Huy và An vẫn chưa về nên bé Kỳ được trợ lý Lâm đến đón.
– Chú ơi bố mẹ cháu đi đâu thế ạ?
– Chú cũng không biết nữa.
Hay chúng ta đến công ty tìm bố cháu được không? Cháu có việc muốn nói với bố
Anh Lâm xoa đầu Minh Kỳ:
– Cũng được. Nhưng chúng ta chỉ vào công ty một lát thôi đấy
Hoan hô!_ Kỳ gật đầu, cười tít mắt
________________
Cả hai đi tới phòng tổng giám đốc.
– Hình như bố cháu không có ở đây rồi
– Vậy bố Huy đi đâu chứ? Cả mẹ nữa…_ Kỳ Kỳ buồn bã.
Thôi chúng ta cứ về nhà đã nhé_ Anh Lâm dắt Kỳ ra phía cầu thang máy.
– A! Ông nội!_ Minh Kỳ vui mừng khi nhìn thấy ông Thiên
– Chào chủ tịch!_ Trợ lý Lâm cúi đầu chào rồi nhanh chóng kéo cậu bé lại: “Kỳ Kỳ không được làm phiền chủ tịch, chúng ta đi về thôi”
– Nhưng cháu muốn về cùng ông nội…
– Sao thằng bé lại ở đây?_ Ông Thiên nhăn trán
– À bé Kỳ vừa từ trường mầm non về muốn đến tìm bố nhưng anh Huy không có ở đây ạ.
– Cháu về cùng ông được không ạ?_ Minh Kỳ kéo nhẹ gấu áo vest của chủ tịch.
Nhìn thấy ánh mắt trong veo của cậu nhóc, ông Thiên bất chợt nghĩ tới Minh Huy. Ngày bé, Huy đã từng nói với cô giáo rằng niềm mơ ước của anh là được một lần cùng bố đi câu cá. Nhưng vì công việc quá bận rộn nên ông không có nhiều thời gian dành cho con…
Bỗng anh Lâm lên tiếng:
– Chủ tịch không phải lo đâu. Tôi sẽ đưa cậu bé về ngay
Kỳ cố đứng lại, ngước lên chờ câu trả lời của ông nội.
– Cứ để tôi đưa thằng bé về…Dù gì tôi cũng xong việc rồi.
Thế là Minh Kỳ lon ton chạy theo ông đi ra xe.
– Ông nội, ông ăn kẹo đi_ Minh Kỳ lấy từ trong balo một chiếc kẹo nhỏ rồi đặt vào tay ông Thiên.
– Ta không thích kẹo
– Vậy ông thích nói chuyện với cháu không ạ?
– Thì ta vẫn đang nói chuyện với cháu đây.
– Sao ông không đến nhà cháu chơi? Trước đây, khi chờ mãi mà bố siêu nhân không về, cháu đã rất nhớ bố. Chắc bây giờ bố cháu cũng đang nhớ ông đấy ạ.
– Cháu và mẹ sống ở ngoại ô có tốt không?
– Chỗ đó rất đẹp, có rất nhiều cây, buổi chiều cháu còn được chơi ra sân cùng các bạn nữa.
– Vậy cháu có muốn quay lại đó không?
– …Nếu bố đi cùng thì cháu mới về. Ở đó mẹ An phải làm rất nhiều việc. Hàng ngày mẹ phải làm ở quán ăn, buổi chiều lại đến nhà sách. Cháu không muốn mẹ bận chút nào.
– Nghe nói cháu và mẹ còn được một người tên Nam chăm sóc mà?
– Chú Nam hay đưa cháu tới trường. Nhưng mẹ cháu bảo việc gì mình tự làm được thì không nên dựa vào người khác. Vậy nên chỉ khi nào mẹ bận quá mới nhờ chú ấy đón cháu.
Thìraconbé đã mộtmìnhnuôicon…
_________________
King koong…
Nghe thấy tiếng chuông, Hoài An ra mở cửa. Một chút ngạc nhiên nhưng cô vẫn mỉm cười, khẽ cúi chào.
Minh Huy cũng từ phòng làm việc đi ra phía cửa:
” An An, ai vậy?”
Anh bất ngờ nhìn ông Thiên đang dắt Minh Kỳ đi vào. Thằng bé cười tươi nói với bố: ” ông nội đưa con về này!”
Ông Thiên ngồi xuống ghế sofa:
– Hai đứa muốn làm gì thì làm, nhưng nên nhớ là mình vẫn còn một đứa con đấy. Sao lại để cho thằng bé phải tới công ty tìm bố như thế?
– Hôm nay cô ấy…_Huy định nói nhưng An đã nhanh chóng kéo tay anh lại, nhẹ lắc đầu.
Rồi cô quay sang nói với ông Thiên:
– Cảm ơn bố đã đưa Minh Kỳ về nhà. Tại hôm nay chúng con có việc bận nên mới nhờ anh Lâm tới đón Kỳ.
– Con đến tìm bố làm gì thế Kỳ?_ Huy hỏi
– À đúng rồi…_ Cậu bé mở balo rồi lấy ra một bức ảnh_ “Ảnh của chúng ta được giải nhất bố ạ ^^”_ Kỳ hớn hở khoe.
– Ông nhìn này, đây là ảnh cháu chụp cùng bố mẹ
Ông Thiên nhìn vào bức ảnh, khẽ nheo mắt: “Bố mẹ cháu có vẻ tình cảm quá nhỉ?”
Minh Huy đỏ mặt liền giật lại bức ảnh: “Minh Kỳ, đâu phải cái gì chúng ta cũng nên khoe”
Bé Kỳ cười tít mắt. Ông Thiên xoa đầu cậu nhóc rồi nhìn Huy:
– Ta có chuyện muốn nói với con.
—–
Trong phòng đọc sách…
Anh ngồi đối diện bố:
– Được rồi, ông nói đi.
Chủ tịch thở dài:
– Minh Huy, ta biết con rất giận vì ta đã không nói sự thật cho con biết. Lúc đó, ta không thể đồng ý cho con lấy Hoài An. Con bé chỉ là một đứa con gái nghèo, ta sợ nó muốn lấy con nhằm mục đích được làm chủ gia tài này. Nhưng thật không ngờ, 5 năm qua, con bé đã một mình nuôi dạy Minh Kỳ. Rõ ràng nó có thể lựa chọn một cuộc đời mới. Ta thực sự khâm phục con bé. Số tiền An gửi cho ta để trả nợ ẹ nó vẫn còn nguyên. Hãy lấy số tiền đấy để tổ chức đám cưới. Vợ con phải chịu thiệt thòi quá nhiều rồi. Ta mong con hãy nắm chặt lấy tay người mà con đã chọn…
Minh Huy ngồi lặng im. Anh cúi đầu, nhắm chặt mắt, ngăn không cho hàng lệ chảy ra. Ông Thiên đứng dậy:
– Ta có việc phải đi về luôn rồi.
Chủ tịch vừa đi ra đến cửa, Minh Huy chợt ngẩng lên gọi lớn:
– Khoan đã!_ Giọng anh run run, lạc đi: “Cảm ơn…cảm ơn bố”
~2 tháng sau…
Minh Huy chỉnh đi chỉnh lại bông hoa cài trên áo. Thỉnh thoảng anh mở hộp nhẫn ra ngắm nghía một lát rồi lại đóng vào. “Sắp đến giờ chưa?”_ Câu này đã được anh hỏi không biết bao nhiêu lần rồi. Rõ ràng Huy đang rất hồi hộp. Cuối cùng anh cũng không chờ nổi mà cầm bó hoa vào phòng trang điểm của cô dâu.
Minh Huy hé cửa bước vào và ngay lập tức ngẩn người khi nhìn thấy Hoài An. Tuy chưa trang điểm xong nhưng trông cô xinh đẹp như một thiên thần trong chiếc váy cô dâu trắng muốt.
– Ơ…sao anh lại vào đây?
An quay ra nhìn Huy
– Anh…anh vào đưa hoa cho em
——-
Dưới ánh đèn pha lê rực rỡ, Huy vừa trao chiếc nhẫn cưới cho cô, vừa nói nhỏ:
– Giây phút này, anh đã đợi từ rất lâu. Anh không biết đây là sự thật hay mình đang mơ nữa…
Hoài An nhìn Huy, nhoẻn miệng cười:
– Đây là sự thật…Nếu là mơ, em sẽ cùng anh mơ đến trọn đời…
– An An…kể từ hôm nay, anh sẽ không bao giờ để em cảm thấy cô đơn hay buồn bã nữa. Nếu em cười, anh sẽ cùng cười với em. Nếu em khóc, anh sẽ là chỗ dựa vững chắc để che chở cho em…Cuộc sống sau này anh không chắc rằng sẽ êm đềm như ta mong đợi, nhưng điều duy nhất anh có thể khẳng định…đó là… Anh sẽ mãi yêu em
Nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má Hoài An. Cô kiễng chân hôn lên môi anh. Cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay không ngừng. Minh Kỳ nhìn bố mẹ, cười khúc khích…
——
Ông Thiên cùng bé Kỳ về nhà:
Minh Kỳ, bố mẹ cháu sẽ đi hưởng tuần trăng mật. Cháu ở nhà, cùng ta đi câu cá nhé…
—–
Hoài An từ phòng tắm bước ra, nhẹ nhàng nằm lên giường ôm lấy chồng.
– Minh Huy, nếu được chọn lại, anh có yêu em không?
– Nếu được chọn lại, anh sẽ không yêu em vì yêu anh đã khiến em đau khổ quá nhiều…
Suỵt!_ An đặt tay lên môi anh_ “Nếu được chọn lại, chúng ta sẽ dũng cảm yêu nhau nhiều hơn”
Huy mỉm cười, hôn lên trán cô:
Đúng vậy…sẽ yêu nhau nhiều hơn….
Vậy bây giờ chúng ta thực hiện mong muốn có em cho Kỳ Kỳ nhé!
(Sẽ có ngoại truyện :3 b nào có ý kiến về cái tên của baby thứ 2 ko?)