Editor: Mứt Chanh
Ra khỏi KTV, không khí tươi mát hơn rất nhiều. Lúc này đã là 12 giờ rưỡi, cũng không còn sớm nữa, nhưng đối với nhiều người mà nói thì vẫn là sớm.
Ngày mai là cuối tuần, đêm nay người vẫn còn rất nhiều. Tô Hà đến nhà vệ sinh công cộng rửa mặt sạch một phen mới cùng Ôn Mạn rời đi. Mũi còn có chút hồng cho nên tay cô dùng sức xoa xoa nó.
Ôn Mạn ôm cánh tay nhìn thoáng qua, “Sao lại thế này? Mũi em khi nào bị đỏ như vậy?”
Tô Hà hít một hơi, cô có thể nói là bị Tạ Lâu dùng xúc xắc ném sao?
…. Nói đến cũng thật mất mặt.
Cô nói: “Không cẩn thận nên bị đỏ ạ.”
Ôn Mạn à một tiếng, cười kéo tay cô ra cửa. Hai người không lập tức kêu xe mà chầm chầm đi dọc theo con đường về trước.
Ôn Mạn nhìn bóng cây ngã xuống mang theo một bầu không khí trong lành, cô ôm lấy bả vai của Tô Hà: “Em nên nói cho chị biết, em cùng hai người Tạ Lâu Trần Diệu hẳn là người quen cũ phải không?”
Tô Hà quay đầu nhìn Ôn Mạn một cái, Ôn Mạn mỉm cười, chị hiểu ánh mắt của cưng. Tô Hà ngừng lại, nở một nụ cười. Nụ cười kia có chút thả lỏng. Cô nắm lấy tay Ôn Mạn, nói: “Có quen biết, tụi em là bạn học cấp ba.”
“Sao, trùng hợp như vậy sao?”
“Đúng vậy, quá trùng hợp, Trung Quốc lớn đến như vậy mà còn có thể gặp nhau.” Tô Hà lần đầu tiên ở trước mặt Ôn Mạn nói đến chuyện này. Sau khi gia đình tan vỡ, Tô gia vội trốn tránh, bạn bè họ hàng gì đều sợ bị liên lụy cho nên cửa lớn luôn đóng chặt.
Tô Hà tạm nghỉ học, đến thành phố loại ba là thành phố B. Đã không còn liên hệ với những người bạn trước kia, cũng rất sợ liên hệ, các vấn đề sau khi phá sản đều liên tiếp kéo đến.
Cô vẫn luôn ngậm miệng không nói chuyện đã qua.
Cũng không nói với ai.
Nhưng trong khoảng thời gian sống chung cùng Ôn Mạn, cô rất ngưỡng mộ loại tính cách này của Ôn Mạn.
Ôn Mạn lần đầu tiên mở miệng hỏi.
Cô cũng phải trả lời.
Một đoạn hồi ức đã được nói xong. Ôn Mạn bừng tỉnh, “Không nghĩ tới là như thế này, khó trách…”
Khó trách ở chỗ phòng giáo vụ kia gặp lại, Tô Hà sẽ thất thố.
Ôn Mạn nghịch nghịch mái tóc ngắn bị gió thổi tung lên rồi nói: “Bây giờ xem ra, anh em kia vì em mà bất hòa”
Tô Hà khiếp sợ: “Cái gì?”
Ôn Mạn ha ha cười, câu lấy cổ Tô Hà, “Chị hỏi em, nếu em có trù nghệ, vì cái gì không trực tiếp trở thành đầu bếp có phải tốt hơn không?”
Tô Hà lắc đầu: “Em muốn trở thành một kế toán.”
“Sao?” Ôn Mạn tò mò, “Nguyên nhân gì?”
Tô Hà: “Chắc là ước mơ, công ty ba em phá sản chính là do sổ sách hỗn loạn.”
“Em cũng không muốn bị giới hạn trong không gian của nhà bếp.”
Ôn Mạn sau khi nghe xong liền gật gật đầu: “Đúng vậy, trở thành đầu bếp quá khó khăn, con gái vẫn nên mặc trang phục công sở chuyên nghiệp mặc ở công ty trông tương đối ngăn nắp gọn gàng.”
Bản thân Ôn Mạn cũng là một nữ cường nhân trong công ty cho nên cũng thích sinh hoạt như vậy, cũng không thể tưởng tượng được việc bị mắc kẹt tại phòng bếp, ngốc tại phòng bếp chạm vào những thứ củi gạo mắm muối ngày thường.
*
Hai người trở lại ký túc xá, Trì Dĩnh cùng Trần Lâm còn chưa có về, nghe nói các cô ấy tụ hợp tại một địa điểm khác. Tô Hà vốn dĩ đã tắm rồi nhưng lại phải tắm một lần nữa.
Ôn Mạn vào cửa liền gọi điện thoại, xem ra ngày mai có việc bận rồi.
Cùng Trì Dĩnh và Trần Lâm nhắn WeChat, xác nhận tối nay các cô ấy có khả năng không trở lại, Tô Hà cùng Ôn Mạn liền đi ngủ trước.
Hôm sau tuy rằng là thứ bảy nhưng Tô Hà lại còn một môn, nhưng đã xong rồi.
Mới chạy đến Khu vực mới Hoa Đông.
Tới dưới lầu, Tô Hà có chút chần chờ. Trong đầu cô dần hiện lên dáng vẻ tối hôm qua của Tạ Lâu.
Trong mùi thuốc lá, kỳ thật còn mang theo hương rượu.
Anh hỏi cô như vậy.
Là muốn xác nhận xem cô còn thích hay không thích anh có phải hay không?
Chậc.
Tô Hà xóa hết biểu cảm trên mặt rồi lên lầu.
Mở cửa ra, phòng khách không có ai thực sự quá yên tĩnh, chỉ có một hương thơm tươi mát nhàn nhạt. Tô Hà nhìn thẳng và đi vào phòng bếp, dì bảo mẫu đã mua đồ ăn đặt trên bàn rồi.
Tô Hà bỏ túi xách xuống, mặc lấy tạp dề rồi bắt đầu công việc.
*
Trong phòng bếp chỉ có âm thanh của nồi chén chảo vang lên, cả ngôi nhà đều đắm chìm trong yên tĩnh. Cửa thư phòng mở ra, Tạ Lâu mặc bộ đồ ở nhà màu đen bước ra, anh đang gãi tóc, nhìn lướt qua phòng bếp.
Tô Hà đưa lưng về phía anh và đang nấu canh.
Tạp dề là do má Lưu mua lúc trước, nó có màu nâu, vốn là có chút lớn nhưng được Tô Hà hơi sửa lại một chút, hiện tại thực dán sát dáng người của cô.
Tạ Lâu ôm cánh tay dựa vào trên vách tường, nhìn từ phía xa.
Biểu tình lười nhác, đôi mắt lại sâu như biển.
Tối hôm qua, Trần Diệu cùng anh đều say, Trần Diệu bắt lấy anh mà nói, “Tô Hà là do cậu trước kia không cần, bây giờ cậu không được đoạt cùng tớ.”
A.
Trước kia là trước kia.
Hiện tại là hiện tại.
Trong phòng bếp, tạp dề của Tô Hà bị nới lỏng, cô hoàn toàn không biết mà cúi đầu xắt rau.
Cửa kính bị đẩy ra, Tạ Lâu đi đến phía sau cô, duỗi tay đem dây tạp dề kéo tới rồi cúi đầu cột cho chắc.
Tô Hà giơ tay muốn lấy đồ mới phát hiện phía sau có người.
Cô đột nhiên quay đầu.
Liền đối diện với ánh mắt của Tạ Lâu.
Anh cúi đầu, hai người cách nhau thật sự quá gần.
Hô hấp đan xen, đôi mắt đều ẩn chứa hình bóng của đối phương.
Anh nhướng mày, “Sao?”
Lời vừa nói ra, Tô Hà hoảng loạn mà trốn về phía bên cạnh, ai ngờ đầu ngón tay anh còn nắm lấy dây của tạp dề. Anh dùng một chút sức khiến Tô Hà dạo qua một vòng, trở lại trước mặt anh. Ở trước bếp, hai người lại lần nữa gần gũi nhau, ngửa đầu là có thể hôn nhau.
Hô hấp Tô Hà chợt ngừng lại.
Ánh mắt của Tạ Lâu từ môi cô xẹt qua, mang theo tia nghiền ngẫm: “Hoảng cái gì? Cột lại dây cho em thôi.”
Tô Hà: “….. Cảm ơn, anh đi ra ngoài đi, một lúc nữa sẽ tốt hơn.”
Tạ Lâu nhìn theo những giọt mồ hôi chảy từ trán cô, ừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Tô Hà thở phào nhẹ nhõm.
Cô quay trở lại quầy bếp, cầm lấy con dao vừa rồi tiếp tục xắt rau.
Một lát sau, động tác của cô ngừng lại một chút.
Biểu tình có chút trố mắt.
Tạ Lâu hôm nay tựa hồ có chút khác thường?
Sai rồi.. Ảo giác thôi.
*
Đồ ăn một lát sau đã được nấu xong, trên trán Tô Hà đều là mồ hôi, trên người cũng có bọt nước từ phía sau lưng trượt xuống. Cô lau lau cái trán, nói thật, cô cũng không quá thích nấu ăn, cố tình, trù nghệ của cô lại cực giống bà ngoại cô.
Bưng đồ ăn đi ra ngoài thì Tạ Lâu đang chơi trò chơi.
Tô Hà dọn xong đồ ăn ra rồi hô một tiếng: “Ăn cơm.”
Tạ Lâu thật ra cũng tự giác, buông điện thoại bước tới cầm lấy đũa, trước nếm một miếng sườn chua ngọt.
Tô Hà lấy cơm cho anh, lại về phòng bếp lấy túi xách định rời đi.
Tạ Lâu dùng đôi chân dài đá một phát, ghế dựa chặn lấy Tô Hà.
Anh ôm trán, “Ăn cơm.”
“Tôi về nhà sẽ ăn.”
Sắc mặt Tạ Lâu lạnh xuống, “Em mà bước ra khỏi cánh cửa này, tôi sẽ khấu trừ tiền lương của em.”
Tô Hà: “Tùy anh.”
Tạ Lâu: “……”
Anh nheo mắt lại lạnh lùng nhìn cô.
Tô Hà không chịu uy hiếp cho nên xoay người rời đi, cửa phanh một tiếng rồi đóng lại.
Tạ Lâu siết chặt chiếc đũa, một lúc sau, chiếc đũa được nới lỏng ra, đôi mắt mang theo tức giận lại cúi đầu ăn cơm.
*
Buổi tối Tô Hà lại đến nấu cơm, Tạ Lâu cũng không giữ cô lại nữa, Tô Hà cảm thấy như vậy ngược lại còn có phần tự tại hơn. Nhưng lúc vào cửa, anh ngồi ở cửa sổ, lười nhác mà để tay vào túi nhìn cô.
Tô Hà đối diện với tầm mắt của anh, lại không biết vì sao bị anh nhìn lại có chút đỏ mặt, cái loại nóng không thể tả được này.
Cho đến khi cô vào phòng bếp, thật lâu cũng chưa hề tan đi.
Tô Hà nhíu mày, sao lại thế này?
Làm xong cơm, trở lại ký túc xá, Tô Hà tắm xong thì loại cảm giác này mới dần dần biến mất. Đêm đó, Tạ Lâu đã nhắn một WeChat lại đây.
“Giữa trưa mai em không cần đến đây, tôi phải ra ngoài rồi.”
Vừa lúc, giữa trưa mai cô có thể cùng mấy người bạn ký túc xá ăn cơm. Kết quả ngày hôm sau, Tô Hà tỉnh lại thì Trì Dĩnh cùng Trần Lâm đã ra cửa, ký túc xá dư lại một mình cô, cô ngồi ở mép giường còn có chút ngốc.
Sau đó Ôn Mạn gọi điện thoại cho cô, cười nói: “Trì Dĩnh cùng Trần Lâm tham gia quan hệ hữu nghị, phía trước ở trong nhóm hỏi em, em nói không đi, cho nên tụi nó liền tự đi, để chị gọi điện thoại hẹn em ăn cơm.”
Tô Hà: “……”
Được rồi, trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn bận rộn chuyện tập luyện cho nên ít ở chung với các cô ấy.
“Chị đến dưới ký túc xá, em xuống đi.” Giọng Ôn Mạn vẫn luôn mang theo tiếng cười, tâm tình Tô Hà đều sáng sủa, cô ừ một tiếng, xuống giường rửa mặt đánh răng thay quần áo rồi xuống lầu đã nhìn thấy Tesla của Ôn Mạn ngừng ở bên cạnh chỗ bảo vệ.
Tô Hà tiến lên ngồi trên ghế phụ.
Hôm nay Ôn Mạn mặc một chiếc váy màu đen trông thật xinh đẹp, Tô Hà nhìn nhiều thêm một chút thì Ôn Mạn cười nói: “Buổi chiều phải gặp một người bạn, em đi cùng chị nhé?”
“Được ạ.” Tô Hà gật đầu.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Ôn Mạn liền lái xe mang Tô Hà đi đến khu tài chính ở trung tâm thành phố kia.
Nơi này trước kia Tô Hà đã từng tới, văn phòng của ba cô đã từng ở chỗ này, nhưng không phải cùng một tòa nhà, tầng kia của nhà cô đã bị ngân hàng bán đấu giá.
Ôn Mạn thấp giọng cùng Tô Hà giới thiệu, đây là một người bạn của chị ấy mở văn phòng, thành lập cũng được hai năm, bây giờ đang tuyển người mới.
Nói xong, cô ấy cười mà nhìn qua Tô Hà.
Tô Hà nhìn ánh mắt cười của Ôn Mạn, cô ngừng một chút, “Cho nên, loại sinh viên còn đang đi học như em, anh ấy sẽ muốn sao?”
“Muốn á.” Ôn Mạn kéo tay Tô Hà, “Yêu cầu một người hỗ trợ, em tới vừa lúc, mặt khác, nếu em không thích công việc ở phòng bếp, vậy không cần làm nữa, tiền lương nơi này khả năng không cao như chỗ phòng bếp kia của em, nhưng là có tiền đồ, sau khi em tốt nghiệp, trực tiếp đến nơi này của anh ta đi làm là được.”
Thì ra là giới thiệu công việc cho cô.
Tô Hà có chút cảm kích.
Thang máy tới ở lầu sáu, trước mặt là một hành lang thật dài. Hai bên hành lang đều có một công ty.
Văn phòng của Thịnh Đỉnh chính là bạn của Ôn Mạn.
Mà ở phía đối diện còn chưa có biển hiệu, bên trong có người đang trang hoàng.
Tô Hà tùy tiện nhìn lướt qua.
Ôn Mạn mang theo cô vào văn phòng của Thịnh Đỉnh, gặp được ông chủ ở đây tên là Lục Quân.
Một người đàn ông thật dịu dàng.
Lục Quân rất tín nhiệm Ôn Mạn, nhìn Tô Hà một lúc mới cười nói: “Có thể, tùy lúc có thể tới đi làm.”
Công việc mới của Tô Hà như vậy đã định ra.
*
Từ Thịnh Đỉnh đi ra, sắc trời đã tối đi. Ôn Mạn cùng ông chủ tương lai Lục Quân của Tô Hà còn có chuyện muốn nói, Tô Hà ngồi một buổi chiều, mông cũng ngồi đến nỗi đau hết cả lên.
Đầu ngón tay Ôn Mạn chỉ về phía dưới bàn, hỏi: “Buổi tối còn phải đi nấu cơm sao?”
Tô Hà gật đầu, cô cùng Ôn Mạn cái gì cũng nói thẳng cho nên Ôn Mạn cũng biết cô đang kiêm chức vụ này.
“Vậy được rồi, chị đưa em qua.” Ôn Mạn nhún vai, lái xe đưa Tô Hà đến Khu vực mới Hoa Đông, Tô Hà cởi bỏ đai an toàn xuống xe trước, Tô Hà quay đầu mang theo ý cười, “Cảm ơn chị, Ôn Mạn.”
Ôn Mạn sửng sốt, cười xua tay, “Đừng khách sáo mà.”
Tô Hà mỉm cười đóng cửa xe, cô ngẩng đầu nhìn tiểu khu của Tạ Lâu, sau đó nhanh chóng đi vào.
Ôn Mạn đã cho cô ý tưởng mới.
Nếu cô đi đầu trong công việc mới vậy thì Vương Huệ sẽ không tiếp tục bám theo cô để cô làm tiếp công việc của bà ngoại. Cô mới có thể lựa chọn con đường mình muốn đi.
Mà nếu có thể dừng chân ở Hải Thị, sau khi tốt nghiệp cũng không cần về thành phố B nữa, một công đôi việc.
Còn Tạ Lâu bên này.
Răng rắc một tiếng mở cửa. Màn trong phòng đều mở ra, còn mang theo một cổ mùi hương. Tạ Lâu nghe được tiếng vang liền từ thư phòng bước ra, anh mặc áo sơ mi đen cùng quần dài, cổ áo rộng mở, thoạt nhìn cùng lúc trước không sai biệt lắm nhưng lại giống như ăn mặc chỉnh tề lên rất nhiều. Tóc anh có sửa sang qua.
Tô Hà dừng lại một chút rồi gật đầu với anh.
Tạ Lâu cúi xuống lấy điếu thuốc rồi nghiêng đầu nhìn cô.
Ánh mắt như có như không mà dừng ở trên bàn cơm.
Tô Hà muốn vào phòng bếp, mới phát hiện, trên bàn cơm có một bó hoa hồng kiều diễm ướt át, màu đỏ rực thật xinh đẹp…
Còn dùng dải lụa buộc lại, có nơ con bướm cuốn nho nhỏ.
Vừa nhìn đã biết chính là mua tới tặng người.
Tô Hà nhìn nó, mặt không cảm xúc mà vào phòng bếp, xem ra Tạ Lâu cơm nước xong xuôi liền muốn ra cửa.
Tạ Lâu nhìn cô tiến phòng bếp, dựa lưng vào sô pha, cúi đầu hút thuốc cùng biểu tình lâng lâng.
Đồ ăn trong phòng bếp không nhiều lắm, nhưng đủ cho một mình Tạ Lâu ăn.
Tô Hà nhanh chóng làm hai món ăn và một canh, mang tới đặt ở trên bàn.
Tạ Lâu bẻ cổ áo, dập tắt thuốc rồi đi tới kéo ra ghế dựa ngồi xuống. Tô Hà xoay người muốn vào phòng bếp thì anh lại duỗi tay bắt lấy cổ tay của Tô Hà.
Lòng bàn tay anh thật nóng, Tô Hà kinh ngạc vì bị nắm chặt.
Tạ Lâu nhìn cô, cười nhẹ một tiếng: “Ngồi đi, tôi có lời muốn nói với em.”
Tô Hà nhìn đôi mắt hẹp dài sâu không thấy đáy kia của anh, cô suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu. Hai chiếc ghế đối diện nhau, hai chân anh chồng lên nhau, tay vẫn siết chặt bắt lấy tay cô, còn có chút khẩn trương.
Tô Hà giãy giụa vung lên, anh mới buông ra.
Tạ Lâu lười biếng mà dựa ra phía sau, dáng vẻ này thật ra cực dễ chịu mà lại gợi cảm.
Tô Hà: “……”
Cô nghĩ đến chuyện từ chức.
Tạ Lâu tựa hồ đang châm chước, nhìn nhau một phút đồng hồ, Tạ Lâu hạ đôi chân dài xuống, thân mình hơi nghiêng dựa sát vào Tô Hà.
Hô hấp Tô Hà ngừng lại.
Thấy khóe môi anh mỉm cười mới mở miệng.
“Tôi chuẩn bị từ chức.”
“Tô Hà, chúng ta hẹn…..”
….
Tác giả có lời muốn nói: Thầy Tạ, anh bị mù, ha ha ha ha