được tất cả hậuquả”

ường như đọc được ý nghĩ của tôi sau lưng hắn, hắn đứng cách tôi khoảng nămbước, nói với tôi mà không thèm ngoảnh mặt lại.

Tôi căm giận giơ nắm đấm khua khua phía sau lưng hắn, rồi đột nhiên nhớ ralời của Đại Lực và A Ngũ.

“Mỗi kì thi đều do thành viên trong hội học sinh coi thi và chấm bài, nhữngcông việc thường ngày cũng đều do hội học sinh phụ trách!”

“Đợi tôi, đợi tôi, không phải là tôi không đi, mà là tôi không biết đường…hì hì.” Đúng, tôi yếu đuối, tôi mất mặt, nhưng mà “hảo hán phải biết nhượng bộmột bước”.

Tả Mạc Phong quay đầu cười tít mắt nhìn tôi. Tôi bỗng cảm thấy một luồng khílạnh sau lưng mình.

“Không cần phải sốt ruột, sau này cơ hội đi đến văn phòng hội học sinh của côchắc còn nhiều.”

Hu hu hu… hắn ta có ý gì vậy? Không phải là lấy oán trả ơn đấy chứ? Tôi đãtừng giúp hắn, mà chính vì giúp hắn nên bây giờ tôi trở thành kẻ thù của tất cảnữ sinh trong trường! Tôi hy sinh nhiều như vậy, vất vả như vậy cơ mà!

“Tả Mạc Phong!”. Tôi bước những bước dài tiến về phía trước, chặn hắn ta lại.Cái tên này thật là cao, cao như Thượng Quan Cánh Lăng, chắc cũng phải mét támtrở lên, làm tôi phải ngẩng cao đầu để nói chuyện với hắn, nói chuyện kiểu nàythật là mệt: “Anh không thể đối xử với tôi như vậy được!”

“Why!” Tả Mạc Phong khoanh tay, mặt lạnh te nhìn tôi.

“Vì, vì…”. Ôi! Tôi không thể nói là bởi vì tôi là bạn gái giả mạo của anhta được.

“Bởi vì tôi là ân nhân của anh!”

Tả Mạc Phong nhắm hờ mắt, nhếch nhếch khóe miệng, vẻ mặt hứng thú nhìn tôi.Phải nói thật là vẻ mặt đó của hắn ta thực sự rất dễ thương, nếu mà để mấy cônàng háo sắc kia nhìn thấy thì nhất định sẽ “gầm rú” lên. Lúc ấy trong đầu tôichợt lóe lên một ý nghĩ về cách kiếm tiền rất hay!

Lòng tôi hoan hỉ: “Nếu không có tôi, thì anh có thể đuổi được mấy cô gái háosắc kia đi không?”

“Được chứ, những người muốn làm bạn gái hờ của tôi đang xếp hàng dài kiakìa.” Tả Mạc Phong không khách khí nói lại. Trời! Mặt gì mà dày thế, có phải làmặt lợn?

Tôi nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ có thể nuốt nước bọt vào trong, tôiphải nhẫn, nhẫn, nhấn!

“Được, cứ cho là anh có thể, nhưng nếu lúc đó mà tôi nói với mọi người rằnganh chưa có bạn gái thì anh sẽ thế nào?”. Tôi cố ý nói một cách dửng dưng, chângiẫm hờ lên một hòn đá nhỏ.

“Cô dám?” Tả Mạc Phong giơ tay túm lấy cổ áo của tôi, nhấc bổng lên: “Tôicảnh cáo cô, tốt nhất là không được làm trái gi­ao hẹn của chúng ta.”

“A… bỏ tôi xuống!”. Hắn có biết là nhấc người ta lên như vậy khó chịu thếnào không? Tôi thừa nhận, tôi không cao to như hắn, nhăng hắn cũng không cầnphải nhấc bổng tôi lên để nói chuyện như thế! Hu hu hu, nhấc định là thấy xungquanh không có người nên hắn ta lộ rõ bản tính tàn bạo của mình!

Tôi vừa kêu vừa đạp loạn hai chân:

“Anh bỏ tôi xuống… Tôi chỉ nói vui vậy thôi!”

“Thế có vui không?”

Cái tên này nhất định là một tên thích bạo hành người khác đạp chân phìnhphịch như vậy mà lại còn nhắm hờ mắt, nhếch miệng cười.

“Anh, anh, anh nói vui thì là vui, anh nói không vui thì là không vui!” Quântử báo thù mười năm chưa muộn, Tả Mạc Phong, anh hãy nhớ lấy, tôi mà không xửanh, thì tôi không phải là Lâm Tiểu Ngư!!!

“Não cũng chuyển biến rất nhanh đấy!”. Ngón tay thon dài của Tả Mạc Phongvuốt nhẹ lên mặt tôi, gõ gõ vào trán tôi. Tôi cảm thấy tựa như có một dòng điệndi chuyển rất nhanh khắp cơ thể, như thể một con sâu nhỏ đang bò vậy… ngứangứa, tê tê… lại là cảm giác này, cái cảm giác lần trước lúc hắn ta ghé vàotai tôi nói nhỏ.

“Bịch…”

Oái, hình như là có vật gì đó rất nặng rơi xuống đất! A, đau chết mất, cáimông đáng thương của tôi! Cái tên này có nhầm không đấy? Lần nào cũng thế, cứnhằm đúng lúc người ta không chú ý là liền buông tay, vứt phịch người ta xuốngđất! Hán ta còn có tính người không vậy?

“Tả Mạc Phong, ngươi là kẻ khốn nạn!”

Ngọn lửa tức giận trong tôi bùng lên, từ tim lan đến tận đình đầu. Nhưng cáitên đó hoàn toàn không để ý đến cơn tức giận của tôi, hắn ta vẫn đứng đó, quaylưng lại, giơ hai ngón ta ra hiệu cho tôi đi về phía đằng trước….

2.

“Oa! Đây chính là phòng làm việc của anh à?”. Tôi biết là bộ dạng tôi bây giờgiống hệ như Già Lưu lúc mới bước vào Đại Quan Viên trong phim Hồng Lưu Mộng,nhưng căn phòng này thực sự là… quá đẹp! Đẹp đến mức không thể diễn ta đượcbằng lời! Vừa bước vào cửa, đập ngay vào mắt là chiếc đèn chùm kiểu Ý rất lớn vàvô cùng tráng lệ, ánh sáng rực rỡ chiếu khắp phòng kiến tôi thấy choáng ngợptrong giây lát. Sau đó là những hoa văn chìm rất đẹp trên giấy dán tường, tiếpđến là tấm rèm lướn với nhữ văn sọc màu kem, một chiếc bàn làm việc dài và rộng,rồi những tủ sách to xếp thành từng hàng từng hàng, tất cả cứ lần lượt đập vàomắt tôi. Trên bàn còn có một chiếc máy tính màn hình tinh thể lỏng ba mươi táminch nữa.

Cả căn phòng vô cùng lộng lẫy và tao nhã, thực sự là chẳng giống một vănphòng làm việc tẹo nào!

“Không phải cho cô đến đây để thăm quan đâu… mau lấy vở đi chép lại bài tậptoán cho tôi.” Tả Mạc Phong vừa nói vừa cởi chiếc áo khoác ngoài và trên lêntrên mắc áo.

“Làm gì mà hung dữ thế! Tôi xem một chút không được à!” Tôi lẩm bẩm, bước đếntrước cái bàn to và rộng một cách khó chịu. Vừa định ngồi xuống thì bỗng thấy cổtôi bị thắt lại, hai chân chơi vơi giữa không trung. Chết tiệt, lại bị tên nàynhấc bổng lên rồi!

“Lâm đại tiểu thư, chỗ của cô ở đây!” Tả Mạc Phong kéo tôi đến cạnh cái bàntrà nhỏ đối diện với chiếc bàn làm việc to và rộng ấy: “Ở đây có giấy, bút vàsách!”

“Cái gì? Cái bàn trà này thấp tè, lại không vừa với cái ghế, tôi viết thế nàođược chứ?”. Có nhầm không đây? Ông trời ơi, Lâm Tiểu Ngư này ít ra cũng là mộtthục nữ, chả lẽ lại phải quỳ xuống đất, bò lên bàn để chép sách à? Như thế cáichân tôi không bị tàn phế thì cũng bị tê dại mất!

Tả Mạc Phong nhìn tôi bằng nửa con mắt, rồi chẳng ngọt cũng chẳng nhạt nóivới tôi: “Vậy thì quỳ xuống đất, bò lên bàn mà viết”

Hả, đáng ghét! Quả thật là như vậy! Tả Mạc Phong, anh đã vô tình, thì cũngđừng trách Lâm Tiểu Ngư tôi vô nghĩa! Tôi cố ý lật sách kêu loạt xoạt thật to đểtrút bớt sự bất mãn tột độ của tôi. Nhưng Tả Mạc Phong không hề đếm xỉa đến, hắnta làm ra vẻ như không nhìn thấy, không nghe thấy, thư thái dựa lưng vào cái ghếda của hắn, nhìn lên màn hình máy tính gõ lách cách lách cách

Lâm Tiểu Ngư tôi bị người ta ức hiếp ra nông nỗi này từ bao giờ vậy! Hu huhu, bố mẹ ơi, không phải co gái bố mẹ bướng bỉnh nghịch ngợm đâu, mà thực ra làvì con gặp phải một tên quỷ dữ thích ăn tươi nuốt sống người khác.

Chép mười lần bài tập trong quyển sách toán này? Hu hu hu, Chúa ơi, Thượng Đếvà ông trời ơi, không phải là các ngài muốn trêu con đấy chứ? Một quyến sáchtoán có đến vài trăm trang, con biết sẽ phải chép đến năm nào tháng nào mới hoànthành được đây?

Nghĩ đến đó, tôi đặt bút xuống, đứng lên đi thăm quan một lượt trong cănphòng. Oa! Càng nhìn kĩ càng thấy căn phòng này vô cùng sang trọng. Giá sách đềuđược lắp đặt theo tỷ lệ của bức tường. Nhìn những hoa văn tinh tế và nhẵn mịnthế kia, chắc đều là gỗ thật. Còn chiếc rèm cửa, nhìn kĩ thì thấy hóa ra bằnglông dê. Năm ngoái tôi hạ quyết tâm mua một chiếc áo khoác ngoài bằng lông dê,coi nó là bảo bối quý báu của mình, cứ treo trong tủ không dám mặc ra đường.Không ngờ là lại có người lấy một thứ đắt tiền như vậy để làm rèm cửa, khôngnhững vậy chiếc cửa sổ ấy lại rất to nữa chứ, đủ để tôi may được rất nhiều áokhoác.

“Người có tiền thật là khủng khiếp, ở châu Phi vẫn còn có ba trăm nghìn dântị nạn, thật là tội nghiệp!”

“Thế có cần tôi đưa cô đến châu Phi để thăm hỏi dân dân tị nạn không? Tại saocô cứ đi đi lại lại trước mặt tôi thế? Hình như kia mới là chỗ của cố đấy.” TảMạc Phong chỉ chỉ vào chiếc bàn trà: “Thế nào? Cô đang hi vọng là chính tôi lạiphải nhấc cô ra đó đấy à?”

Tên ác ma này, tên quỷ hút máu này, tên biến thái chết tiệt này! Lòng tôithầm chửi rủa Tả Mạc Phong hàng ngàn hàng vạn lần, nhưng mặt vân phải cười nịnh:“Hội trưởng Tả Mạc Phong à, anh xem phòng làm việc của anh cao cấp thế này, ngaychiếc ghế đẩu cũng không có, em quỳ ở đó lâu cũng tê chân, anh cho em vận độngxương cốt một tí.”

“Cô muốn vận động xương cốt à? Được thôi, không vấn đề gì, trong nhà vệ sinhcó cây lau nhà và chổi quét nhà đấy, tiện thể cô quét dọn văn phòng một lượtluôn đi! Trong ngăn kéo sau lưng cô có khăn lau, tiện tay lau luôn bàn, giá sáchmột lượt nữa. Còn cả đèn treo, bóng đèn, nhưng làm hỏng một cái là phải đền nămmươi tệ…” Tả Mạc Phong lướt một lượt từ trên xuống dưới, từ phải sang trái,công việc dọn dẹp toàn bộ văn phòng được anh ta liệt kê hết.

Hắn ta nói làm tôi chóng hết cả mặt, tôi nhanh chóng bò lên cái bàn trà, đaukhổ nói: “Hội trưởng địa nhân, mấy công việc vệ sinh ấy để chị lao công làm đi,tôi không thạo vụ này, lại làm không sạch sẽ, không dám gây thêm phiền phức choanh nữa.”

Không ngờ tên Tả Mạc Phong này vẫn tỏ ra hứng thú, vui vẻ đến trước mặt tôivà nói: “Không sao, tôi không quá để ý đâu, cô cứ quét dọn một lượt đi, cẩn thậnđừng để làm hỏng thứ gì là được.”

“Anh xem anh bảo tôi chép sách tôi còn chưa chép đây này, bây giờ tôi chépđược chưa?” Lâm Tiểu Ngư ơi là Lâm Tiểu Ngư! Mày đúng là “anh hùng sa cơ thấtthế” rồi.

“Cũng được, vậy thì cô chép đi.” Tả Mạc Phong mãn nguyện ngay trở về trướcbàn làm việc. “Có mười lần thôi, xong ngay ấy mà.”

Mười lần thôi? Xong ngay ấy mà? Anh thử đổi lại xem! Cứ đứng đấy mà nói! Tôitức đến nghiến răng, trong lòng oán hận vô cùng.

Lúc ấy, trong đầu tôi bỗng lóe lên một hình ảnh: “Một bà già tóc bạc trắng bòlên cái bàn trà thấp nhỏ, bàn tay nhăn nheo cầm bút không chặt, nhưng vẫn cố sứcviết sách…”

Dường như tôi đã nhìn thấy nửa đời còn lại của tôi sẽ thê tảm như vậy, muốnkhóc quá. “Ting ting ting”, tiếng điện thoại reo lên kéo tôi trở lại với thựctại. Thấy Tả Mạc Phong đang cầm điện thoại, vẻ mặt rất nghiêm nghị.

Một lúc sau, hắn ta đặt điện thoại xuống, đi đến bên cạnh mắc treo quần áo,lấy chiếc áo khoác xuống. Hi hi, xem ra hắn ta sắp phải ra ngoài, tôi có thểđược giải phóng rồi. Nghĩ vậy, tôi lập tức đứng lên, nhưng hai chân tê cứng, đầucũng quay quay.

Chưa kịp định thần lại thì một câu nói lạnh như băng vang lên: “Chép tiếp đi,chưa chép xong thì đừng có mong rời khỏi đó!” Tiếp theo là “rầm” và cuối cùng làtiếng khóa cửa! Hu hu hu, cửa bị khóa trái rồi!

Cái tên Tả Mạc Phong đáng chết này, sao hắn ta cứ phải gây khó dễ với mộtthiếu nữa như tôi thế nhỉ? Có phải là tôi vay tiền hăn quên không trả? Vậy thìcứ nói thẳng với tôi, mà có nói với tôi thì tôi cũng chẳng trả! Bây giờ trong vítôi chỉ còn một tờ năm mươi tệ, làm sao mà tôi có thể trả cho tên khốn đó đượcchứ!

Cứ nhắc đến tiền là tôi lại thấy đau đầu, hai ngày nay bận dạy cho ThượngQuan Cảnh Lăng một vài quy tắc của xã hội hiện đại, kết quả là tiền cũng cứ thếmà ra đi. Ai biết đâu rằng cái lão ấy đến cái ti vi cũng chưa nhìn thấy bao giờ,nếu không phải Lâm Tiểu Ngư tôi nhanh tay nhanh mắt, chặn anh ta định xông vàotấn công một kẻ xấu trong chiếc ti vi thì e rằng tôi còn phải gánh thêm mộtkhoản bồi thường vì tội “phá hoại tài sản nhà khách”.

Nghĩ đến lại thấy sợ, vẫn còn bình nóng lạnh, bình nước uống, điện thoại,biết là Thượng Quan Cảnh Lăng từ thời phong kiến đến, tôi cũng nên thông cảm,nhưng là một sai dịch đại thần mà cứ như thế này cũng không tốt lắm! Dây thầnkinh của tôi lúc nào cũng trong tình trạng căng như dây đàn, sợ anh ta lại đậpphá vật gì đáng giá thì tôi chỉ còn biết bán thân đi mà trả nợ thôi.

Ấy, nói đến tiền, tôi chợt nhớ ra kế hoạch của tôi, chi bằng tôi phải chuẩnbị thật tốt.

Vừa nghĩ thế, tôi lập tức thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Tôi rón rén đi đến trước bàn làm việc của Tả Mạc Phong, cẩn thận mở máy tính,hình nền mày tính là một bức tranh sơn dầu mặt biển xanh biếc, cái tên này cũngcó chút khiếu thưởng thức nghệ thuật! Nhưng cho dù có như vậy, thì tôi vẫn khinhthường hắn ta, khinh thường tột cùng! Tôi đây chỉ có duy nhất một khuyết điểm,đó là bụng dạ hẹp hòi, tôi đây cũng chẳng có ưu điểm gì khác, chỉ có mỗi ưu điểmlà dám đấu tranh với cái ác.

“Nếu như có thể tìm thấy ảnh của hắn ta trên máy tính, thì không cần phải đimượn máy ảnh để chụp trộm rồi!” Tôi vừa cười đắc ý vừa mở to mắt lia thật nhanhtrên màn hình máy tính của Tả Mạc Phong. Chỉ cần tìm được ảnh của hắn ta, tôi cóthể in thành nhiều tấm ảnh nhỏ, bán cho những cô gái hám sắc trong trường kia.Ha ha ha, tôi tin là họ sẵn sàng mua ảnh của tên này với giá cao! Thực ra thìchụp Thượng Quan Cảnh Lăng cũng được, nhưng mà độ nổi tiếng của anh ta khôngbằng Tả Mạc Phong, và lại tôi cũng không có ý định để anh ta xuất đầu lộ diệnlúc này!

Cho nên, Tả Mạc Phong! Anh đừng trách tôi bụng dạ độc ác, ai bảo anh đối xửvới tôi tàn nhẫn như vậy chứ? Đây cũng là một cơ hội tốt tự anh mang đến chotôi! Thật là sung sướng! Thế giới thật là quá đẹp, quá tươi sáng!

“Từ chức huấn luyện viên Câu lạc bộ võ thuật của trường học, cuộc thi võthuật các trường Trung học phổ thông, toàn thành phố sắp diễn ra…. các chiêuvõ như trên đã nói… chúng tôi cần tuyển gấp một huấn luyện viên võ thuật…”Tôi tiện tay mở một tài liệu trên destop, lướt qua thật nhanh. Cái này khôngliên quan đến tôi, tôi phải tìm ảnh mới đúng. He he, tôi có cảm giác tôi đangcười giống điệu cười của một mụ phù thủy độc ác vậy! Nhưng cảm giác ấy thật làthích!

Tích tắc tích tắc… Một phút một giây đã trôi qua!

Mười phút sau, mặt tôi bắt đầu giật giật…

Hai mươi phút sau, tôi bắt đầu day day huyệt thái dương…

Ba mươi phút sau, tâm trạng tôi như rơi xuống vực thẳm…

Hu hu hu… lẽ nào ông trời lại muốn đùa giỡn với tôi? Tại sao? Tại sao? Đếnmột tâm ảnh nhỏ cũng không có? Ít nhất cũng phải có một bức ảnh trên giấy tờ gìchứ! Cái tên này bình thường không chụp ảnh à? Không những trên máy tính khôngcó, đến cả trong ngăn kéo cũng không, chẳng lẽ tôi lại phải đi mượn máy ảnh kĩthuật số để chụp trộm sao? Nhưng mà hắn ta tinh tường như vậy, nhất định là sẽcảnh giác.

Thôi, tôi không muốn mạo hiểm nữa, làm không ra gì, hắn ta lại xé tôi rathành hai nửa, mà tôi cũng chưa muốn mất cái mạng của mình!

Hu hu, tìm lâu như vậy rồi, buồn ngủ quá! Vừa rồi Tả Mạc Phong đi vội vã nhưvậy, chắc một lát nữa mới quay lại, chỉ bằng bò ra bàn ngủ một lúc! Lúc khó khăntrăm bề cứ ngủ một giấc là hết khó khăn!

Về cái việc ngủ thì tôi nhất định, xác định và khẳng định là tôi thuộc phái“thực hiện gương mẫu”. Chẳng có chút chậm trễ gì, tôi nhanh chóng nhắm mặt, vuivẻ đi vào giấc ngủ!

3.

Ôi! Đau quá, ai ném đá lên trán tôi vậy! Nhưng hình như là tôi đang ngủ. Mẹơi, viên đá nhỏ đó rơi xuống dưới rồi quay trở lại đập vào trán tôi! Không nhữngthế lại cứ đập đi đập lại giữa ấn đường của tôi!

Có nhầm không đấy, đau quá đi mất! giận dữ đưa tay tóm lấy hòn đá nhỏ đó,nhưng hình như tóm phải ngón tay của ai đó? Lúc ấy, ý thức tôi bỗng thức tỉnh,tôi vội vàng ngẩng đầu, ngồi ngay ngắn lại, miệng cứng đờ, tròn mắt nhìn ngóntay đang chuẩn bị búng lên trán, vẫn đang nghi ngờ rằng không biết mình có đangnằm mơ không.

Tả Mạc Phong tối sẩm mặt nhìn tôi, rồi nhìn bãi dịch lỏng trên mặt bàn. Hu huhu, chắc chắn là tôi lại chảy nước miếng khi ngủ rồi, thật là mất mặt quá đi!Nhưng sợ nhất là lúc tầm mắt hắn ta đi chuyển đến màn hình máy tính, ánh mắt hắntrở nên lạnh giá, hình như đang vô cùng giận dữ. Mặt hắn tái mét!

Hành động và biểu cảm chân thực như thế này… không phải là mơ! Mà là sựthật!

Thật kinh khủng!

Tôi nghĩ tôi nên ngủ tiếp mới đúng, thế là tôi mở to đôi mắt đang mơ màng củamình, giả ngây giả ngô nặn nạn vò vò mặt Tả Mạc Phong, lầm bẩm nói: “Mẹ ơi, cụcbột mì này thật là mềm, con muốn ăn bánh chẻo…” Nói xong, tôi không chút do dựlại bò ra bàn, trong lòng đang nhỏ máu, Quan Âm Bồ Tát, Ngọc Hoàng Đại Đế, VươngMẫu Nương Nương, nhất định các ngài phải bảo vệ tiểu nữ! Nhưng, sao lại thấy đầuhơi đau đau?

Lời cầu nguyện của tôi vẫn chưa xong, thì đã nghe thấy một tiếng “kinh thiênđộng địa”: “Lâm Tiểu Ngư!”

“Mẹ ơi, cứu con với” Tôi giật nảy mình, từ trên ghế rơi xuống dưới, lăn trònđến tận góc tường, toàn thân run lẩy bẩy, hình như không chỉ có sợ hãi, mà cònthấy rất lạnh nữa!

Tả Mạc Phong lạnh lùng nhìn tôi – đáng sợ quá!

Lần này thì tôi chết chắc rồi! Hán ta từng bước từng bước tiến về phía tôi,ánh mắt sắc lạnh cứ trừng trừng nhìn tôi. Hu hu hu… Bố ơi, mẹ ơi, vĩnhbiệThượng Quan Cảnh Lăng ơi, vĩnh biệt!

“Cái này, tôi, tôi không cố ý động vào máy tính của anh đâu, thật sự không cốý!” Tôi vô cùng sợ hãi nhích từng chút, từng chút mộ về phía sau, vùng vẫy nhưthế đây là lần cuối cùng.

Tả Mạc Phong không nói không rằng, cứ bước những bước chân nặng nề tiến vềphía tôi, cứ mỗi bước chân giẫm xuống, đều như giẫm lên tim tôi, cả căn phòngnhư đang lắc mạnh.

“Không, không được bước đến! Bình, bình tĩnh! Xúc động… là ma quỷ! Tôi lắpbắp vỗ về hắn ta, rồi lại bò ra sau hai bước. Nhưng hắn đã đến trước mắt tôirồi, cánh tay thon dài, trắng ngần của hắn hung dữ hướng về phía rôi.

“Hu… không được!” Tôi hét lớn.

Ấy, một bàn tay lạnh giá đặt trên trán tôi! Thế này, thế này để làm gìvậy?

Tôi ngỡ ngàng nhìn hắn thu bàn tay lại rồi sờ sờ lên trán của hắn, ngồi xổm,cau mày, nhãm cầu sâu hoắm, vẻ mặt rất nghiêm túc…

“Đúng là bị sốt rồi!” Hắn ta ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt hiện lên một vẻkhông diễn tả được: “Ngớ ngần, sao lại có thể bò lăn ra ngủ như vây? Bây giờđang là mùa thu mà!”

A! A! A! Rầm! Tim tôi lại đập loạn lên. Oái! Nhưng tôi vẫn đang nằm mơ à?Không thì sao đầu tôi lại cứ quay quay, lại còn ảo giác nữa? Hắn ta đang quantâm đến tôi à? Nhưng tôi thực sự rất đau đầu và chóng mặt! Lẽ nào tôi bị sốtthật?

“Ngớ ngẩn, sàn nhà ấm áp thế sao? Đứng dậy!” Tả Mạc Phong giơ tay ra đỡ tôi,vẻ mặt căm thù đến tận xương tủy, nhưng tôi thì không còn sức để đưa tay ra nữa,tôi bỗng phát hiện ra cơ thể mình nhẹ bẫng như không khí vậy, và mềm nhũnnữa.

“Đáng chết!” Nhìn bộ dạng sống dở chết dở của tôi, hắn ta tức giận chửi bới.Hu hu hu, sao mà suốt ngày chửi tôi? Tôi cũng đâu có muốn thế! Ngờ đâu trong mộtgiây, hắn ta cúi xuống, bế tôi lên!

Tôi cố mở to mắt nhìn hắn ta, trong khoảnh khắc ấy, đầu óc tôi dường như tỉnhtáo và cũng mơ hồ vô cùng. Trên người hắn có mùi hương đàn ông nhẹ nhàng, dướicằm có một vết bớt, tôi đình giơ tay lên sờ vết bớt đó…

Vừa mới giơ một ngón tay ra, hắn ta chẳng thèm nhìn, lập tức nói một câu lạnhlùng: “Dừng tay.”

Làm gì mà hung dữ thế? Người ta chỉ tò mò tí thôi, hơn nữa người ta lại đanglà bệnh nhân nữa!

Tôi nuốt nước bọt, suýt nữa thì cắn phải lưỡi, vẫn may là chưa nói ra câu đó.Ấy, tôi làm sao thế nhỉ? Tự dưng lại… làm nũng hắn?

Hắn bế tôi đi đến trước dãy tủ sách lớn, tủ sách bỗng “ầm” một tiếng rồi rồimở sang hai bên. A, một phòng ngủ rất đẹp, không ngờ rằng đằng sau những tủ sáchkín khít ấy lại là một điều kì diệu.

Đúng là có tiền có khác, chẳng cần phải ở kí túc xá, lại còn có thể có đượcmột không gi­an độc lập của riêng mình!

“Một mùi hương thật dễ chịu, tôi biết rồi, đây là hương hoa cúc.” Một mùihương nhẹ nhàng tỏa ra từ trong căn phòng, thật tình cờ, hương hoa cúc là mùihương mà tôi thích nhất.

“Cô thích mùi hoa cúc?” Tả Mạc Phong ngừng giây lát, bế tôi đi vào bêntrong.

“Ừ, hồi còn nhỏ, trên ban công nhà bà tôi thường trồng rất nhiều hoa cúc, cóthể nói là tôi lớn lên cùng hoa cúc.” Trong lúc mơ hồ dường như tôi nhìn thấytôi khi còn nhỏ, tôi thường dùng bàn tay nhỏ mũm mĩm vuốt ve nhưng cánh hoa cúcxinh đẹp: “Khi ấy có chuyện gì tôi cung nói với hoa cúc, tôi luôn tin rằng bêntrong mỗi bông hoa cúc có một nàng tiên, nàng tiên ấy có thể thực hiện bất cứmong muốn nào của tôi.”

“Hoang đường.” Tả Mạc Phong lạnh lùng buông ra một câu, nhưng tại sao tôi lạicảm thấy vẻ mặt hắn ta toát ra một tình cảm thật dịu dàng nhỉ?

“Này! Gia đình anh có phải là rất giàu có không?” tôi yếu ở hỏi.

“Cô ngớ ngẩn à?” Tả Mạc Phong lạnh lùng cúi xuống nhìn tôi: “Ốm đến mức nàymà vẫn rảnh rang quan tâm đến những chuyện đó!”

“Anh mới là… ngớ ngẩn ấy!” Vừa rồi vẫn còn thấy hắn ta dịu dàng, tôi đúnglà mù mắt! Cái tên này luôn luôn xấu xa như vậy, tôi tức đến nỗi muốn nhảy lêncấu xé hắn ta, nhưng tiếc là tôi thực sự lực bất tòng tâm.

Lần này hắn ta không tiếp tục mắng lại tôi, mà đặt tôi lên gường, sau đó tìmtrong ngăn kéo hàng tá những viên thuốc kì quặc, chẳng rót cho tôi lấy một cốcnước, cứ thế nhét hết số thuốc đó vào trong miệng tôi.

Hu hu hu… đắng quá, đắng khủng khiếp, đắng không nói lên lời!

“Nước, nước…” Tôi ngậm cái đống thuốc đắng chết người ấy kêu lên.

Cũng may là hắn còn có chút nhân tính, đi đến chỗ bình nước rót cho tôi mộtcốc.

Tôi nhanh chóng đổ cốc nước vào miệng, vừa ra sức nuốt, vừa muốn băm vằm, xẻthịt hắn ta ra, cái tên ác quỷ, biến thái, tên ngụy quân tử này!

Hắn ta không thèm để ý đến ánh mắt hận thù của tôi, quay người bước ra phíacửa, lạnh lùng buông một câu: “Vừa rồi cô uống đều là thuốc cảm đấy, không phảithuốc độc đâu! Bây giờ kí túc xá nữ đóng cửa rồi, cô ở lại đây ngủ một đêm đi!”Chưa nói hết câu, hắn ta đã đi ra ngoài rồi.

Tôi cứng họng nhìn lưng của hắn, khóe miệng khẽ động, muốn nói gì đó, nhưngmí mắt cự nặng trĩu rồi nhắm lại.

Trước lúc tôi hoàn toàn mất ý thức, hình như có một bóng dáng mặc bộ quần áomàu đen chợt xuất hiện trong đầu. Oái hình như tôi quên một việc gì rất quantrọng rồi! Nhưng thực sự là tôi rất buồn ngủ, rất rất buồn ngủ, đống thuốc đóchắc chắn là có thành phần gây buồn ngủ, việc trong đại gì đi nữa cũng đợi đếnsáng mai tính tiếp. Tôi yên lòng đi vào giấc ngủ mê mệt.

4.

“Hý kịch hý kịch hý kịch kiss… Hý kịch hý kịch hý kịch 1234…”

Đừng làm ồn nữa… Người ta vẫn muốn ngủ nữa!

“Người đẹp…. Tiếu Tiếu, giúp tớ tắt cái đồng hồ báo thức đi với!!!” Tôi mơmơ màng màng gọi cô bạn cùng phòng của tôi, nhân tiện trở mình một cái, ôm thứgì đó mềm mềm – hình như là cái gối, ra sức ấn lên đầu, bịt chặt tai để khôngphải nghe tiếng chuông báo thức chết tiệt kia…

Đáng ghét, đang mơ thấy một con vịt quay béo ngậy, thơm phức! Hu hu hu, chưakịp cho vào miệng thì vịt quay đã bay mất rồi. Từ sau khi đến trường học này, dophải kéo theo cái tên xuyên từ thời nhà Minh đến đây cho nên đến giờ tôi vẫnchưa được ăn miếng thịt nào!

Hu hu, vịt quay của tôi, cho tôi mơ lại thêm lần nữa đi!

Ấy, mùi cái gối này… thoải mái thế, một mùi thơm nhẹ như của hoa cúc ấy,lại còn rất mềm mại nữa chứ, giống như là lông ngỗng vậy.

“A…” tôi chợt nhớ ra cái gì đó, bỗng kêu lên rồi ngồi bật dậy – cái nàykhông phải là gối của tôi, căn phòng này không phải căn phòng của tôi!

Nhìn căn phòng vừa quen vừa lạ trước mắt, tôi hoàn toàn tỉnh lại. Hôm qua tôibị tên biến thái Tả Mạc Phong bắt đến phòng làm việc của hắn để chép phạt môntoán. Sau đó hắn ra ngoài, tôi có chép mười lần quyển sách toán không? Sau đó,tại sao tôi lại ở đây? Chả lẽ tôi lại giống như trong truyện cổ tích, được mộthoàng tử đẹp trai, tài giỏi cứu?

À ha, nếu là như vậy thì đúng là quá tuyệt vời ! Tả Mạc Phong nhất định tứcđến nhảy ngược lên, tức đến phát điên, tức đến hộc máu, la la la!

“Ha ha ha… Song Tiết Côn… lấy của tôi thì phải trả cho tôi…” Tôi sungsướng tung chăn ra, đi giày vào. Người hầu của hoàng tử chẳng chu đáo chút nào,không biết cởi cho tôi cái áo khoác ra, làm tôi ngủ chẳng thoải mái gì cả, chảtrách mà con vịt quay ấy bay đi mất!

Tôi hân hoan bước đến trước bức tường gỗ khảm nạm, “ầm” một tiếng, bức tườngtự động mở ra hai bên. Lạ thật, sao tôi biết ở đây có một cánh cửa tự độngnhỉ?

Tôi vừa gãi đầu vừa bước ra ngoài thì cánh cửa tự động đóng lại… Nhưng cảnhtượng trước mắt khiến tôi giật nảy mình suýt nữa thì ngã phịch xuống đất, khókhăn lắm mới vịn được vào chiếc tủ để không bị ngã. Đây chính là phòng làm việccủa hội trưởng Hội học sinh Tả Mạc Phong sao? Quyển vở mà hôm qua tôi mới chếpđược vài dòng vẫn còn để ở trên chiếc bàn trà nhỏ đó. Hu hu hu, chàng hoàng tửcủa tôi đâu? Tất cả những gì trong căn phòng vừa rồi đều là cõi mộng sao?

Tôi vẫn chưa hết hy vọng quay người lại, muốn quay lại nhìn một chút nữa,nhưng đáng ghét, trên tủ sách treo một màn hình điện tử nhỏ màu xanh, nhắc nhởtôi phải nhập mật mã. Thôi, từ bé đến lớn, bản cô nương vé số, đến giải bé nhấtnăm tệ cũng chưa bao giờ trúng, chứ đừng nói đến đoạn mật mã của tên biến tháiTả Mạc Phong kia.

Mật mã của tên biến thái Tả Mạc Phong? Đúng vậy, tôi đã cam chịu số phận rồi,căn phòng này là của hắn ta, xem ra kiếp này tôi sẽ không gặp chàng Bạch Mãhoàng tử thiên hạ vô song thuộc về tôi rồi! Trước khi rời đi, tôi ôm tâm trạngvô cùng bi tráng viết mấy chữ thật to trên quyến vở bài tập – “Mười lần quyểnsách toán”! Hơ hơ, tôi thừa nhận, chiêu này hơi cũ một chút, nhưng tình cảnh bịáp bức của tôi bây giờ thì tôi thấy rằng: Cách cũ này vẫn hiệu nghiệm!

Hôm nay thời tiết thật đẹp, đẹp hơn hôm qua, rất giống với tâm trạng tôi bâygiờ. Cứ nghĩ đến vẻ mặt của Tả Mạc Phong khi nhìn thấy dòng chữ đó trên vở bàitập, tôi lại không nhịn được việc ôm bụng cười, làm cho người trên đường cứ nhìntôi như nhìn một kẻ điên, lại còn chỉ chỉ trỏ trỏ, cho rằng tôi mới từ trongviện thần kinh thả ra nữa chứ!

Ha ha, không quan tâm, bản cô nương hôm nay tâm trạng rất tốt, cứ đường ta tađi, cứ để cho người khác nhìn đi!

“Úi da, đau quá, xin lỗi…” Đang dương dương tự đắc nên chẳng để ý gì, bỗngtôi đâm sầm vào một người.

“A, Tiểu Ngư, cuối cùng cũng tìm thấy bạn rồi!” Trước mặt tôi là một khuônmặt hơ gầy, mặc dù không được đẹp cho lắm song đôi mắt tròn to trên khuôn mặt ấylại rất có hồn, nhưng lúc này đôi mắt ấy lại toát lên vẻ lo lắng – đây khôngphải là Tiếu Tiến – người bạn cùng phòng của tôi sao?

“Hả? Tiếu Tiếu, sao vậy? Sao lại lo lắng như vậy? Cứ từ từ nói, tớ sẽ giúpcậu.”

Mặc dù ở cùng nhau mới có vài ngày, nhưng có thể nói là tôi rất thích bạn ấy.Tôi chưa bao giờ gặp một người chăm chỉ như vậy, việc dọn dẹp phòng đều do mộttay bạn ấy làm. Đương nhiên là tôi cũng cảm thấy hơi ái ngại, cho nên tôi đã tựthề với lòng mình rằng sau này có bất cứ ai dám bắt nạt Tiếu Tiếu thì tôi nhấtđịnh sẽ không tha cho người ấy.

Ai bảo ưu điểm lớn nhất của tôi là trọng nghĩa khí chứ? Tiếu Tiếu kéo kéo gấuáo tôi, kinh ngạc nói: “Nhanh lên, Tiểu Ngư, có người tìm bạn, ở cửa lớp học.”Tôi thấy hơi buồn cười, nắm lấy tay Tiếu Tiếu, vỗ vỗ vai bạn ấy và nói: “Ngườiđẹp Tiếu Tiếu của tôi ơi, cứ cho là có người tìm tớ đi chăng nữa, nhưng họ cóphải là Thiên tử Hoàng thượng gì, cũng chẳng phải Ngưu ma Mãng xà, sao bạn lạisợ hãi đến như vậy chứ?”

Tiếu Tiếu giậm châm, vẻ mặt bất an: “Bạn cứ đến đó xem thì sẽ biết ngay!” Nóixong bạn ấy kéo tay tôi chạy như bay đến khu lớp học. Chúng tôi dừng lại trướcmột toàn nhà cao tầng. Tất cả các ban công chật kín người. Ba vòng trong, bavòng ngoài, kín đến mức một giọt nước cũng không lọt qua được.

“Ôi, không nhầm đấy chứ, đây là khu lớp học của chúng ta à? Tiếu Tiếu, họđang nhìn cái gì vậy?” Tôi hứng thú vừa hỏi Tiếu Tiếu vừa chen chân vào đámđông. Không biết có thứ gì hay ho mà khiến các bạn học sinh phải trốn học ra đâyxem thế nhỉ!

Tiếu Tiếu đỏ ửng mặt nhìn tôi, bẻ bẻ đầu ngón tay và nói: “Họ đang nhìn ngườiđến tìm bạn đấy! Anh ấy, anh ấy rất đẹp trai. Tiểu Ngư, không phải bạn là bạngái của hội trưởng đại nhân sao? Sao lại có bạn trai thứ hai nữa?”

Tôi quay lại nhìn Tiếu Tiếu, miệng lắp bắp: “Tiếu Tiếu, bạn đang nói cái gìvậy? Cái gì mà một với hai? Đợi đã, bạn nói gì cơ? Người tìm tớ là một anh chàngđẹp trai?”

Tiếu Tiếu gật đầu lia lịa, tôi vỗ vỗ trán, rồi chạy như bay lên lớp học, bỏmặt Tiếu Tiếu ở đó. Trời ơi, tôi đã ngủ đến mức quên mất cả Thượng Quan CảnhLăng. Anh ta nhất định là đã quên sạch sành sanh những lời dặn dò của tôi rồi,nên mới tự ý chạy ra ngoài tìm tôi. Xem ra trường Trung học phổ thông Phác Thiệnnày ngoài Tả Mạc Phong ra thì bây giờ chỉ có anh ta mới có thể khiến cả trườngloạn lên như vậy!

Quả đúng như vậy, lúc cách cửa lớp học còn hai mét, tôi nghe thất rõ tiếngcủa Thượng Quan Cảnh Lăng, vừa gấp gáp vừa bối rối: “Tại hạ, tại hạ tìm, tìm LâmTiểu Ngư cô nương.”

Nhưng giọng anh ta trở nên yếu ớt trong đám âm thanh chói tai kia, hầu nhưchẳng ai nghe thấy anh ta đang nói gì nữa.

Nhưng bây giờ tôi phải làm gì? Trong tình cảnh này tôi biết làm thế nào đây?Gi­ao thông ùn tắc, làm loạn trật tự trường học, toàn là tội lớn cả! Nghĩ đếnđây, tôi bỗng dừng bước!

Nhưng thân phận của Thượng Quan Cảnh Lăng không thể lộ ra được! Một khi đã lộthì sẽ có vô số người đến bắt anh ta!

Lâm Tiểu Ngư, mày là một nữ hiệp ân oán phân minh, chẳng lẽ đúng lúc quantrọng này lại mặc kệ bạn của mày sao? Vả lại, đối với Thượng Quan Cảnh Lăng mànói, mày là người đáng tin cậy dung nhất của anh ta trên thế giới này!

Đúng lúc ấy, một giọng nói chói tai của một nữ sinh trong đám đông ấy vanglên khiến tất cả mọi người phải chú ý: “Trời ơi, hội trưởng Mạc Phong đếnrồi!”

Trong tích tắc, đám đông kín mít đến mức một giọt nước cũng không lọt qua ấybắt đầu chuyển động, tôi tranh thủ thời cơ ấy chen đến trước mặt Thượng QuanCảnh Lăng. Anh ta vừa nhìn thấy tôi liền dang đôi tay chắc nịch ôm lấy tôi, nóinấc lên: “Tiểu Ngư, cô đi đâu vậy? Cả một ngày một đêm hôm qua cô không đến tìmtôi, tôi lo lắng chết mất cứ nghĩ cô xảy ra chuyện gì?”

Nghe anh ta nói vậy, tôi thấy cay cay mũi, lòng tự trách mắng chính mìnhkhông ra gì. Trên thế giới này, anh ta không có người thân, không có bạn bè. Đốivới anh ta, tất cả đều lạ lẫm và nguy hiểm, nhất định là anh ta sẽ rất sợ hãi.Nhưng anh ta vẫn bất chấp tất cả để đi tìm tôi! Anh ta tốt với tôi như vậy màtôi lại ghét bỏ anh ta, thậm chí còn lợi dụng anh ta nữa! Tôi thật đê hèn!

Tôi vô cùng áy náy vỗ vỗ lưng anh ta, an ủi nói: “Ngốc ạ, không phải là tôiđang bình an vô sự đứng trước mặt anh đây sao? Không sao, không sao, tôi sẽkhông bỏ anh đâu, chúng ta là bạn tốt của nhau, anh em tốt của nhau!”

“Hử? Anh em tốt?” Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi một cách khó hiểu.

“Nghĩa là huynh đệ tốt ấy mà!” Tôi cười hì hì nói, bỗng cảm thấy có gì đókhông ổn, sao xung quanh lại im ắng lạ thường thế nhỉ? Tôi đẩy Thượng Quan CảnhLăng ra nhìn xung quanh – trời ạ, hai chúng tôi bị bao vây ở giữa, tất cả đámđông đều đổ dồn vào hai chúng tôi, ai cũng há hốc miệng nhìn. Chết người nhấtlà, đang đứng trước mặt chúng tôi là Tả Mạc Phong!

Mặt hắn tối sầm, khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt nhưcó hàng ngàn mũi dao, tựa như có thể chạy đến trước mặt tôi và đâm những mũi daoấy vào ngực tôi bất cứ lúc nào!

Hình như, hình như thân phận của tôi bây giờ là bạn gái của hắn! Đầu tôi cứong ong như sắp vỡ tung, tựa như có hàng ngàn hàng vạn con ong đang bay trongđó.

“Cô, cô… đứng lại đó, tất cả mọi người giải tán!” Sau một hồi lâu, cuốicùng Tả Mạc Phong cũng mở miệng, hắn giơ tay ra hiệu cho mấy người trong hội họcsinh đứng đằng sau, sau đó quay đầu về phía tôi, nhếch mép cười lạnh lùng vàhiểm độc: “Cô, đưa anh ta đến văn phòng làm việc của tôi, vẫn nhớ đường chứ?”Nói xong, hắn liền quay đi, đám đông trước mặt tự động tránh đường cho hắn.

Tôi bỗng rùng mình, kinh hồn bạt vía kéo tay Thượng Quan Cảnh Lăng và nóinhỏ: “Đi theo tôi, lát nữa không được nói gì cả, chỉ nghe tôi nói thôi!”

Thượng Quan Cảnh Lăng nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, cuối cùng thì vẫn gậtgật đầu.

Chúng tôi đi theo Tả Mạc Phong đến văn phòng của hội trưởng hội sinh viên,sau lưng là những tiếng xì xào bàn tán:

“Thật không ngờ, Lâm Tiểu Ngư lại thủ đoạn thế!”

“Đúng vậy, hành động vừa rồi với hội trưởng bạn cũng nhìn thấy chứ, tim tớivỡ tan rồi!”

“Lại còn có một người con trai khác, cũng đẹp trai như hội trưởng, mà trongcó vẻ như anh ta không biết Lâm Tiểu Ngư là bạn gái của hội trưởng đạinhân!”

“Thật là đê hèn, cô ta lại còn ăn ở hai lòng nữa. Bây giờ thì vỡ lẽ rồi, xemcô ta sẽ làm thế nào!”

Hu hu hu, chỗ nào có kẽ nứt để cho tôi chui xuống với? Họ nói cái gì vậy chứ?Cái gì mà ăn ở hai lòng? Thật đáng ghét, sau này sẽ chẳng còn ai muốn theo đuổitôi nữa, ai cũng sẽ chửi tôi!

5.

Thế giới này thật nhỏ bé, trong một tiếng ngắn ngủi, tôi đi một vòng, rồi lạiquay trở về cái căn phòng đáng ghét này – văn phòng của hội trưởng hội học sinh.Mặc dù nhìn bề ngoài thì kiểu cách thanh cao như vậy, nhưng nếu được lựa chọn,thì có giết tôi, tôi cũng không muốn bước chân vào đây.

Bên ngoài căn phòng, vẻ mặt của Tả Mạc Phong tựa như khuôn mặt của một xác đãđóng băng vạn năm vậy, hắn nói với Thượng Quan Cảnh Lăng: “Xin lỗi, tạm thời anhkhông được phép vào, lát nữa nếu cần thì tôi sẽ gọi anh vào sau.”

Thượng Quan Cảnh Lăng băn khoăn nhìn tôi, ánh mắt đầy lo lắng và nghi vấn.Nếu như không giải thích rõ ràng cho anh ta, chắc chắn anh ta sẽ nghĩ là rấtnghiêm trọng. Sau khi đến thế giới hiện đại này, anh ta chưa bao giờ gặp phảitình cảnh này. Tôi vội vàng gật gật đầu với anh ta, nói nhỏ: “Không sao, chỉ lànói vài câu thôi, anh cứ yên tâm đứng ở đây đợi tôi nhé.”

“Tiểu Ngư, nếu có việc gì, cô hãy gọi thật to nhé.” Thượng Quan Cảnh Lăng kéotôi sang một bên, dặn nhỏ: “Tôi thấy anh ta không có ý tôt, nhưng cô đứng sợ,tôi là đệ tử chân truyền của phái Võ Đang đấy.”

Thật cảm động quá! Tôi chắp tay đa tạ Thượng Quan Cảnh Lăng với bộ dạng bitráng: “Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê, tráng sĩ một đi không trở về”

Nhưng lúc tôi quay người lại thì tâm trạng mới thực sự gọi là… bi tráng,thật khủng khiếp! Biểu hiện của Tả Mạc Phong thật đáng sợ. Sợ rằng thời khắc đóhắn ta bóp chết tim tôi rồi!

Hắn nhếch miệng, lạnh lùng nhả ra từng chữ từng chữ: “Lâm – Tiểu – Ngư,mời!”

“Rầm…”

Tiếng đóng cửa đinh tai vang lên sau lưng tôi, tôi sợ đến mức ngã dúi vàocạnh tủ sách.

Tả Mạc Phong giơ tay gõ gõ vào trán tôi, đôi lông mày rậm nhíu vào nhau, mặthấn trông còn đắng hơn cả quả mướp đắng. Ôi! Nếu tôi là hắn, có lẽ tôi còn tứcgiận hơn ấy chứ? “Bạn gái” của mình đứng giữa bàn dân thiên hạ cùng với ngườiđàn ông khác “chàng chàng thiếp thiếp…”, sau lưng không biết người ta sẽ nóinhững gì về hắn?

T bỗng thấy có chút đồng cảm với Tả Mạc Phong. Hắn ta cũng thật đen đủi, tựdưng lại tìm tôi đóng giả làm bạn gái của hắn, mang lại bao nhiêu phiền phức chohắn.

Tôi đang tự trách mình thì bỗng nhiên mặt đất rung chuyển: “Lâm Tiểu Ngư, côgái đần độn đáng chết này, cái lúc cô gi­ao hẹn với tôi, sao cô không nói là côcó bạn trai rồi, cũng không thèm nói là anh ta sẽ tìm đến trường học này.”

Hu hu hu, có thể hạ giọng xuống một chút không? Tim người ta sắp nhảy ra khỏilồng ngực rồi đây này!

Tả Mạc Phong bước đến trước mặt tôi, hai con mắt giận dữ nhìn tôi chằm chằm,khiến tôi sống chết cũng không dám ngẩng mặt lên.

“Anh ấy, anh ấy, anh ấy không phải là bạn trai tôi!” Tôi lí nhí nói.

“Cái gì?” Giọng nói của Tả Mạc Phong bỗng chốc nhỏ đi rất nhiều, tôi khôngthể không ngẩng lên nhìn hắn ta, cũng không biết có phải tôi bị ảo giác không,tôi chợt thấy mặt hắn ta dường như có cái gì đó tan biến, đột nhiên trở nên mềmmại dịu dàng hơn.

“Không phải là bạn trai cô, tại sao cô lại ôm anh ta?” Mặc dù giọng nói vẫnlạnh lùng, vẻ mặt vẫn lạnh như tiền, nhưng còn đỡ hơn rất nhiều bộ dạng như muốngiết người lúc ban đầu.

“Anh trai cũng không thể ôm sao?” Tâm trạng hắn ta bình tĩnh lại, tôi cũngkhông còn lắp bắp nữa, thở phào nhẹ nhõm hỏi lại hắn ta.

“Anh trai?” Tả Mạc Phong nheo mắt vẻ nguy hiểm hỏi lại tôi, rồi bỗng nhiênđưa tay ra ấn chặt tôi vào tường, trợn mắt: “Coi tôi là kẻ mù hay thằng ngu hả?Biểu hiện vừa rồi của cô ở khu lớp học có giống hai anh em không? Lâm Tiểu Ngư,tôi cảnh cáo cô, tôt nhất là hãy nói thật cho tôi biết, rốt cuộc anh ta là thếnào?”

Tôi cắn chặt không nói được câu gì, trong lòng thầm nghĩ: “Hừm, buồn cườithật, tôi đây là người bán rẻ bạn bè sao? Cho dù anh có giết tôi, tôi cũng khôngbán rẻ Thượng Quan Cảnh Lăng đâu.” Nghĩ đên vẻ mặt lo lắng của anh ta lúc nãy,tôi lại thấy mềm lòng, thật là cảm động!

“Không nói phải không?” Hai con mắt của Tả Mạc Phong còn sắc nhọn hơn cả kimchâm, cứ nhìn tôi khiến tôi thấy khó chịu vô cùng, chỉ muốn đập đầu mà chết.“Tôi đã điều tra rồi, anh ta đã ở nhà khách của trường ba ngày, hiện tại vẫn nợtiền phòng đêm qua chưa trả. Sáng nay tôi nhặt được ở trong phòng anh tamột….” Hắn ta quay người mở chiếc tủ bên canh, lấy ra một thanh kiếm và một bộTrường bào màu đen – không cần nhìn thì tôi cũng biết là của Thượng Quan CảnhLăng, tôi còn giúp anh ta thu dọn mà.

Cái tên này, tại sao lại tinh ranh như vậy, đến những thứ này trong thờigi­an ngắn ngủi cũng đã bị hắn ta điều tra ra? Mặc dù đây là địa bàn của hắn,nhưng hắn ta cũng không cần phải càn quấy như vậy chứ?

“Tự ý lục lọi đồ của người khác là hành vi xâm phạm quyền riêng tư cá nhân!Tự ý lấy đồ của người khác bị coi là ăn cắp! Lúc học tiểu học anh không được côgiáo dạy như thế à?” Tôi hít một hơi, lạnh lùng nhìn hắn ta. Xem ra không giấuđược rồi, chỉ hy vọng cái tên này không độc ác như vậy, có thể giúp tôi vàThượng Quan Cảnh Lăng giữ kín bí mật này. Nhưng, hắn có đáng tin cậy không?

“Cô vẫn không chịu nói sao? Kiếm là một vũ khí nguy hiểm, vậy thì, chuyệnnày, tôi chỉ còn cách báo cảnh sát…” Tả Mạc Phong vỗ vỗ vai tôi, quay ngườiđịnh cầm điện thoại lên.

Tôi giật mình nhảy cẫng lên, ôm chặt lấy tay hắn ta, giọng khẩn cầu: “Đừng…đợi đã, chúng ta thương lượng thêm đã!”

Tả Mạc Phong chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt tỏ rõ sự đắc ý, còn tôi thì nhưquả cà tím dính sương mủ rũ héo quắt. Ôi! Cái tên này, nhất định kiếp trước làkhắc tinh của tôi!

“Anh hãy hứa với tôi trước, phải giúp chúng tôi giữ kín bí mật nhé!”

“Cái đó còn phải xem cô nói thật bao nhiêu phần trăm, và còn xem tâm trạngcủa tôi có tốt hay không nữa!” Trên thế gi­an này vẫn còn có người độc ác hơn cảtôi nữa.

“Nếu nói dối anh thì sẽ thế nào?” Tôi đánh bạo hỏi một câu.

“Cô nói xem? Đương nhiên là đến gặp cảnh sát rồi.” Tả Mạc Phong đầy vẻ ngangngạnh, thật đáng ghét, chỉ muốn cho anh ta một bạt tai lên cái mặt khôi ngônhưng đầy nham hiểm đó.

“Thế nhỡ tôi nói sự thật mà anh lại không tin thì thế nào?” Tôi chuyển sangvẻ mặt lo lắng.

“Đó là việc của tôi, cô không cần quan tâm!” Tả Mạc Phong khoanh tay trướcngực nhìn tôi.

“Anh!” Tôi thầm chửi rủa hắn ta, nhưng mặt vẫn làm ra vẻ đáng thương: “Thựcra anh ấy là anh họ tôi. Lúc anh ấy rất nhỏ, bố mẹ anh ấy đã qua đời vì tai nạn.Sau đó người nhà đưa anh ấy đến học võ ở trường võ thuật. Sau khi học xong anhấy chuyên đi làm diễn viên đóng thế, như bây giờ cảm thấy làm diễn viên đóng thếrất nguy hiểm cho nên muốn đến thành phố này tìm một công việc bình thường và ổnđịnh! Nhưng anh ấy đến đây được vài ngày rồi mà vẫn chưa tìm được việc gì, chonên tôi đành để anh ấy ở trong nhà khách của trường. Anh họ tôi rất đángthương… tôi không thể bỏ mặc anh ấy được”

Ha ha… Tôi không cố ý nói dối anh đâu! Tôi chỉ “đặc cách” nói dối anh màthôi! Nếu tôi mà nói thật với người như anh thì còn khó hơn cả lên trời! Đồngmôn Tả Mạc Phong ơi, ngàn lần xin đừng trách tôi nhé, hãy tự kiểm điểm hành vilàm người của anh đi nhé!

Tôi vừa nói vừa liếc trộm vẻ mặt của Tả Mạc Phong. Từ đầu đến cuối hắn vẫngiữ thái độ hờ hững, chẳng có biểu hiện gì khác cả. Ông trời ơi! Rốt cuộc là hắnta có tin lời con nói không?

Tôi nói xong liếm liếm môi, cổ họng khát khô, lòng tôi lại càng thấy luốngcuống, để cho hắn ta tin, tôi lại nói tiếp: “Anh xem thanh kiếm và bộ trang phụckia, chính là vật kỉ niệm của anh ấy lúc còn làm diễn viên đóng thế!”

Sau khoảng thời gi­an cháy hết một nén hương, cuối cùng thì Tả Mạc Phong cũngliếc mắt nhìn tôi một cái, bán tín bán nghi hỏi: “Cô không lừa tôi đấy chứ?”

“Tôi thề với Chúa trời, nếu tôi mà nói dối anh, tôi sẽ bị Thiên Lôi đánhchết!” Tôi chắp tay, nghiêm túc nói.

Hừm, đến câu thề độc đó tôi cũng thề rồi, xem anh có tin không. Nhưng ThiênLôi là do Ngọc Hoàng Thượng Đế quản, không phải là Chúa trời. Hi hi!

Cuối cùng Tả Mạc Phong cũng nhìn thẳng vào tôi một lát: “Không cần phải thểđộc thế? Tôi cũng đâu có nói là không tin cô!”

Không nói là không tin tôi? Nghĩa là tin rồi. Ha ha, tôi nói rồi mà, trên đờinày còn có việc gì mà Lâm Tiểu Ngư tôi không làm được chứ! Tôi ba tuổi đã biếttrèo cây, sáu tuổi đi học (cái này hình như ai cũng thế), tám tuổi đi chơi cùngvới một lũ bạn ở ngoài đường đến tối muộn mới về nhà. Cứ vinh quang như thế đếntận bây giờ, chưa gặp việc gì mà không thể xử lí được!

Nhưng, nhìn cái mặt Tả Mạc Phong trông có vẻ tàn bạo như Thiên Lôi, không ngờlà lại dễ bị lừa như vậy! Thật là một thu hoạch bất ngờ! Tóm được điểm yếu nàycủa hắn, sau này đối phó với hắn sẽ dễ hơn nhiều.

“Nhưng cô phải trông chừng anh ta đấy, anh ta không phi là học sinh hay giáoviên của trường này. Cứ đi lại tùy tiện trong trường như vậy sẽ có ảnh hưởngkhông tốt.” Tả Mạc Phong vừa nói vừa đứng dậy, đi đến trước bàn làm việc thu dọnmột số giấy tờ, vừa thu dọn vừa không quên liếc nhìn tôi vài cái. Bỗng tôi thấynổi da gà, có một dự cảm rất không tốt!

“Để tránh việc như ngày hôm nay xảy ra, ngày mai cô phải đưa anh ta đi. Nếucô không đồng ý, trường học sẽ gọi điện cho bố mẹ cô, bảo họ đến đón anh ta.”Hả, bảo bố mẹ tôi đến đón Thượng Quan Cảnh Lăng, làm sao mà có thể chứ? Nếu bịtên ác quỷ Tả Mạc Phong này biết việc tôi lừa hắn, hắn nhất định se bóp chếttôi!

Tôi bỗng thấy rùng mình, cúi đầu xuống tìm một điểm tiếp đất cho ánh mắt củatôi để giấu đi tâm trạng đang hoang mang lo lắng trong lòng tôi, bỗng nhiên,dòng chữ to đậm: “Thông báo tuyển huấn luyện viên võ thuật trường Trung học phổthông Phác Thiện” đập vào mắt tôi một cách kịp thời!

“Nếu tôi bảo anh họ tôi đến ứng tuyển, liệu anh ấy có được đi lại tự do trongtrường không?” Mắt tôi sáng lên, nhanh chóng cướp lấy tờ giấy trong tay Tả MạcPhong, chỉ lên dòng chữ trên đó, tràn ngập hy vọng hỏi anh ta.

Huấn luyện viên võ thuật, chắc tiền lương mỗi tháng cũng khá hậu hĩnh? Đặcbiệt là trường Trung học phổ thông Phác Thiện – ngôi trường đứng số một này,trang thiết bị đứng số một, đội ngũ giáo viên đứng số một, học sinh cũng đứng sốmột. Vậy chắc rằng tiền lương cũng sẽ đứng số một!

Tôi tính nhẩm trong bụng, con mắt nhìn người của tôi quả là rất được. ThượngQuan Cảnh Lăng thực sự là một cổ phiếu đầy tiềm năng, quá tuyệt. Nếu anh ta cóthể ứng tuyển được vào vị trí huấn luyện viên dạy võ thuật của trường này thìtôi sẽ trở thành một tiểu thư giàu có rồi còn gì? Ha ha, lúc ấy nhất định ngàynào tôi cúngược mời ăn đùi gà nướng KFC!

“Nếu anh ta thực sự có tài thì cô có thể bảo anh ta đến ứng tuyển!” Tả MạcPhong suy nghĩ một lúc rồi tỏ ý đồng tĩnh: “Ngày kia lúc chín giờ sáng, cô đưaanh ta đến văn phòng của Câu lạc bộ võ thuật để phỏng vấn.”

Tả Mạc Phong nói xong liền lấy lại tờ giấy trong tay tôi, bước ra ngoài:“Việc ngày hôm nay coi như xong, tôi sẽ đi giải thích với mọi người. Nhưng tôicũng hy vọng sẽ không xảy ra việc như thế này nữa. Còn nữa, tốt nhất là cô hãyhoàn thành nhiệm vụ của ngày hôm qua, đừng nghĩ ràng cô đã thoát.”

Hả? Nhiệm vụ của ngày hôm qua là gì? Tôi nhanh chóng lục lại một lượt trongđầu, rồi mơ màng nhìn anh ta.

“Chép mười lần sách toán!”

Ôi… hai mắt tôi nhắm chặt, bò nửa người trên mặt bàn cạnh đó, lẩm bẩm nói:“Tôi ngất rồi, tôi ngất rồi!”

“Cô có thể không chép, vậy thì anh họ cô cũng không đủ tư cách đi phỏngvấn!”

Hả? Gì cơ? Không đủ tư cách đi phỏng vấn? Trò đùa này hơn quá rồi. Tôi lậptức trở lại trạng thái bình thường, mặc cả với Tả Mạc Phong: “Anh có thể tiết lộcho tôi biết câu hỏi phỏng vấn không?”

Đương nhiên là, câu hỏi này đổi lại một cái nhìn như muốn giết người của TảMạc Phong!

Hửm, cái này thì có gì to tát đâu chứ!

Chuyện tình vượt thời gi­an


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.