Ôn Dịch Phàm nhỏm người dậy, mang theo khuôn mặt lạnh lùng bước ra khỏi phòng.
Một lúc sau Tiểu Mễ bước ra thấy Ôn Dịch Phàm nằm dài trên sofa dán mắt vào tiểu thuyết trên tay, miệng nhai nhóp nhép, đảo mắt lên bàn là bịch snack khoai tây. Toàn bộ đồ ăn đêm qua đã không còn hiện diện trên bàn.
Tiểu Mễ tiến lại sofa ngồi đối diện nhìn nét mặt chăm chú đọc sách của Ôn Dịch Phàm khá là thu hút.
“Ôn Dịch Phàm anh vẫn ổn chứ?”
“Ừ!”
“Đồ ăn anh dọn hết rồi à?”
“Cô tính ăn chúng sao?”
Đối với Ôn Dịch Phàm có lẽ những món ăn đó rẻ tiền, thức ăn qua đêm thì vứt, nhưng đối với Tiểu Mễ đó là bữa ăn mấy ngày của mình, thịnh soạn nhất trong những bữa ăn qua lo mì gói, trứng chiên, rau xào, thậm chí cơm chang nước mắm. Tiểu Mễ tiết kiệm tiền để chữa bệnh nan y cho cha mình.
“Ờ….thì anh quá phun phí thức ăn rồi!”
Ôn Dịch Phàm vừa lật trang tiểu thuyết vừa liếc mắt nhìn nét mặt đượm buồn của Tiểu Mễ.
“Này! cô không phải vì mớ thức ăn đó mà ủ dột chứ?”
“Anh chui trong sách ra ăn nhờ ở đậu thì biết cái gì về cuộc sống đời thực chứ? Thế giới này cần có tiền mới sống được anh hiểu không? Tôi là con gái đang đơn độc tự lo thân ở thành phố xa hoa này, không tiết kiệm thì nhà đâu ở? đồ đâu mặc, cơm đâu ăn!”
Ôn Dịch Phàm bất giác thấy Tiểu Mễ hình như sắp khóc, anh mới nhận ra bản thân mình sống giàu có, dư ăn dư mặc, cái gì không ưng thì vứt thôi cần gì lưu tâm.
“Tiểu Mễ, tôi xin lỗi!”
“Không sao, anh cũng không phải ở thế giới thực!”
“Tiểu Mễ thật ra tôi….!”
“Cạch.”
Ôn Dịch Phàm chưa kịp nói hết câu thì khựng lại nuốt chữ trở vào bụng, trái cổ trượt xuống. “Ực”
Ôn Dịch Phàm ngồi nhỏm dậy nghiêm chỉnh nhìn Chung Hân đứng ở cửa. Lúc nãy Ôn Dịch Phàm mở cửa hít thở nắng sáng nhằm giải toả nỗi buồn khi bị Tiểu Mễ từ chối tình cảm, rồi quên gài cửa lại.
Chung Hân thấy Ôn Dịch Phàm và Tiểu Mễ đang đơ người nhìn mình, bèn cất lời:
“Mình đến không đúng lúc sao?”
Chung Hân tiến lại ngồi xuống cạnh Tiểu Mễ, đưa ánh mắt chứa đầy thâm tình nhìn Ôn Dịch Phàm, mỉm cười nhẹ. Còn Ôn Dịch Phàm nét mặt hồi hợp, sợ Chung Hân nói chuyện anh không phải trong sách chui ra. Bản thân anh vừa rồi muốn chính miệng mình nói với Tiểu Mễ điều đó.
“Chào anh!”
Ôn Dịch Phàm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lườm nhẹ như bảo Chung Hân không được nhiều lời, gằn giọng:
“Chào cô!”
Tiểu Mễ quan sát hai người trước mặt cảm nhận có chút gì đó không thuận nhau.
“Hai người có vẻ căng thẳng à?”
Cả hai đồng thanh đáp.
Ôn Dịch Phàm: “Có đâu!”
Chung Hân: “Làm gì có!”
Tiểu Mễ ngẩn ra, nghĩ thầm chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi, sao đồng thanh dữ vậy?
“Chung Hân cậu tới đây làm gì?”
“Mình qua thăm cậu không được sao?”
“Từ khi nào cậu thăm mình 24/24 thế?”
“Ơ…..thì…ủa mà cậu không thích mình tới đây là vì anh ta sao?”
Ôn Dịch Phàm trứng mắt cảnh cáo Chung Hân.
Chung Hân hạ giọng khẽ khàng:
“Tiểu My cậu xin lỗi cậu!”
“Ừ không sao, anh ta chỉ ở tạm vài hôm thôi. Khi nào chán anh ta lại biến mất à!”
“Tiểu Mễ ý cậu là..?”
“Ừ mình cũng không dấu cậu nữa, anh ta chui trong tiểu thuyết ra đấy! quyển tiểu thuyết mà cậu nhờ tôi viết đấy!”
Ôn Dịch Phàm giật mình, tay đang cầm tiểu thuyết đọc hạ xuống liếc trộm Chung Hân, anh nghĩ thầm lẽ nào nhân vật nữ trong tiểu thuyết đó là Chung Hân, còn tên nam chính là do Chung Hân đặt, vậy thì anh nhầm lẫn người thích mình nên tạo ra nội dung tiểu thuyết là Chung Hân chứ không phải Tiểu Mễ sao?
Chung Hân bắt trúng ánh mắt của Ôn Dịch Phàm, liền mỉm môi.
“Ừ, Ôn Dịch Phàm ngoài đời khá đẹp trai đó.”
“Chung Hân ý cậu?”
“Ờ.. không gì? khen thôi!”
“Quên nữa, Chung Hân cậu giúp mình một việc được không? Mình tính gọi nhờ cậu, mà cậu đến rồi mình nhờ luôn.”