Có Ai Yêu Em Như Anh

Chương 68: Trong lúc chủ nhân của nó mơ hồ nhất, cơ thể đã vụt từ tấm thân xử nữ trở thành đàn bà…



Bạn sẽ phản ứng như thế nào nếu sau một đêm tỉnh dậy, chợt phát hiện ra mình đã từ thiếu nữ trở thành… đàn bà?

Khi Đặng Thảo Nguyên mở mắt ra trên chiếc giường xa lạ, cô nhìn thấy một chiếc đèn chùm hình trứng treo trên trần. Phía tường đối diện chình ình một bức họa trường phái lập thể, vẽ cơ thể nàng thiếu phụ khỏa thân bằng những khối hình học méo mó kỳ dị; dường như người đàn bà u sầu trong bức tranh đang nói với cô thông điệp sâu xa nào đó.

Cơ thể giống như có một chiếc xe tải nặng hàng tấn lăn qua. Ký ức xoẹt qua não bộ. Văn phòng của Hoàng Quân. Ly nước chanh quái đản. Lũ sứa biển. Và cơn hoang đường nhuốm đầy mùi vị nhục dục…. Thảo Nguyên hoảng hốt xốc chăn ngồi dậy, cơn đau từ dưới lan ra khắp cơ thể, khiến đầu óc cô như nổ tung. Cám giác này, cô có thể đoán biết rất rõ nó đại diện cho điều gì. Chỉ một đêm hoang đàn, trong lúc chủ nhân của nó mơ hồ nhất, cơ thể đã vụt từ tấm thân xử nữ trở thành đàn bà… Nhận thức này khiến thế giới trong cô sụp đổ. Giống như có một cơn sóng thần dữ dội ào tới, cuốn trôi phăng đi mọi thứ… sự trong trắng, lòng tự trọng, tương lai, hạnh phúc… và Thế Phong của cô…

Nguyên ngã người lại xuống tấm đệm. Bên ngoài tấm rèm cửa sổ bằng lụa mỏng màu hoa cà vọng lại tiếng chim hót. Cô muốn khóc quá, muốn gào lên nhưng hốc mắt khô khốc, vừa cay vừa xót mà lại không khóc được. Tiếng chim hót trong veo, ngọt ngào, tương phản rõ rệt với cõi lòng cô, thoắt một cái đã trở thành hoang vắng héo tàn như sa mạc. Bằng một sức lực không thể tin được, cô bỗng bật dậy khỏi gường, vớ ngay lấy cây gậy tennis – vật phòng thân đầu tiên cô nhìn thấy dựng ở góc tường. Cô, thực sự muốn giết người!

Cánh cửa động đậy rồi hé mở. Thảo Nguyên nhào tới, vung tay vừa nện tới tấp về phía trước vừa gào thét với giọng khàn đặc:

– Đồ khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn!

Gã đàn ông vừa ló người vào bị bất ngờ, ăn ngay mấy cú đập vào đầu. Cây vợt tennis khựng lại trên không trung. Thảo Nguyên trân trối nhìn người mới bước vào, cũng đang chằm chằm nhìn cô. Cả hai người đều mấp máy môi mà không ai nói nên lời.

Không phải Hoàng Quân! Mà là Thế Phong! Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?

Lúc này, Thế Phong đang chứng kiến cảnh tượng kinh diễm nhất mà anh chưa từng được ngắm trong đời. Cô gái đứng trước mặt anh với cánh tay cầm vợt giơ cao, chiếc áo ngủ dài bằng tơ buộc thắt lưng lỏng lẻo sắp sửa bung ra. Hai vạt áo bị dồn về hai bên thân người từ khoảng eo, để lộ phần lớn cơ thể và đôi chân thon trắng như ngọc, hằn rõ những dấu vết đụng chạm mờ ám. Trông cô như một nữ thần báo thù, xinh đẹp, hoang dại và gợi tình hơn bao giờ hết. Quả là một kỳ quan có một không hai.

Thú thật, anh đã thất thần trong… rất nhiều giây. Chỉ đến khi cô hét lên một tiếng thảm thiết, vứt cây gậy đi, chạy tọt vào trong chăn, Phong mới định thần lại được.

– Đừng tới đây! – Nguyên rúc sâu vào giường.

Thế Phong nhìn lên thân hình nho nhỏ ở trên giường, không biết phải làm như thế nào. Căn phòng chìm trong không khí câm lặng bối rối. Rồi đột nhiên, tiếng thút thít vang lên, ban đầu nhỏ, sau đó bật thành tiếng nức nở thương tâm. Giống như đứa trẻ bị ngã oan ức tìm thấy người có thể dựa dẫm, Nguyên òa khóc ngon lành. Cơ thể nhỏ bé trốn dưới tấm chăn run rẩy, cô khóc như mưa trút nước, khóc như chưa bao giờ được khóc. Nước mắt mặt chát chan hòa khắp mặt, chui cả vào miệng, rơi xuống ướt đẫm cả một mảng đệm.

Nghe cô khóc, trái tim Phong nhói lên như có kim châm. Anh nhón đầu ngón chân đi tới bên giường, thận trọng ngồi xuống vén chăn ra, khẽ khàng ôm vai cô nâng dậy đặt trong ngực mình. Bằng một vẻ lóng ngóng vụng về nhưng thành tâm vô cùng, anh vuốt ve lưng cô, vừa vuốt ve vừa thấp giọng an ủi giống như nựng trẻ con.

– Cô bé ngoan, lỗi tại anh. Tại anh hết. Cô bé à, đừng khóc nữa…

– Ngoan nào…Nín đi em.

– Anh hứa, anh sẽ không bao giờ để em phải khóc, không bao giờ phải khóc như thế này nữa.

Hai bàn tay anh dịu dàng áp vào đôi má lạnh băng vì nước mắt của Nguyên, nâng đầu cô đang dán trên lồng ngực mình lên. Rồi anh cúi xuống, kính cẩn vươn đôi môi ấm áp hôn lên đôi mắt đẫm nước, từng chút từng chút một, anh lau khô hết nước mắt trên gương mặt cô. Sau cùng, anh áp môi lên đôi môi vẫn còn run rẩy của cô gái nhỏ, nuốt hết những nức nở của cô bằng một nụ hôn nâng niu thuần khiết.

Ngày hôm qua, sau khi từ CLB golf của thành phố Đ về, anh gọi cho cô thêm vài cuộc điện thoại nữa nhưng vẫn không có ai bắt máy. Ông nội anh vì quá tức giận nên đã đi thẳng tới sân bay về Sài Gòn trước, bỏ Phong với Vinh lại. Lúc về tới khách sạn, đột nhiên số của Thảo Nguyên gọi vào máy anh, nhưng tiếng nói của người phụ nữ ở đầu bên kia lại không phải là giọng của cô. Linh cảm xấu từ lúc chiều vỡ òa, khoảnh khắc đó, dạ dày của anh thít lại. Anh thoáng nghĩ hay là cô gặp tai nạn giao thông?

– Anh là người quen của cô Thảo Nguyên có đúng không? – Giọng phụ nữ lạc đi, cũng có thể là cô ta đang giả giọng.

– Đúng vậy. Nguyên đang ở đâu, có chuyện gì xảy ra với cô ấy vậy? Chị nói đi!

– Anh hãy tới công ty HQ, số xxx phố xxx, phòng giám đốc trên lầu 6. Cô ấy đang gặp nguy hiểm. Tới ngay, nếu không… sẽ không kịp.

– Chị là ai? Tại sao chị lại có trong tay điện thoại của Thảo Nguyên? Cô ấy bị gì? Alô… Alô…

Điện thoại bị ngắt đột ngột. Phong lập tức gọi cho Vinh, bảo anh ta kêu thêm người tới ứng cứu, còn mình thì tự lái xe đi trước. Anh phóng xe như điên, tự trấn an mình rằng cô không sao, không sao… Địa chỉ là công ty của thằng khốn Hoàng Quân. Có lẽ nào…

Sau này nghĩ lại, anh thấy trời vẫn còn thương anh. May sao hôm đó anh lại có mặt ở thành phố Đ. May sao hôm đó anh lại gọi cho cô hàng chục cuộc gọi nhỡ. Cũng may sao hôm đó người thư ký của Hoàng Quân nhận được tin chị ta có bầu, khiến lòng trắc ẩn vì đứa con trở nên mạnh mẽ hơn nỗi sỡ hãi bị uy hiếp nên sau khi rời văn phòng, chị ta đã quay lại, tìm điện thoại di động ở trong túi Thảo Nguyên gọi cho số điện thoại đầu tiên chị ta tìm thấy trong nhật ký cuộc gọi. Đó là điều duy nhất chị ta có thể làm được để giúp cô. Nhưng chính cú điện thoại ấy đã cứu được Thảo Nguyên.

Thế Phong đã đánh vỡ đầu thằng khốn đang lăm le giở trò đồi bại với Thảo Nguyên. Lúc anh bọc cô bằng tấm thảm rồi bế ra xe, cô đã mất đi tri giác, áo bị xé rách, trên ngực xuất hiện nhiều vết xước. Nếu Vinh không ngăn cản, có lẽ, anh đã đánh chết Hoàng Quân vì lúc đó anh hoàn toàn mất kiểm soát.

Sau những nụ hôn dài êm ái, cơn kích động của Nguyên đã dịu lại. Cô không nhìn lên, chỉ co người lại tránh vòng ôm của anh, buồn bã nói:

– Em đã khác trước rồi. Em không còn là Thảo Nguyên nguyên vẹn của anh nữa.

Do tư thế cúi đầu, cô không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt Phong lúc này. Ánh mắt anh bối rối, sượng sùng, gương mặt đẹp trai không hiểu sao bỗng đỏ rực lên giống như một cậu bé lần đầu tiên làm điều sai trái bị bắt gặp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.