Sáng hôm sau, quả nhiên Thế Phong đến đón Nguyên thật. Vợ chồng bà Hoa mắt chữ O, mồm chữ A, bà mẹ ngạc nhiên thầm véo vào eo cô con gái:
– Thế này là thế nào?
Thế Phong lễ phép chào:
– Cháu chào cô chú. Cháu là bạn của Thảo Nguyên, tiện đường đón cô ấy ra sân bay ạ.
– Cậu… cậu chính là người giám đốc trước đây từng đưa con bé về, đúng không?
– Dạ, cháu rất vui vì cô còn nhớ cháu.
– Quý hóa quá. Thế mời anh vào nhà chơi uống chén nước đã.
Thế Phong đưa mắt nhìn sang Thảo Nguyên tỏ ý chờ chỉ thị. Nguyên kéo tay bà Hoa:
– Bố mẹ à, trễ rồi, con phải đi thôi…
Anh chàng cũng rất phối hợp, liền đáp lời.
– Vâng, cháu hẹn cô chú lần sau ạ.
Người nào đó rất mực lễ độ, cứ nói một câu lại “dạ” hay “ạ” một câu, khép na khép nép chẳng còn thấy uy phong của vị sếp tổng quyền lực đầy mình đâu cả. Sau đó còn rất phong độ, vào phòng khách xách vali của Thảo Nguyên bỏ vào cốp sau, lại lễ phép chào ông bà Hoa, rồi khởi động xe đợi Nguyên đang bịn rịn chia tay bố mẹ. Bà Hoa vẫy vẫy tay, gọi với theo:
– Tết này, nhớ lời giao ước với mẹ đấy!
Bà mỉm cười trong khi Thảo Nguyên nhăn mặt. Đợi chiếc xe hơi màu đen đi khuất, bà vội vàng chạy tới giá điện thoại, gọi điện ngay cho San San. Nam mô a di đà phật! Cái cậu này, cái người mà ngày xưa mình ưng ơi là ưng này, chắc chắn là cậu ta có ý với con gái của mình rồi, phải gọi cho dì San hỏi rõ mới được.
***
Tiếng nhạc hòa tấu vang vọng khắp không gian nhỏ bé trên xe, chuỗi thanh âm êm dịu như tiếng suối chảy, róc rách đi vào lòng người. Sau một buổi tối, tâm trạng của cả hai người ngồi đây đã dịu đi nhiều, rõ ràng họ đã nhận thấy những tín hiệu nào đó từ đối phương, mỗi người đều ôm ấp trong lòng một hy vọng riêng, tuy nhiên, cả hai như thể đang thi gan với nhau, chẳng ai chịu mở lời trước. Thảo Nguyên rất muốn hỏi Thế Phong: Tại sao tối qua anh lại làm như thế? Tại sao sáng nay anh lại nằng nặc chở em ra sân bay? Nhưng cô không hỏi, đúng hơn là không dám. Cô dù suy nghĩ đơn giản nhưng cũng không thể quá ngây thơ, cô biết một người đàn ông chuẩn bị đính hôn, thậm chí là đã kết hôn đi nữa, vẫn có thể dành tình cảm cho người con gái khác. Có thể Thế Phong vẫn còn vương vấn cô thật đấy, nhưng thế thì sao? Thà anh đã lãng quên cô đi còn hơn. Từ trước tới nay trong chuyện tình cảm, Nguyên luôn cố chấp đòi hỏi một sự tuyệt đối. Nhưng vì sao, trong lòng cô bây giờ lại cồn cào đau khổ như thế này? Đó là bởi cô vẫn còn yêu anh, thế nhưng tình yêu ấy lại mâu thuẫn với sự cố chấp trong quan niệm về tình yêu của cô.
– Thảo Nguyên…
– Em xin anh. Anh đừng nói gì cả!
Thế là, trong xe chỉ còn lại tiếng nhạc du dương.
Tới bãi đậu xe sân bay, Nguyên nhận vali hành lý từ tay Phong, nhìn anh bằng cặp mắt trong veo:
– Em cám ơn! Tạm biệt anh!
Cô không muốn anh tiễn chân đến phòng chờ nên nói lời từ biệt ở đây. Thế Phong khoanh tay dựa vào thành xe, gật khẽ đầu, mắt chăm chăm nhìn cô như thể muốn tìm kiếm một điều gì đó trên gương mặt thanh tú kia. Cô xoay người bước đi, gót giày thả từng dấu mềm mại trên nền sân xi măng ngập nắng. Dáng cô nhìn từ phía sau rất đẹp, mặc dù cô tốc độ đi của cô luôn nhanh hơn người bình thường một chút. Anh trìu mến gọi:
– Thảo Nguyên!
Cô quay lại, đôi mắt đen nhìn anh vẫn ánh nhìn trong veo ấy.
– Anh không đính hôn. – Anh nhìn cô nói. – Còn nữa, sẽ sớm gặp lại em!
Sau đó anh đứng thẳng dậy, thu hết biểu hiện đờ đẫn trên gương mặt cô vào trong mắt rồi vẫy tay.
Đợi Thảo Nguyên đi khuất rồi, Phong mới rút điện thoại ra gọi cho trợ lý, gấp gáp dặn dò:
– Bây giờ tôi chuẩn bị làm thủ tục lên máy bay đây. Anh cho tài xế tới lái xe về nhé. Yên tâm, sẽ không có việc gì khiến tôi lại hoãn chuyến bay nữa đâu. Cuộc họp bị dời thời gian không có vấn đề gì chứ? Tốt lắm! Sau chuyến công tác này tôi sẽ hậu tạ anh thật hậu hĩnh. Ha ha… Thế nhé!
Khi Thảo Nguyên tới công ty đi làm lại cũng là lúc Sun Media nhận được tin vui từ phía khách hàng Thành Tín. Bản kế hoạch mà họ thuyết trình bất ngờ được phía đối phương thông qua, chỉ yêu cầu sửa thêm một vài chi tiết được nêu cụ thể bằng văn bản. Cả ekip theo hợp đồng này hò reo vang dội tưởng như muốn nứt cả nóc nhà, quyết định chiều nay sau khi tan sở sẽ đi ăn mừng. Tuy nhiên, mặc dù đây là thành công quan trọng nhất, nhưng lại mới chỉ là bước đầu tiên có tính chất tổng thể, đi vào thực hiện một cách chi tiết hợp đồng sẽ là những hạng mục lớn nhỏ khác nhau, cuộc chiến cứ thế nối tiếp cho đến khi hợp đồng kết thúc, cũng là lúc chiến dịch quảng bá hoàn thành.
Thấm thoắt, ngày làm việc cuối cùng trước kỳ nghỉ Tết cũng đến. Trong văn phòng của Sun Media, cánh nhân viên đang thu dọn lại các tập hồ sơ, xếp ngăn nắp lên kệ để tránh bị chuột gián “viếng thăm” trong những ngày văn phòng “đồng không nhà trống” sắp tới. Có người đang lau dọn ngăn tủ cá nhân, tự nhiên lại nhặt được một chiếc khuyên tai bằng vàng thất lạc cách đây đã lâu. Phòng kế toán thông báo tiền lương và thưởng đã được gửi vào tài khoản của từng nhân viên. Ai đó mở loa hết cỡ ca khúc “Happy New Year”… Ngày làm việc cuối năm, dường như mọi thứ đều tất bật, nhưng là cái tất bật trong sự thảnh thơi khi mọi công việc đến hồi gác lại. Thành “râu” ló cái đầu vuốt keo láng mượt vào, nói to:
– Toàn thể công ty đi buffet hải sản mừng tất niên nhé!
Đoàn người rồng rắn kéo nhau đi tới nhà hàng hải sản nổi tiếng nhất của thành phố Đ. Đây là thành phố biển nên những thức đồ hải sản đều rât tươi ngon, lại có nhiều loại tôm cá sản vật đặc trưng của địa phương mà nếu không sống ở đây thì chắc bạn sẽ không bao giờ có cơ hội được thưởng thức. Vừa vào tới chỗ ngồi đặt trước, ánh mắt của mọi người đã lia qua khu vực đặt đồ ăn, tìm xem hôm nay có món tôm hùm hay bào ngư không. Hải Đăng kéo tay Nguyên, thất vọng nói:
– Toàn thấy tôm sú thôi, chẳng có bóng em hùm nào cả. Cái nhà hàng này càng lúc càng bủn xỉn chị nhỉ, trong khi giá vé vào ăn thì cứ tăng đều đều.
Một anh chàng của phòng thiết kế vẻ mặt nghiêm túc:
– Sú đâu mà sú. Tôm hùm cả đấy. Mấy đứa không nghe à, mùa này lạnh, lũ tôm không sinh trưởng được nên chỉ to ngần này thôi.
– Có anh mới không sinh trưởng được ấy. Đi, mình đi đặt đồ nướng đi chị Nguyên.
Lúc các cô líu ríu bê đĩa chất đầy đồ ăn trở về, trên bàn tiệc đã xuất hiện thêm một vị khách lạ không thuộc biên chế của Sun Media. Ánh mắt của các cô gái trẻ nhìn người đàn ông trẻ tuổi mặc một bộ vest xám đắt tiền ngồi cạnh giám đốc Thành đều trở nên sáng lấp lánh, duy chỉ có Thảo Nguyên, vừa vô tình liếc ngang qua một cái đã muốn đổ mồ hôi hột. Cô âm thầm chuồn ra cuối dãy bàn nhưng không kịp mất rồi, Thành “râu” đã vẫy cô:
– Thảo Nguyên tới đây ngồi đi.
Nguyên thoái thác:
– Dạ thôi, em ngồi đây rồi ạ.
Vị khách nam nhìn cô cười:
– Nguyên à, là anh nhờ giám đốc Thành mời em tới ngồi cùng anh. Em phải nể mặt anh chút chứ, dù sao thì cũng là người quen.
– Ồ, hóa ra là hai người đã quen nhau từ trước à? Thế thì cô Nguyên phải ngồi cạnh để tiếp đãi anh Quân thật chu đáo mới được.
Thảo Nguyên đành đau khổ lê bước tới chỗ ngồi đã được định sẵn cạnh Hoàng Quân. Anh ta lịch sự đứng dậy kéo ghế cho cô.
– Cám ơn anh.
– Lâu rồi không gặp em, thấy em vẫn xinh đẹp như trước, à không, có phần đẹp hơn trước đấy. – Hoàng Quân cố ý kéo ghế dịch sát vào phía Nguyên.
Cô ngoài mặt thì cười giả lả, nhưng trong bụng đang mắng thầm: Còn anh, lâu rồi không gặp nhưng vẫn cái điệu bộ tán gái kinh tởm ấy đấy. Bữa tiệc tất niên đối với Nguyên vậy là đi tong, bởi cô luôn ở trong trạng thái không dám thả lỏng một phút nào đề phòng anh ta giở trò đụng chạm gì đó. Cũng may là anh ta không làm gì quá đáng, chỉ tập trung hỏi các thông tin về việc muốn quảng bá cho sản phẩm gạch men và đá lát sàn cao cấp mà công ty của anh ta mới nhập về, điệu bộ nghiêm túc, đứng đắn như thể đang đàm phán hợp đồng. Nguyên cũng dần dần nới lỏng cảnh giác, coi anh ta là một khách hàng tiềm năng như bình thường. Cô hẳn là đa nghi quá rồi, chắc anh ta muốn nhận mặt cô để thương lượng một mức chiết khấu ưu đãi đó thôi. Cô nói:
– Nếu anh Quân có hứng thú với dịch vụ của Sun Media, xin hẹn anh qua năm mới, Nguyên sẽ gửi báo giá chi tiết cho anh.
– Được! Chúng ta nâng ly chứ nhỉ. Hy vọng sẽ hợp tác vui vẻ!
– Cạn ly!
Bữa tiệc tất niên không có gì đặc sắc này cứ thế trôi qua. Mọi người chúc nhau một kỳ nghỉ lễ vui vẻ. Hoàng Quân có việc đã rời đi trước. Thành đi tiễn anh ta, lúc về cười tươi như hoa nói với Thảo Nguyên:
– Hoàng Quân khen em là nhân viên kinh doanh rất có trách nhiệm đấy. Vậy là hên nhé, đầu năm 99% là có hợp đồng mới đến xông đất rồi.
Hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp như lời anh ta nói.
Sáng hôm sau, Thảo Nguyên sửa soạn va ly ra sân bay để về nhà ăn Tết. Trường Giang giúp cô mang đồ đạc xuống dưới, rồi dúi vào tay cô một túi quà, bên trong có đựng hai hộp huyết yến. Cô giãy nảy lên:
– Ôi, quà này mắc tiền quá, em không nhận đâu.
– Đây là quà anh tặng cho hai bác, nhờ em cầm về giùm chứ không phải là tặng em đâu đấy nhé!
– Vậy thì em thay mặt bố mẹ cảm ơn anh nhưng mà…
– Thảo Nguyên, em có còn coi anh là bạn nữa không vậy?
Hai người kẻ đưa người đẩy một hồi, đến nỗi người tài xế taxi sốt ruột phải lên tiếng nhắc nhở:
– Thế anh chị có định đi nữa không?
Trường Giang mở cửa cho Nguyên lên xe, sau đó nhanh tay đặt hộp quà vào chiếc ghế trống khiến cho cô không kịp trở tay. Cuối cùng, Thảo Nguyên đành vác theo hộp yến sang trọng về nhà. Lúc bà Hoa giúp con gái soạn đồ, nhìn thấy nó, bán tín bán nghi hỏi:
– Cái gì thế này?
Nguyên gãi gãi đầu, đáp:
– À, là quà của khách hàng tặng.
Bà Hoa mở nắp hộp kiểm tra. Ôi trời! Là huyết yến cả đời bà chưa từng sờ vào, hàng xịn có dán tem bảo đảm hẳn hoi, khách hàng nào lại chơi sang thế, trừ phi… Bà Hoa nghi ngờ, nhưng vì không có manh mối cụ thể nên bà không thể truy vấn gì thêm. Bà buồn bực bảo:
– Còn cái vụ bạn trai thì sao?
Nguyên giãy nảy:
– Con không đi xem mắt đâu!
Vì sợ mẹ cô “gài bẫy” nên mấy ngày Tết dù ăn chơi ngút trời nhưng Nguyên vẫn rất cảnh giác. Nói chung, một cái Tết cũng tạm coi như yên ổn trôi qua. Cô đã có những khoảng thời gian vui vẻ với các đồng nghiệp cũ, với những người bạn học phổ thông và đại học… Trong một buổi đi chơi, cô còn gặp cả Như Thủy, cả hai nhìn nhau gật đầu chào như thể những chuyện trong quá khứ chưa từng xảy ra nữa.
Chiều mùng Bốn Tết, Nguyên chở mẹ sang nhà cô Thoa chúc Tết. Cô Thoa trước đây là đồng nghiệp và là bạn thân của mẹ rất hay quan tâm đến cô, cô cũng quý cô ấy nên thỉnh thoảng vẫn liên lạc, hỏi thăm sức khỏe. Trông thấy Nguyên, cô Thoa mừng như bắt được vàng, ríu rít nắm nay hai mẹ con dắt vào nhà:
– Chà, con gái dạo này trông khác quá! Thế về nhà được lâu không con?
Nguyên đặt gói quà mang từ nhà tới lên bàn, cười ngọt ngào:
– Con chào cô! Cô thì vẫn vậy ạ, chẳng thấy già đi tí nào. Con về tới mùng Mười cô ạ.
– Xem con gái chị khéo ăn khéo nói chưa kìa. – Bà Thoa cười tít mắt.
Sau khi hai mẹ con yên vị trên ghế, bà Hoa nháy mắt với bạn, bà bạn biết ý gật gật đầu, sau đó cao giọng gọi: – Chú Ba đâu rồi, ra tiếp khách với thím nào.
Một người đàn ông trẻ nghe gọi bèn từ nhà trong đi ra. Hôm nay thím người này nhất quyết giữ anh lại, nói là có một cô gái rất tốt, rất thích hợp muốn giới thiệu cho thằng cháu ngấp nghé “tam thập nhi lập” mà vẫn còn là lính phòng không. Anh vốn chẳng hứng thú mấy cái trò vặt vãnh của các vị cao tuổi quá rảnh rỗi này, nhưng cũng không thể từ chối sự nhiệt tình quá đáng của bà thím. Ai ngờ vừa vào phòng khách, nhìn thấy Đặng Thảo Nguyên ngồi kia đang toe toét cười nói, còn luôn tay bốc mứt kẹo bỏ vào mồm, anh trợn tròn mắt, sau đó lấy tay dụi lấy dụi để.
Thật không thể tưởng tượng được!