Editor: Mứt Chanh.
Tô Hà bối rối trong một giây.
Ôn Mạn cúp điện thoại rồi từ bên kia đi vào. Vừa nhìn thấy Tạ Lâu cũng có chút kinh ngạc, sau đó cô ấy nói với giọng bình tĩnh: “Tại sao cậu không dạy tôi chứ?”
Tạ Lâu đi đến cầm lấy một bên cây cơ, vừa thưởng thức vừa lười biếng mà giơ lên xem, sau đó nói với Ôn Mạn: “Chị nói đùa rồi, chị….”
Ôn Mạn híp mắt nhìn anh, hai người im lặng giằng co với nhau.
Được nửa ngày, Ôn Mạn mới cười nói: “Ngoài Văn Nghị ra không có ai nữa sao?”
Tạ Lâu nghiêng người để hút điếu thuốc sau đó ngồi dựa vào bàn bida, giọng nói thì cà lơ phất phơ, “Sao tôi biết được?”
Ôn Mạn nhìn dáng vẻ dầu muối không ăn lại không đứng đắn cho lắm của anh thì chợt tức cười.
Cô ấy nói: “Tôi tìm Văn Nghị nói chuyện một chút.”
Sau đó nhìn sang Tô Hà một cái rồi kéo tay Tô Hà, “Yên tâm đi, không có việc gì đâu.”
Thần sắc của Tô Hà đã bình tĩnh trở lại, cô lắc đầu rồi nói: “Em biết rồi.”
Ôn Mạn nhìn cô thật sâu rồi xoay người đi ra ngoài.
Tô Hà có chút bất đắc dĩ, cảm giác bản thân mình lại khiến cho Ôn Mạn thêm phiền toái rồi. Từ ngày đầu tiên khai giảng gặp phải Tạ Lâu, kỳ thật Ôn Mạn hẳn là có thể cảm giác được giữa cô cùng Tạ Lâu có quan hệ gì đó. Nhưng Ôn Mạn rất quan tâm, chưa bao giờ chủ động hỏi cũng không bao giờ nói nhiều.
Cô lại cầm lấy cây cơ một lần nữa rồi nhìn Tạ Lâu đang cúi người tắt đi điếu thuốc.
Tạ Lâu xoa xoa khóe môi rồi nhìn cô.
“Muốn tôi dạy không?”
Khóe môi anh như đang khiêu khích, tuy hỏi đến một cách tùy ý nhưng đôi mắt lại mang theo một tia nghiền ngẫm.
Tô Hà cầm lấy miếng bánh socola tinh xảo, nghiền nó rồi nói: “Thật phiền toái.”
Khách khí mà lại xa cách.
Tạ Lâu đứng tại chỗ, đè lấy cây cơ trên mặt bàn, cúi người liền chạm vào viên bi trắng: “Tôi cũng không muốn dạy cho cô. Nếu không phải Văn Nghị mở miệng bảo một tiếng, tôi nào có rãnh rỗi chạy tới chỗ nào chứ?”
Thiếu anh ta một phần nhân tình cho nên phải đứng ở đây.
Trong lòng Tô Hà hiện lên một chút xem thường rồi cúi người xuống nhìn bi.
*
Khi Ôn Mạn cùng Văn Nghị bước vào thì bàn bên này đang chơi. Liếc mắt một cái mới thấy, Tạ Lâu đánh ép Tô Hà, một quả của Tô Hà cũng chưa đi vào, tất cả đều chồng lên nhau trông thật là đáng thương.
Văn Nghị: “……”
Ôn Mạn: “…. đàn anh Tạ, cậu đây là đang dạy người sao?”
Tạ Lâu đánh viên bi đen cuối cùng đi vào, đứng lên mới nói: “Tôi không nghĩ cô ấy dễ ăn đến vậy.”
Tô Hà: “……”
Văn Nghị đưa mắt nhìn Ôn Mạn thật cẩn thận rồi mới tiến lên, vỗ vai Tạ Lâu một cái xong mới thấp giọng nói: “Người anh em, cho chút mặt mũi đi, thật sự không có ai trong câu lạc bộ đêm nay.”
Lời này còn cất giấu một tầng ý tứ, cậu dạy thật tốt cho bạn tốt của Ôn Mạn thì tôi mới có thời gian cùng Ôn Mạn nói chuyện.
Tạ Lâu ấn đầu ngón tay thật mạnh vào mặt bàn, một hồi lâu sau mới gật gật đầu, giọng nói hơi không kiên nhẫn: “Biết rồi.”
“Cảm ơn nhé.” Văn Nghị lại vỗ vỗ bờ vai của anh.
Bên này, Ôn Mạn đi đến bên cạnh Tô Hà rồi nhìn cô.
Tô Hà đè cây cơ xuống rồi nói: “Em đánh cùng anh ấy, chị bận gì thì bận đi nhé.”
Ôn Mạn: “……”
“Đi đi mà.” Tô Hà đẩy cô ấy một chút.
Ôn Mạn cùng cô nhìn nhau một hồi, phát hiện đáy mắt của cô vẫn đang kiên trì, bất đắc dĩ mới gật đầu: “Kỹ thuật của chị cũng không tốt như vậy, chỉ sợ không đủ để dạy em, cho nên mới để Văn Nghị tìm người…”
“Đã biết đã biết, chị dong dài quá.” Tô Hà lại đẩy cô ấy một chút.
Cuối cùng, hai bàn trong phòng bao, hai người đấu với nhau.
Tô Hà X Tạ Lâu
Ôn Mạn X Văn Nghị
Văn Nghị bắt đầu dạy Ôn Mạn rồi mới hỏi hai câu: “Có phải tháng sau em muốn cùng ông chủ của Hoa Nam gặp mặt hay không? Kỳ thật hắn ta chơi cũng giỏi.”
Ôn Mạn hoàn toàn đứng dậy liền gật đầu: “Đúng vậy.”
Tô Hà thế mới biết Ôn Mạn đánh bida không đơn giản chỉ là giải trí. Cô ấy còn vì công việc nữa. Tô Hà nhìn Tạ Lâu, đáy lòng cũng không còn mâu thuẫn như vậy nữa.
Bên kia đã bắt đầu rồi.
Bên này còn chưa bắt đầu nữa, Tạ Lâu lại hút điếu thuốc dựa hẳn người vào bàn bida, híp mắt nhìn Tô Hà rồi nói: “Cô đánh trước đi, tôi xem giúp cô.”
Tô Hà gật đầu, cầm lấy cây cơ rồi đánh viên bi trắng.
Cô không nghĩ tới mình lại quên kĩ thuật đánh nhanh đến như vậy, có lẽ là do cô học trong thời gian quá ngắn. Lúc ấy biết anh thường xuyên đến phòng bida, tự cô cũng đi xem đến hai lần, xem đến nỗi chóng mặt nhức đầu. Biết anh sẽ không bao giờ dạy mình cho nên về nhà kêu ba ba dạy nhưng ba ba lại bận quá.
Cô học không liên tục mà.
Viên bi màu trắng mấy lần đều rơi vào bao.
Thảm đến nỗi không nỡ nhìn mà.
Tô Hà theo bản năng mà nhìn Tạ Lâu.
Tạ Lâu nhíu mày, “Còn dám nhìn tôi à? Trình độ này của cô là cái gì?”
Tô Hà: “……”
“Đánh lại một lần nữa.” Anh lại đem viên bi trắng tới, đặt trước mặt viên bi màu, khoảng cách chửng nửa bàn tay mà trước viên bi màu là một cái bao, “Ở khoảng cách này, cô còn không đánh vào nữa thì thôi….”
Anh thật không còn lời nào để nói.
Tô Hà bị anh kích thích đến nỗi thật muốn hăng hái, phản công một hồi cho anh xem.
Lúc này cô liền cúi người, ánh mắt chuyên chú nghiêm túc mà nhìn chằm chằm viên bi màu trắng kia. Cô cho rằng với khoảng cách ngắn như thế này thì cô có thể đi vào.
Phanh ——
Thực tốt.
Là đi vào, viên bi trắng nhảy qua viên bi màu, vui mừng mà rơi xuống bao.
Anh cười nhạo một tiếng.
Liền lên đỉnh đầu.
Tô Hà: “……”
Bị anh cười đến nỗi lỗ tai cô cũng có chút đỏ lên.
“Đầu tiên, tư thế cầm cây cơ của cô là không đúng, chân bàn không ổn định, khoảng cách thời gian cúi người là quá xa….” Tạ Lâu cuối cùng cũng mở miệng dạy người, ước chừng là vì trêu đùa đủ rồi cho nên lời nói không nhiều lắm. Nhưng Tô Hà lập tức liền lên tinh thần, cô đứng vững thân mình, cúi đầu nhìn chân bàn rồi có điều muốn hỏi mà nhìn anh.
Thuốc lá trong miệng Tạ Lâu đã cháy gần hết, sau khi anh dập tắt mới nói: “Chân lại mở ra một chút.”
Tô Hà: “Được.”
Cô nghe lời, nhưng mà giây tiếp theo, cảm giác lời nói này có chút kỳ quái.
Tạ Lâu híp mắt.
Tầm mắt nhìn về phía vòng eo cùng cái mông kia, ngay sau đó, anh xoa xoa lông mày, thực nhẹ mà cười khẽ một tiếng.
Tô Hà không nghe được tiếng cười của anh mà tiếp tục làm như lời anh nói.
Đánh lại lần thứ hai, vẫn cứ là viên bi trắng bay lên.
Tô Hà có chút vô tội.
Cô nhìn về phía Tạ Lâu.
Tạ Lâu lười biếng cầm cây cơ, chỉ vào viên bi trắng mà nói: “Lại đến đánh một lần nữa.”
Tô Hà ừ một tiếng, cúi đầu nhìn quả bóng.
Tạ Lâu nhìn một hồi, cuối cùng cũng phát hiện vấn đề của cô nằm ở đâu. Anh liền buông cây cơ đi về phía cô. Tô Hà tràn đầy năng lượng, lại đánh thêm một lần nữa, phía sau liền dán tới một lồng ngực ấm áp. Cổ tay cô bị bàn tay to của anh chặn lại khiến cả người Tô Hà cứng đờ.
Phát hiện cả người cô cứng lại, Tạ Lâu cũng không lên tiếng mà liếc nhìn cô một cái, giọng nói trầm thấp cùng hơi thở quẩn quanh bên tai cô hỏi cô: “Muốn cái gì? Nhìn bi đi.”
Tô Hà ngẩn người, lỗ tai đã đỏ lên cho nên chỉ có thể căng da đầu nhìn về viên bi trắng.
Quanh hơi thở, một mùi thuốc lá nhàn nhạt bay đến, Tô Hà một lần nữa lại thất thần, Tạ Lâu đẩy tay cô để cây cơ đánh vào viên bi trắng. Lúc này, viên bi trắng cuối cùng cũng không bay lên, nhẹ nhàng đâm vào viên bi màu sắc cùng hoa văn, Tạ Lâu nói một cách lười nhác: “Vấn đề của cô là nằm ở trên cổ tay, lúc đánh bi phải dùng cổ tay chứ không phải dùng cánh tay, hiểu chưa?”
Tô Hà cắn chặt răng, ở trong lòng ngực anh gật đầu.
“Hiểu.”
“Đánh lại một lần nữa xem sao?” Anh không buông cô ra mà chỉ đẩy tay cô, cây cơ theo sau đó liền cử động, chạm vào viên trắng cách đó không xa.
Lúc nãy, Tạ Lâu chỉ đạo cổ tay cô, còn lần này, Tô Hà chính mình ra trận. Cô nghĩ tới lực đạo vừa nãy rồi dùng sức ở cổ tay nghiêm túc đánh bi.
Lúc này, tuy rằng không có bi màu bay vào bao nhưng bi trắng lại không hề bay lên.
Tô Hà có chút hưng phấn mà cắn môi, “Để tôi thử lại.”
Cô nói với Tạ Lâu.
Tạ Lâu vẫn nắm lấy cổ tay cô, giọng nói lười nhác mà ừ một tiếng.
Anh vẫn nhìn sườn mặt đang hưng phấn của cô.
Đôi mắt anh dừng lại bên lỗ tai đã phiếm đỏ, trên lỗ tai thế nhưng lại có hai lỗ xỏ lỗ tai, vành tai thật sự rất nhỏ.
Một mùi hương hoa từ trên người cô bay tới, cực nhẹ nhưng thực rõ ràng. Mà lúc cô đến gần, làn da của cô càng trắng, thân thể…. cũng ngoài ý muốn mà mềm mại hơn.
*
Tô Hà lại đánh bi một lần nữa, nhưng vẫn cứ không có bi màu bay vào túi. Cô có chút lo lắng mà quay đầu lại nhìn Tạ Lâu.
Tạ Lâu híp mắt cùng cô đối diện.
Tô Hà lấy lại tinh thần mới phát hiện anh còn đang ôm cô.
Cô sửng sốt, đang định nói chuyện thì…
Tạ Lâu buông lỏng tay, anh lười nhác mà dựa vào trên bàn bida, vặn vặn cổ tay rồi nói: “Luyện tập thêm vài lần là có thể đánh bi.”
Nói thật nhẹ nhàng nhưng lại không nhìn cô.
Ấm áp trên người lập tức tản đi, Tô Hà dừng lại rồi dịch qua bên cạnh một chút, cúi người thật tốt rồi đánh lại.
Tạ Lâu nhìn xuống thấy động tác này của cô.
Khóe môi lại cười như không cười.
*
Bàn thắng đầu tiên của Tô Hà thực ngoài ý muốn, bi nhảy lên va chạm, đem bi màu sắc đánh vào lỗ. Tạ Lâu nâng tay lên tựa như cho cô một tràn vỗ tay.
Tô Hà cắn môi theo bản năng rồi nhìn anh một cái.
Tạ Lâu nhướng mày, cầm lấy cây cơ, “Đánh một ván nhé?”
Tô Hà: “Được.”
Hai người nghiêm túc mà đánh, Tạ Lâu không dùng quá sức như cũ nhưng Tô Hà vẫn thua khó coi đến thế. Trong lúc đó, tại một cái bàn yên tĩnh khác, Văn Nghị đang cùng Ôn Mạn dựa vào nhau, hai người đang cúi đầu nói giỡn, tiếng cười mang theo một chút xíu tán tỉnh.
Tô Hà không cẩn thận nghe thấy thì có chút thẹn thùng, vừa lúc đụng vào Tạ Lâu.
Tạ Lâu nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó thấy biểu tình của cô lóe lên, anh mới quay lại mà cười nhẹ một tiếng.
Tô Hà: “……”
Một lát sau, Ôn Mạn nhận được điện thoại, bi cũng chẳng đánh được nữa. Kêu Tô Hà lại để đưa cô trở về, Tô Hà vội vàng buông cây cơ ra, đuổi kịp Ôn Mạn.
Tạ Lâu ngược lại vẫn đang ngậm thuốc lá mà rời khỏi phòng bao, chỉ chốc lát đã không thấy bóng dáng đâu.
Đưa các cô ra cửa chính là Văn Nghị.
Vẻ mặt Văn Nghị trông thật buồn bã.
Ôn Mạn vẫy tay: “Công ty có chút việc, tôi phải trở về một chuyến, lần sau lại hẹn đánh nữa nhé.”
Văn Nghị: “Được rồi.”
Lúc này.
Tạ Lâu lên lầu hai, đẩy cánh cửa phòng nghỉ ra, bên trong Trần Diệu đang nằm liệt trên sô pha, cười tủm tỉm mà nhìn anh: “Dạy người đẹp cái gì thế?”
Tạ Lâu cúi người cầm chai Coca lên uống rồi ngồi xuống bên cạnh cậu ta, nói thực thản nhiêni: “Không phải cậu đều nhìn thấy hết sao?”
Trần Diệu trách móc một tiếng, “Đều bị cậu phát hiện rồi.”
Cậu ta lấy máy tính bảng ra rồi nói: “Tớ còn chưa có xem, mới vừa download thành công thôi.”
Tạ Lâu bóp lấy cái chai, tựa lưng vào ghế ngồi, mắt cũng chẳng thèm nhìn vào máy tính bảng của Trần Diệu.
Máy tính bảng dần hiện ra một hình ảnh, đúng là phòng bida mà Ôn Mạn cùng Tô Hà vừa ở đó. Đầu ngón tay của Trần Diệu chỉ chỉ, hình ảnh kéo đến thời điểm Tô Hà cùng Tạ Lâu ở một bàn, hơn nữa trực tiếp chính là một màn Tạ Lâu ôm Tô Hà.
Trần Diệu sợ hãi: “Mẹ nó….”
Đôi chân dài của Tạ Lâu chồng lên nhau, quét mắt qua một cái.
Trần Diệu nhìn chằm chằm hình ảnh đó một hồi lâu, cậu đem máy tính bảng giơ lên trước mặt Tạ Lâu mới nói: “Cậu ôm cũng quá chặt rồi…”
Tạ Lâu: “Cậu bị mù à?”
Anh chỉ nhẹ nhàng ôm một cái thôi thế mà nhìn ra thành khẩn trương sao?
Trần Diệu cười xấu xa chỉ vào hình ảnh: “Nhìn không ra, hai người bọn cậu còn cực kì hợp…” Chữ “”nhau”” bị cậu nuốt vào trong cổ họng. Trong màn hình, Tô Hà hơi hơi ngước lên nhìn về phía Tạ Lâu, chiếc cổ trắng nõn kia cùng đôi mắt tràn đầy hơi nước vô hình đã khiêu khích lóng người.
Cổ họng của Trần Diệu chợt căng thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm hình ảnh của Tô Hà, thật lâu cũng không lên tiếng.
Tạ Lâu cũng nhìn Tô Hà, đôi mắt hơi âm trầm, nửa ngày sau, anh xoa xoa khóe môi rồi xoay người lấy một điếu thuốc.
Không nghĩ tới, nhịp tim của Trần Diệu bên cạnh lại là 200.
Không xong rồi, đó chính là cảm giác động tâm.