Số điện thoại tài xế riêng anh không nhớ, mai mà Tiểu Mễ nhớ địa chỉ nhà cô ấy, Anh nhớ ra xe Tiểu Mễ đụng mình trên đường màu gì, số xe bao nhiêu bèn bế cô ra đúng xe, chở Tiểu Mễ về đúng nhà. Cô xỉn vô khóc om xòm anh phải dỗ dành một tiếng đồng hồ mới chịu ngủ, đã thế khi ngủ còn quấy đạp đủ kiểu, đó là lý do sáng hôm sau anh dậy sau Tiểu Mễ.
………..
Biệt Thự Chung Gia
Chung Hân ngồi trên sofa trong phòng anh trai bế một chú mèo khá đẹp, là giống mèo anh lông dài màu trắng.
Chung Hân ôm mèo trắng vào lòng vuốt ve.
“Miêu Miêu, ngươi đang yêu gì đâu á!”
“Cạch.”
Cửa mở ra Chung Tinh bước vào bất giác thấy em gái mình đang ôm siết chặt Miêu Miêu, anh cau mày nói gằn giọng:
“Chung Hân em bỏ Miêu Miêu xuống ngay cho anh!”
Chung Hân hậm hực đứng dậy ném mạnh Miêu Miêu vào người anh trai mình. Chung Tinh phản ứng tư nhiên ôm lấy.
“Anh hai rốt anh nuôi mèo làm gì đây là con thứ 10 rồi đấy!”
Chung Tinh ngồi xuống sofa vắt chân tựa lưng sofa tay vuốt ve Miêu Miêu nhàng nhã nói:
“Em còn nói, chả phải do em làm chết cả sao? Ném đồ, vặn cổ, đạp trúng, ôm chặt làm chúng chết sao?”
“Hề, anh hai thù dai à! Mà tại sao anh cứ phải nuôi mèo?”
“Vì một cô bé 7 tuổi, rất dễ thương!”
Chung Hân tròn mắt đầy ngạc nhiên.
“Gì cơ?”
“Em không nhớ năm 14 tuổi anh ẵm một con mèo về à!”
Chung Hân hồi tưởng lại, đúng là 11 năm trước khi đó cô mới 7 tuổi nhưng nhớ rất rõ. Hai anh em được gửi về nhà ngoại ở vùng biển, sau đó không lâu anh hai ẵm một con mèo trắng về khi đó anh hai ít cười của cô lại nở nụ cười rất tươi.
“Anh hai, con mèo năm đó do ai tặng cho anh hai hả?”
“Ừ! không hẳn là tặng, mà là nhờ anh nuôi dùm!”
“Ách có cả chuyện đó luôn! Con mèo đó chết rồi mà, không lẽ anh hai thích người cho mèo?”
Chung Tinh không nói lời nào khẽ gật đầu.
{ Hồi tưởng}
Đúng thế 11 năm trước ở bãi biển Chung Tinh ngồi trên một tản đá to buồn rũ rượi vì cha anh cười vợ hai, nên đã đẩy hai anh em về nhà ngoại để cha anh rãnh tay tổ chức hôn lễ… Lúc này có một cô bé có lẽ thấy anh có tâm trạng sầu não nên tiến lại hỏi chuyện:
Cô bé nhỏ xíu đứng dưới thấp ngước đầu lên, đôi mắt to tròn long lanh, anh đang cúi gầm mặt bất giác bắt gặp ánh mắt và không mặt bầu bĩnh đáng yêu đó.
“Anh gì ơi? Anh có chuyện không vui sao?”
“Bé con dễ thương lắm, bé nhiêu tuổi rồi?”
“Dạ! em 7 tuổi.”
Chung Tinh vươn tay xoa đầu cô bé, mỉm môi.
“Anh 14 tuổi, tên Chung Tinh, còn bé tên gì?”
“Anh cứ gọi em Mễ Mễ như cha em gọi em ý!”
Chung Tinh liếc nhìn thấy bé mèo trắng trong vòng tay của Mễ Mễ liền hỏi:
“Mễ Mễ bé mèo của em dễ thương quá!”
“Hì… nhưng em sắp xa nó rồi!”
Chung Tinh nhìn nét mặt đang cười tươi tắn bỗng chuyển sang ủ dột của Mễ Mễ, lòng anh chùng xuống khẽ hỏi:
“Sao thế?”
“Nhà em nghèo lắm! không nuôi nỗi nó, a..anh giàu thế này anh có thể nuôi nó không?”
Chung Tinh giật mình Mễ Mễ đang buồn nét mặt bỗng chuyển sang vui vẻ, tròn mắt đầy khẩn cầu nhìn anh. Anh mỉm môi đáp lời:
“Ừ lý do đó sao? Nhưng sao Mễ Mễ biết anh giàu!”
Mễ Mễ vươn một tay lên, Chung Tinh nhận ra cô bé muốn anh bế lên ngồi cùng. Anh cúi người đưa hai bàn tay chạm vào hông Mễ Mễ nhấc bỗng cô bé lên trên tầm cao ngước lên nhìn đắm đuối hồi lâu.
“Anh ơi! anh làm Mễ Mễ đau!”
Chung Tinh bất giác nhận thấy nét mặt khó chịu của Mễ Mễ vội đặt cô bé xuống tản đá, nâng tay véo đôi gò má phúng phính rồi xoay người ngồi xuống cạnh Mễ Mễ.
“Ừ anh xin lỗi Mễ Mễ, mà sao Mễ Mễ lại cho là anh giàu?”
“Chẳng phải sao?”
Mễ Mễ chỉ thẳng ngón tay bé xíu chạm vào bông tai của Chung Tinh. Chung Tinh nét mặt đầy kinh ngạc hỏi:
“Mễ Mễ, đây là bông tai thôi, bé chưa thấy bao giờ sao?”
“Em thấy nhiều rồi!” rụt tay lại vuốt ve mèo con.
“Ừ!”
“Em nghe cha nói con trai mà đeo bông tai là những đứa khó nuôi khó dạy và họ là quý tử con nhà giàu!”
Chung Tinh vả trán nét mặt bất lực, anh nghĩ một chiếc bông tay nhỏ mà cô bé này bảo anh khó dạy.
“Mễ Mễ không đúng đâu sau này lớn tiếp xúc với anh bé sẽ biết ngay thôi!”
“Dạ! Vậy anh nuôi nó chứ?”
“Ừ, đưa bé mèo đây anh nuôi cho!”
Mễ Mễ đặt bé mèo vào vòng tay của Chung Tinh, mỉm cười tỏ ý cảm kích.
“Anh ơi! nó tên Miêu Miêu.”
“Ừ, Mễ Mễ ở đâu anh đưa bé về!”
“Dạ!”
Chung Tinh cõng Mễ Mễ và bé mèo trên lưng đi dọc theo bờ biển. Cuối cùng cũng đến nhà Mễ Mễ, ngôi nhà nhỏ xung quanh là vườn trái cây nho nhỏ. Những ngày sau đó Chung Tinh hay bế bé mèo đến nhà Mễ Mễ chơi, cha Mễ Mễ rất quý Chung Tinh. Nhưng sau một tháng cha Chung Tinh đến rước Chung Tinh và em gái về lại thành phố A. Chung Tinh chưa kịp nói lời từ biệt với Mễ Mễ.