“Ừ tôi quên mất, cậu ở đây mở tivi giải trí, tôi lên phòng tắm!”
Mạc Dinh Hy chộp remote trên bàn bấm mở tivi đồng thời đáp lời:
“Ừ!”
….
20 phút sau…
“Bộp bộp”
Ôn Dịch Phàm bước xuống bậc cầu thang giật mình khựng chân lại. Mạc Dinh Hy bất giác ngó lên thấy.
“Ôn Dịch Phàm cậu còn đứng đó là gì?”
Ôn Dịch Phàm miễn cưỡng bước xuống, liếc mắt nhìn Mạc Dinh Hy.
“Dinh Hy, cậu gọi Trắc Du tới sao?”
Trắc Du thấy ánh mắt sắc lạnh của Ôn Dịch Phàm dán vào Mạc Dinh Hy, anh cảm thấy trong lòng không vui với thái độ của Ôn Dịch Phàm vì rõ ràng là đang ức hiếp Mạc Dinh Hy của anh.
“Dịch Phàm không liên quan Dinh Hy, tôi vừa đến thôi!”
Đúng vậy Mạc Dinh Hy đang tựa sofa xem tivi thì bị Trắc Du lên tiếng làm hết hồn, anh chưa kịp trả lời thì Trắc Du đã tự tiện ngồi đối diện Mạc Dinh Hy, Đồng thời Mạc Dinh Hy và Trắc Du nghe theo hướng tiếng động nên ngó lên lầu.
Ôn Dịch Phàm ngồi xuống cạnh Mạc Dinh Hy, khiến đôi mắt Trắc Du cụp xuống tỏ vẻ không vui.
“Trắc Du anh tìm tôi làm gì?”
“Dịch Phàm, anh đi chơi xa đến lú luôn à?”
“Ý anh là gì?”
“Dịch Phàm anh quên Tập Đoàn Ôn Thị à?”
Ôn Dịch Phàm giờ mới nhớ ra, gần một tháng anh được ở bên Tiểu Mễ vui đến nỗi không nhớ đường về, thì nói gì tới công ty.
“Ờ! Công ty vẫn ổn chứ?”
Trắc Du quát tháo:
“Khốn kiếp nhà anh Ôn Dịch Phàm, anh hỏi giọng điệu bình thản thế à? anh biết ông bà chủ tịch gọi về gây áp lực nói tôi bằng mọi giá phải dàn xếp ổn thoả cổ đông đang nổi dậy không? Tôi phải bắt cóc Mạc Dinh Hy tra hỏi đấy!”
Mạc Dinh Hy giật mình ánh mắt anh và Trắc Du chạm nhau, Trắc Du hiểu buột miệng nói bắt cóc.
Ôn Dịch Phàm nét mặt lo lắng vươn tay sờ mó người Mạc Dinh Hy.
“Dinh Hy cậu..cậu có sao không? có bị làm bậy không?”
Ôn Dịch Phàm nội tâm sao chứ riêng nội tâm Mạc Dinh Hy thì hỗn loạn rồi, Mạc Dinh Hy bất ngờ với kiểu sờ mó, ánh mắt đầy lo lắng, câu hỏi đầy ẩn ý đen tối.
Còn Trắc Du híp mắt tỏ ý ganh tị với mức độ thân thiết của Ôn Dịch Phàm và Mạc Dinh Hy.
“Ôn Dịch Phàm…anh bỏ tay khỏi người Dinh Hy được rồi đó! Tôi nói Trắc Phàm mời Dinh Hy nhưng Trắc Phàm nó bắt cóc Dinh Hy. Tôi có ăn thịt Dinh Hy đâu mà anh cuống cuồng lên thế?”
Ôn Dịch Phàm bỏ tay ra khỏi người Mạc Dinh Hy thở phào nhẹ nhỏm, anh vốn nghi ngờ giới tính của anh em nhà họ Trắc. Anh luôn cảm thấy anh em nhà họ muốn tiếp cận Mạc Dinh Hy khi ở công ty.
Mạc Dinh Hy bắt gặp ánh mắt ướt át của Trắc Du anh vội chỉnh lại quần áo tươm tất.
Ôn Dịch Phạm vỗ nhẹ vai Mạc Dinh Hy:
“Dinh Hy cậu lên lầu nghỉ đi tôi cần nói chuyện riêng với Trắc Du!”
Mạc Dinh Hy thấy mình không nên xen vào việc công ty của họ nên gật đầu với hai người rùi xoay lưng bước lên lầu.
Sau khi thấy Mạc Dinh Hy đã đi khuất Ôn Dịch Phàm lườm ánh mắt sắc lạnh nói lời cảnh cáo Trắc Du:
“Trắc Du anh mà đụng tới một sợ lông của Mạc Dinh Hy, tôi lột da anh đấy!”
Trắc Du nhướng mày: “Ôn Dịch Phàm, anh đang đe doạ hay cảnh cáo tôi? Anh cứ như âm hồn không tan cản trở tôi chạm tới Dinh Hy vậy?”
“Trắc Du đừng có nhờn với tôi! Tâm hồn anh đen tôi cỡ nào đừng tưởng tôi không biết!”
“Bộp bộp.”
Trắc Du vỗ tay giòn dã, mỉm môi nhẹ nở cười đầy ma mị, giọng khẽ khàng:
“Ôn Dịch Phàm, tâm hồn tôi đen hay do anh cũng thế?”
“Bốp.”
Ôn Dịch Phàm dộng mạnh nắm tay xuống bàn tạo ra âm thanh chối tay người nghe.
“Trắc Du.. anh tin tôi đập anh tại đây không? Đã nói rồi anh em nhà họ Trắc anh mà bén mãn tới gần Mạc Dinh Hy là không còn mạng đâu!”
Trắc Du thấy thái độ kiên quyết của Ôn Dịch Phàm anh đành im lặng, liếc mắt lên lâu nghĩ tới khuôn mặt đẹp tinh xảo của Mạc Dinh Hy, mỉm cười hài lòng. Ôn Dịch Phàm bắt gặp ánh nhìn đó, liền chao mày.
“Trắc Du, anh nhìn lên đấy làm gì? nói chuyện công ty thì tiếp tục, không thì có thể về!”