*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mứt Chanh
“Nam sinh mới vừa ngồi cạnh em, không phải là người lần trước bị tát một cái sao?” Ôn Mạn quay đầu lại nhìn Tạ Lâu đang híp mắt lười biếng ngồi bên cửa sổ đến hai lần.
Tô Hà ừ một tiếng rồi nói: “Chúng ta tìm chỗ ngồi xuống đi.”
Ôn Mạn lúc này mới kịp phản ứng lại, “À, vừa rồi bên cạnh nam sinh kia không phải còn chỗ sao, chúng ta tại sao lại chạy qua bên này chứ?”
Tô Hà: “…….”
Có nhiều chỗ cũng không muốn ngồi cùng anh ta.
“Nơi này tốt nè.” Cô kéo Ôn Mạn chọn một chỗ chỉ có một chút ánh mặt trời nhưng lại khuất. Ôn Mạn kỳ thật cũng tới thư viện để thả lỏng một chút liền gật đầu không còn rối rắm nữa.
Bước ra xã hội nhiều năm như vậy, cô ấy đối với tiểu nam sinh cũng không còn hứng thú gì nữa. Cô nhìn quyển sách trong tay Tô Hà rồi đứng dậy lấy cho mình hai quyển, ngồi xuống cùng nhau xem.
“Buổi tối cùng ăn cơm không?” Ôn Mạn nhìn cô, ngáp một cái rồi thấp giọng hỏi Tô Hà.
Tô Hà dừng lật sách trong tay rồi lắc đầu, “Không được, em còn phải đi làm.”
Ôn Mạn biết Tô Hà có một công việc bán thời gian, biết là làm phòng bếp. Nhưng cụ thể là gì thì cô ấy cũng không biết, Tô Hà cũng rất ít khi nói đến.
“Vậy được rồi.”
Hai người ở thư viện ngốc đến bốn giờ rưỡi, Ôn Mạn có chút mơ màng sắp ngủ. Tô Hà đọc quyển sách trong tay gần được một nửa, cô còn ghi chú lại không ít.
Ra khỏi thư viện, ánh mặt trời vẫn rực rỡ như cũ chiếu sáng toàn bộ vườn trường.
Ôn Mạn lười nhác vươn vai liền nhìn thấy trên sân bóng rổ có sinh viên đang chơi bóng rổ, Ôn Mạn có chút tinh thần liền vừa lôi kéo Tô Hà vừa nói: “Đi, chúng ta đi xem nào.”
Lửa trên sân bóng rổ rất là nóng, hai bên đang đánh với sát khí đằng đằng. Tô Hà nhìn thấy Tạ Lâu mặc áo đen cùng quần đùi đen.
Anh ấy nhảy lên liền ghi bàn dễ dàng.
Chung quanh là một trận âm thanh khen ngợi vang lên.
Nữ sinh vây quanh kêu lên “Đàn anh đàn anh, cố lên.”
“Tạ Lâu, Tạ Lâu.”
Ôn Mạn: “Thằng nhóc này cũng rất được hoan nghênh nha.”
Tô Hà trầm mặc không lên tiếng, di dời tầm mắt nhìn vào điện thoại.
Anh ta cũng không phải hôm nay mới được hoan nghênh.
*
Sau một hồi đánh bóng, cuối cùng cũng có kết quả. Tạ Lâu vén vạt áo lên rồi lau gương mặt, cơ bụng của anh gầy nhưng lại rắn chắc mơ hồ có thể thấy được. Tiếng thét chói tai của những nữ sinh vây xem bay tới tận trời xanh. Anh cau mày, Hứa Du túm lấy cổ anh rồi kêu lên một tiếng, “Cậu có thấy hai cô gái ở phía đối diện không?”
Tạ Lâu vặn chai nước, uống một ngụm rồi híp mắt nhìn lại.
Làn da trắng của Tô Hà ngâm dưới ánh nắng như một miếng tàu hủ.
Anh dời đi tầm mắt, duỗi thẳng chân rồi ngồi ở bậc thang. Hứa Du cúi đầu rồi cười: “Nghe nói các cô ấy đều là sinh viên tự do, tóc ngắn thì lái Tesla tới trường.”
“Loại chị gái thành thục này, quả thực hiếm có.” Hứa Du vừa nói vừa ngắm Ôn Mạn.
Tạ Lâu bóp chặt chai nước rỗng rồi hỏi, “Phải không?”
“So với những mấy em gái ngây ngô kia, có phải khá hơn nhiều hay không?” Đôi mắt của Hứa Du lóe lên tia hứng thú.
Tạ Lâu nhếch môi mỉm cười nhưng không trả lời.
Chu Thành nhích qua như một tên trộm mới nói: “Tớ cảm thấy chị gái cạnh chị gái tóc ngắn mới có hương vị hơn một ít….”
Hứa Du nghiên cứu bằng hai mắt: “Cái này… Cũng không tồi.”
Tạ Lâu lại vặn nắp chai nước một lần nữa, không có cảm xúc mà nghe bọn họ thảo luận về Tô Hà và người bạn tốt kia của cô.
“Tạ Lâu, hai cô gái kia, cậu thích người nào?” Hai bọn họ xem đủ rồi mới cúi đầu hỏi Tạ Lâu.
Tạ Lâu đặt một tay lên đầu gối, một bàn tay thưởng thức cái chai lúc ẩn lúc hiện. Sau khi nghe xong liền nhíu mày, “Đều không thích.”
Hứa Du: “…… Cũng đúng, cậu có Tiêu Sầm rồi.”
Tạ Lâu cười lạnh rồi đứng dậy, “Đi thôi, không đánh nữa.”
*
Nhìn một hồi lâu nhưng bọn họ lại không đánh nữa. Ôn Mạn có ý thức kéo Tô Hà đi. Tô Hà thở phào nhẹ nhõm rồi hai người trở về ký túc xá.
Trì Dĩnh cùng Trần Lâm cũng vừa lúc trở về mua thêm bốn ly cà phê.
Mỗi người một ly, Tô Hà nghe hương thơm của cà phê liền dựa vào mép giường cùng các cô ấy nói chuyện phiếm.
Đến giờ ăn cơm, đêm nay Ôn Mạn không trở về nhà liền cùng mọi người đi ăn cơm. Tô Hà thu thập túi rác xong liền xuống lầu ném đi. Đi vào cổng trường, cô chuẩn bị gọi xe đến Khu vực mới Hoa Đông.
Một chiếc Jaguar màu đen ngừng ở trước mặt Tô Hà, Tô Hà theo bản năng lui về sau hai bước, cửa sổ xe hạ xuống, Tạ Lâu vươn tay ra nhìn về phía cô.
“Trong phòng bếp không có thức ăn, cùng đi siêu thị đi.”
Tô Hà dừng một chút.
Hôm nay vận khí cũng thật tốt.
Liên tiếp gặp phải anh ta ba lần.
Cô lắc đầu: “Anh tự đi đi, muốn ăn cái gì thì tự mình mua, tôi sẽ tự gọi xe qua.”
Lời này chính là không muốn ngồi xe anh đây mà.
Tạ Lâu nhíu mày. Anh ngước cằm có chút tức giận, “Cô dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ mua đồ ăn?”
Tô Hà: “……”
“Vậy anh cũng đừng mua.” Cô tạm dừng hai giây rồi mới trả lời.
Tạ Lâu nhìn thẳng vào cô thật lâu, nửa ngày sau, một nụ cười trào phúng gợn lên khóe môi rồi anh nói: “Vậy chỉ có thể là cô mua thôi.”
Ngay sau đó anh kéo cửa xe lên rồi chiếc xe hơi màu đen nhanh như chớp rời đi.
Tô Hà nhìn đuôi xe đang nhả khói, thở phào một hơi. Vừa lúc xe cô gọi cũng đã tới, cô liền lên xe, không vội đến nhà Tạ Lâu mà là đi Walmart ở vùng phụ cận.
Mua xong đồ ăn đến nhà Tạ Lâu thì sắc trời cũng đã tối đen.
Vừa mới vào cửa, cô đã nhìn thấy Tạ Lâu dựa vào trên sofa xem TV. Trên TV đang chiếu trận đấu bóng đá. Anh quay đầu liếc nhìn cô một cái, nói cái gì cũng chưa nói đã xoay người lại.
Tô Hà xách theo đồ ăn đi vào phòng bếp rồi nói: “Đêm nay làm thịt kho tàu được chứ?”
Tạ Lâu xoay người lấy thuốc lá ngậm vào, “Tùy cô.”
Được cậu chủ đáp ứng, Tô Hà gật đầu đi vào phòng bếp rồi bắt đầu bận việc.
Cửa phòng bếp đã đóng lại, âm thanh trận bóng đá bên ngoài cũng thấp đi rất nhiều. Tô Hà kho thịt rồi nấu canh, tuy có chút bận rộn nhưng vẫn theo trật tự.
Tạ Lâu hút một điếu thuốc rồi nhìn thoáng qua phòng bếp.
Cô đang xoay người dọn chén đũa, chỉ để lộ sườn mặt. Lông mi thật dài tựa như dáng vẻ e lệ ngượng ngùng.
Tạ Lâu giơ tay cởi áo trên đầm đìa mồ hôi rồi đi vào phòng tắm. Tay anh đặt trên vách tường tùy ý để nước ấm cọ rửa cơ thể mình.
Điện thoại đang đặt trên bồn rửa tay.
Trần Diệu đã nhắn một tin lại đây.
“Tại sao tớ cảm thấy Tô Hà trở nên thay đổi rất nhiều….”
Anh nhìn lướt qua.
Ừ.
Là thay đổi rất nhiều.
Giống như một con nhím.
*
Tô Hà bưng đồ ăn ra tới, Tạ Lâu mới vừa tắm rửa xong cho nên đang lau khô tóc, một thân được hơi nước bao phủ, khuôn mặt đẹp trai kia lại dính bọt nước. Anh đem khăn lông treo lên rồi đi đến bàn ăn ngồi xuống.
Một mùi hương nhàn nhạt bay đến.
Tô Hà dừng lại một chút, ánh mắt vội vàng từ trên mặt anh xẹt qua, ngay sau đó xoay người vào phòng bếp.
Sau khi bưng cơm còn có canh ra tới, anh cầm lấy đũa rồi ăn thịt.
“Ngày mai cuối tuần, cô đến đây sớm một chút.”
Tô Hà: “Sáng ngày mai tôi có tiết, 11 giờ rưỡi sẽ lại đây.”
Tạ Lâu: “Muốn cho tôi đói chết à?”
Tô Hà quay đầu liếc anh một cái nhưng không trả lời. Cô tiến vào phòng bếp thu dọn một chút, cởi tạp dề rồi lau khô tay, “Tôi đi trước.”
Tạ Lâu nhấp một ngụm canh, duỗi thẳng chân rồi ừ một tiếng.
“Cô đã ăn chưa?” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên phía sau.
Tay Tô Hà nắm then cửa chợt dừng lại rồi trả lời, “Ăn rồi.”
“Phải không?” Anh cười, ý vị không rõ nhưng làm như đã nhìn thấu cô.
Tô Hà kéo cửa ra rồi trực tiếp đi ra ngoài. Hàng hiên sáng choang, một đường đã rời khỏi.
Cô nấu cơm cho người khác ăn nhưng chính mình lại rất ít khi nấu cơm.
Chủ yếu là vì một người ăn thì không thể nào tinh tế được, lại nói, cô cũng không phải thích nấu cơm đến vậy.
*
Sáng thứ bảy còn có một lớp, sau khi kết thúc Tô Hà vội vã chạy về ký túc xá trường học. Ba người đã ăn cơm, nhìn thấy cô trở về, Ôn Mạn liền gọt quả táo cho cô, Tô Hà cúi xuống tìm một thùng mì gói.
Ôn Mạn nhướng mày: “Em còn chưa ăn cơm sao?”
Tô Hà: “Em mới vừa bận xong.”
“Cậu không nói sớm, tớ giúp cậu lấy cơm về.” Trì Dĩnh cắn quả táo, nói một cách mơ hồ.
Trần Lâm: “Nếu không đợi lát nữa chúng ta lén đi ra ngoài ăn chút đồ ăn khuya đi?”
Mỗi ngày đều phải ăn cơm ở căn tin, ăn đến nỗi có chút phát ngán rồi đấy.
Tô Hà đổ nước ấm ra rồi nói: “Em ăn trước, đợi lát nữa lại nói.”
“Em muốn ăn đồ nướng BBQ.” Mắt Trì Dĩnh sáng lên.
Ôn Mạn bĩu môi: “Chị không đi đâu, đồ nướng BBQ quá nóng, chị muốn dưỡng sinh.”
Tô Hà cười một cái rồi tìm gói cẩu kỷ đưa cho Ôn Mạn.
Ôn Mạn: “……”
Ăn mì gói xong, Tô Hà vào phòng tắm tắm rửa, rửa sạch đi mùi khói cùng gia vị trên người, lúc này mới cảm giác thoải mái hơn một chút. Cô thuận tiện gội đầu, làm khô tóc trên vai rồi ngồi ở trên giường đọc sách. Trì Dĩnh còn đang nghe giảng, Ôn Mạn thì đang gọi điện thoại, Trần Lâm xem phim truyền hình, từng người làm chuyện của mình.
Ước chừng hơn 10 giờ tối.
Trần Lâm đặt máy tính bảng xuống rồi từ trên giường đi xuống xỏ giày: “Đi đi đi, đi ăn khuya.”
Trì Dĩnh hoan hô một tiếng rồi cũng đóng máy tính lại.
Tô Hà nhìn Ôn Mạn. Ôn Mạn lười biếng mà ôm gối, “Các cậu đi ăn đi, tớ…..”
“Chị đừng dưỡng sinh nữa!” Trì Dĩnh ở mép giường của Ôn Mạn, dùng sức mà lôi kéo Ôn Mạn: “……. em gái nhỏ, sức lực của chị thật lớn.”
Tô Hà nở nụ cười, vỗ vỗ vào chân Ôn Mạn, “Đi thôi.”
So sánh với nữ sinh ký túc xá bên cạnh thì sinh viên tự do bọn cô đều như những đạo sĩ khổ hạnh. Tuổi ngừng ở nơi này, thanh xuân cũng không đứng dậy nữa. Mỗi buổi tối, sớm tắt đèn nhất ký túc xá chính là phòng của bọn cô.
Loại chuyện như ăn khuya này rất hiếm.
Bốn người dọn dẹp một chút rồi thay quần áo xuống lầu. Dì quản lí kí túc xá nhìn thoáng qua xem như không thấy. Ký túc xá của họ là nơi lỏng lẻo nhất.
Cửa Bắc của Đại học Hải Thành là một phố ăn vặt, vừa đi ra ngoài thì hương thơm bay đến mười phần. Ngày mai lại là cuối tuần, sinh viên đến ăn rất nhiều.
Quán nướng càng đông đến nỗi kín hết chỗ. Một chỗ trống cũng đều không có.
Ôn Mạn chửi bậy: “Đều là một đám không chú trọng dưỡng sinh.”
Cố tình mùi thịt nướng lại bay vào mũi dọc theo chiều gió, thật là cám dỗ vô cùng.
Bốn người đang do dự muốn mua về ăn hay là da mặt dày tìm người ghép bàn thì một nam sinh mặc áo trắng quần jean có chút thẹn thùng tiến lên.
“Bốn… đàn em, cùng bọn anh ghép bàn được không?”
Nghe được hai chữ đàn em, bốn người bọn cô nhìn nhau một cái, Ôn Mạn càng cố gắng nhịn cười.
Trần Lâm làm chủ: “Được thôi, các anh còn chỗ trống không?”
“Có có có, vừa lúc còn bốn chỗ.” Hứa Du vẫn luôn lén nhìn chằm chằm Ôn Mạn.
Mấy người Tô Hà nhìn thấy cả, cười với nhau hiểu là không nên nói gì.
Trần Lâm cười gật đầu: “Được thôi, vất vả cho đàn anh rồi.”
Hứa Du càng thẹn thùng: “Không vất vả, đi với anh.”
Nói xong, anh ta liền ở phía trước dẫn đường. Bốn người bọn cô theo ở phía sau, Tô Hà lnháy mắt ra hiệu với Ôn Mạn, Ôn Mạn xem thường. Nhưng tới bàn kia, nhìn thấy Trần Diệu ngồi trên chỗ ngồi cười thật phong lưu thì Tô Hà lại cứng đờ.
Ôn Mạn liếc Tô Hà một cái.
Trần Diệu dựa vào ghế, cười vẫy tay với Tô Hà: “Bạn học Tô.”
Tô Hà: “……”
Có một một nam sinh khác ngồi trên bàn nhưng may mắn lại không phải là Tạ Lâu.
Chu Thành có tinh thần, hỏi Trần Diệu: “Quen biết sao?”
Trần Diệu uống một ngụm bia, cười khẽ, “Cũng được, không phải rất thân.”
Hứa Du vỗ tay: “Thật vui được làm quen, đàn em, mời ngồi, mời ngồi.”
Bốn người Tô Hà liền ngồi xuống, cái bàn liền náo nhiệt hẳn lên.
Hứa Du tự giới thiệu một phen, lại giới thiệu Trần Diệu cùng Chu Thành, bảy người liền tính là quen biết. Trần Diệu đứng dậy cầm xiên thịt cừu cho Tô Hà, ngón tay thon dài gõ vào giao diện điện thoại. Tô Hà thấp giọng nói câu cảm ơn, Trần Diệu cười, “Đừng khách sáo.””
Cậu ta tươi cười mang theo một phần nghiền ngẫm.
Tô Hà coi như không phát hiện.
Hứa Du không che giấu hảo cảm đối với Ôn Mạn cho nên có chút xum xoe. Trần Lâm cùng Trì Dĩnh nói chuyện cùng Chu Thành cùng Trần Diệu. Tô Hà một mình cắn ống hút uống Vương Lão Cát rồi ăn vài xiên thịt cừu.
Một lúc sau, Trần Diệu đột nhiên ngẩng đầu vẫy tay. Vài người đi theo quay đầu lại liền nhìn thấy Tạ Lâu tay bỏ túi quần đang đi tới.
Trì Dĩnh thốt lên: “Nam sinh kia thật tuấn tú.”
Ống hút của Tô Hà đột nhiên buông lỏng.
Một thân ảnh tối đen xuất hiện phía trên, ngón tay với khớp xương rõ ràng của Tạ Lâu cầm lấy một xiên thịt cừu, lười biếng mà cắn. Trần Diệu cười nhìn các cô giải thích: “Đây là đàn anh Tạ Lâu hệ tài chính của chúng ta.”
Trì Dĩnh cười gật đầu: “Có biết có biết.”
“Người lần trước bị một cái tát.”
Đám người Trần Diệu: “Haha.”
Tạ Lâu nhấc mí mắt nhìn Trì Dĩnh một cái, ánh sáng lạnh lẽo lóa lên trong mắt anh. Anh ngồi đối diện với Tô Hà, liếm khóe môi nhìn Trì Dĩnh, tiếng nói trầm thấp lại vang lên: “Chỉ nhớ kỹ cái này sao?”
Trì Dĩnh nở nụ cười: “Ấn tượng khắc sâu.”
“Ồ.” Tạ Lâu nhếch môi rồi mở lon bia ra.
Uống một ngụm lớn, đôi môi lại dính bia mang theo bản chất hoang dã.
Tô Hà giật mình rồi quay đầu đi.