Thảo Nguyên nằm gục trên mặt bàn. Thảm rồi! Số cô thực sự là thảmrồi. Cô sẽ trở thành trò cười cho toàn công ty, Chi nhánh 1 cũng sẽ làmtrò cười cho toàn công ty.Trước mặt cô là màn hình vi tính đang mở mộtcái email được gửi từ chiều thứ sáu tuần trước, trong đó, trưởng phòngnhân sự đã nhấn mạnh:
“Toàn thể nhân viên Chi nhánh 1 công ty Thành Tín chú ý:
Sáng thứ hai, Tổng giám đốc Nguyễn Thế Phong cùng bốn nhân sự cấp cao củaTổng công ty sẽ đến thăm và họp cùng với toàn bộ nhân viên chi nhánh.Lưu ý, tất cả mọi người phải có mặt đúng giờ để đón tiếp đoàn khách quý. Không cho phép ai đi trễ, nghỉ hay bất cứ một trường hợp nào khác trừkhi có xét duyệt của Giám đốc Chi nhánh. Những ai không thực hiện: cắtthưởng Quý III.
Đính kèm là chương trình đón tiếp và một số lưu ý.
Ký tên:
Phan Ngọc Linh”
Thực quá đáng! Cái báo cáo số lượng hàng xuất cuối tuần khiến cho côtối tăm mặt mũi, email cũng không kịp kiểm tra, làm sao mà biết có vụđón tiếp long trọng này cơ chứ. Oan ức cho con lắm mà bụt ơi. ThảoNguyên mờ mịt nước mắt nhìn vào màn hình vi tính, hận không thể gặm luôn nó vào bụng được. Chiếc màn hình vi tính LG 17 inches văn phòng mớithay cho cô ra sức thanh minh trước đôi mắt xinh đẹp lúc này đang đờđẫn: “Ối chị ơi. Em vô tội mà. Có trách thì trách cái người gửi emailcho chị ấy. À không, nên trách cái vị tổng giám đốc mới nhậm chức kiakìa. Ngồi trên ấy không biết một nhân viên như chị phải cắm mặt cắm mũivào làm việc, lại còn bắt tiếp đón long trọng nữa chứ. Em quả thực là vô tội!”
Sau một thời gian dài dằng dặc như nửa thế kỉ, đám ngườitrong phòng họp rốt cục cũng xong việc, lục tục trở về chỗ ngồi. Nhânviên cùng phòng với Thảo Nguyên vừa ngồi phịch xuống ghế, đã đồng thanhnhư một quay sang an ủi. Người trong văn phòng với nhau, thấy đồngnghiệp gặp sự cố, dường như ai cũng muốn tỏ rõ tinh thần tương thântương ái. Mà quan trọng nhất là cái người gặp xui xẻo kia chẳng phải ta, vì thế càng phải ra sức mà an ủi. Nguyên từ lúc chết đứng trước phònghọp, sau đó được sếp Thái cứu cánh bằng cách phẩy tay, tỏ ý xin mời rangoài, một lần nữa gậm nhấm lại tâm trạng hoảng loạn. Tất cả cũng nhờ bè lũ đồng bọn phòng kinh doanh. Ai đời an ủi gì mà họ toàn nói:
“Nguyên ơi, tội em quá! Chị thấy Linh bà bà đang tức xì bột ớt ra đằng mũi rồi đấy. Em liệu mà giữ thân nhé!”
“Còn may chán đấy cậu ạ. Ừ thì sếp tổng, nhưng dù sao cũng là ngườitrong nhà. Nếu mà là họp với khách hàng của công ty thì mới đáng lo cơ.”
“Có khi em lại gây ấn tượng với tổng công ty. Trên tổng muốn mời em lên trên đó làm thì Chi nhánh 1 cứ gọi là khóc ròng.”
Bla bla…
Nguyên cười mà mặt mếu xệch.
Đinh! Đinh! Màn hình thông báo email vừa đến. Ngực Nguyên cũng đậpđánh “bùm” một cái. Cô nhủ thầm “Có gì phải sợ chứ!”, rồi can đảm clickvào hộp thư đến. Thư gửi từ địa chỉ của Ms. Linh trưởng phòng nhân sự.Cực kỳ ngắn gọn:
“Thảo Nguyên,
năm phút nữa cô lên phòng họp với tôi ngay!”
Nhìn Nguyên ảo não lê bước lên đoạn đầu đài, đám nhân viên lè lưỡilắc đầu. Vụ lần này bà Linh ấy không nghiền cho nát vụn thì cũng thươngtật đầy người. Vị nữ trưởng phòng nhân sự này dù mới 30 tuổi nhưng nănglực mắng người và trách phạt không nương tay thì đã khét tiếng khắp vùng rồi. Chỉ sợ trăm năm sau, nếu Thành Tín mà còn tồn tại thì e rằng têncủa bà chằn này vẫn còn được đám cháu chắt chút chít nhắc đến mãi thôi.
Cũng vì bởi tâm thần bất ổn, nên khi Thảo Nguyên bước vào thang máy,cô không hề để ý rằng thang máy đang đi xuống, trong khi phòng họp thìlại ở tầng trên. Mà xui xẻo hơn nữa, khi cửa thang máy mở ra, năm vịnhân sự cấp cao trên tổng, cùng với giám đốc Thái đang đứng sẵn ở trongấy. Thấy cô bước vào, tất cả đồng loạt ngẩng lên nhìn. Sếp trực tiếp của cô nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên, cô chỉ còn biết cười đáp lại. Sau đó,hướng đến người đàn ông lớn tuổi đạo mạo, cúi gập đầu xuống chào:
– Xin chào tổng giám đốc ạ!
Im lặng.
Thang máy mà sao lạnh toát như dát bằng băng ở Bắc Cực thế này?
Sửng sốt.
Mắt ai sao cũng trợn lồi lên thế này?
Vỡ òa.
Người đàn ông lớn tuổi đạo mạo là tổng giám đốc kia, sao lại nói như thế này:
– Cô nhầm rồi. Tôi không phải là Tổng giám đốc. Đây mới là người cô cần chào.
Ông ta chỉ sang người bên cạnh. Chính là cái gã trẻ tuổi đã cười côhồi nãy. À quên, không nên dùng từ “gã” để gọi cho sếp tổng. Thảo Nguyên ơi là Thảo Nguyên… Ngày hôm nay mày bị làm sao mà lại gây thêm tai họathế này hả giời. Mà cũng tại anh ta trẻ như thế cơ. Dáng người lại caoráo, ít nhất cũng phải một mét tám đổ lên. Hàng họ thế này, cô nghĩ chỉcó thể là trợ lý mà thôi.
Thế Phong nhìn khuôn mặt nhỏ của cô gái đỏ tưng bừng như mặt trờitrước mắt, không hiểu sao lại cảm thấy cực kỳ thú vị. Vốn anh nghĩ Chinhánh 1 cũng tiếp đón hình thức và long trọng một cách nhạt nhẽo nhưnhững chi nhánh khác, ai ngờ lại có “màn chào hỏi” độc đáo như thế này.
– A, tôi nhầm ạ. Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi ạ. – Nguyên gập đầu như giã tỏi.
– Cô tên gì? – Một giọng nói trầm ấm thánh thót “ta nghe như tiếng đàn cầm bên tai” phát ra.
Tên? Không phải là hỏi tên để gửi yêu cầu cho thôi việc đấy chứ?
– Dạ, Đặng Thảo Nguyên!
– Bộ phận nào?
– Phòng kinh doanh ạ!
– Tôi là Thế Phong, Tổng giám đốc mới được bổ nhiệm của Thành Tín. Mong lần sau, cô sẽ không nhầm lẫn nữa.
– A… Dạ!
Đinh đoong…
Thang máy đã tới tầng trệt rồi. Theo phép tắc, Nguyên đi cùng vớigiám đốc Chi nhánh tiễn chân đoàn khách quý. Tiễn ra đến tận ô tô. Lạicòn phải đứng nhìn theo, tươi cười vẫy tay ra chiều quyến luyến. Chiếcxe con vừa khuất khỏi tầm mắt, Ngọc Thái nhìn cô lắc đầu:
– Phong độ thường ngày em cất ở nhà rồi à?
– Em… xin lỗi!
Rốt cuộc hôm đó, cô không những bị ù tai vì nghe trách phạt, mà cònbị bắt ôm một đống tài liệu về lịch sử, nhân sự và văn hóa công ty để ôn luyện lại.