“Ừ, vậy tôi dắt cô đi ăn.”
“Anh ư! tiền chẳng phải tôi trả sao?”
“Lần này tôi mời, tôi trả, cô nhìn! Tôi ra ngoài đợi.”
……#….
Một lúc sau tại nhà hàng Rose, Tiểu Mễ và Ôn Dịch phàm đã ngồi ở vị trí khá ổn, nhìn ngắm cảnh vật bên đường.
Sau khi gọi món thì phục vụ đặt lên bàn toàn món đắt tiền nên khá là thịnh soạn trong mắt Tiểu Mễ, cô cậm đầu ăn lấy ăn để không một chút do dự, cũng như nên để mắt tới người đi cùng đang đơ ra nhìn nết ăn như hổ đói của cô.
Ôn Dịch Phàm vươn tay vuốt nhẹ đầu Tiểu Mễ, ánh mắt chứa đầy ôn nhu, khẽ nói:
“Cô ăn từ từ thôi, muốn tôi đem chôn cô à!”
Tiểu Mễ đang ăn ngẩn mặt lên, cọng mì còn dính ở khoé miệng, đôi gò má chứa đầy thức ăn phồng ra, lườm ánh mặt giận dữ.
“Ôn Dịch Phàm, cái miệng của anh có thể không độc địa được không?”
Ôn Dịch Phàm nhìn điệu bộ cô không nhịn được mà mỉm cười.
“Ừ, tôi là lo cô nghẹn chết thôi.”
“Ừ tôi thà nghẹn chết còn hơn tức chết vì tên biến thái!”
“Ha, cô còn nhớ chuyện kích thích đó à?”
“Anh…cái miệng anh thốt ra được từ nào không đen tối không?”
Ôn Dịch Phàm vươn tay qua nâng cằm Tiểu Mễ, nhíu nhíu mày, khẽ nói:
“Cô khơi gợi cái cảm giác mềm mại mà tay tôi chạm vào, sao trách tôi được!”
Tiểu Mễ ngầm nghĩ phải nhanh chóng tống cổ tên Ôn Dịch Phàm dê cụ này ra khỏi nhà mình mới được, kẻo có ngày mình bị ăn mất.
“Ôn Dịch Phàm ngày mai Chung Hân sẽ đến.”
Ôn Dịch Phàm đang ngụm hớp nước chưa kịp nuốt đã phản xạ “phụt” ra. Tiểu Mễ né kịp cơm mưa nước phóng vào mình, đôi mắt cụp xuống tỏ vẻ bất mãn.
“Ôn Dịch Phàm, anh là cố ý?”
Ôn Dịch Phàm đặt ly nước xuống, phẩy tay gọi phục vụ, phục vụ nữ nhanh nhẩu bước lại cúi người hỏi: “Dạ ngài cần gì?”
“Phiền cô dọn hết chỗ thức ăn này!”
Nữ phục phục ngạc nhiên há hốc mồm, món còn nóng hỏi mới mang lên chưa lâu, mới đụng đũa 2, 3 món.
Ôn Dịch Phàm lườm ánh mắt sắc lạnh nhìn nữ phục vụ, cô ta vội vã ngoắc thêm phục vụ lại dọn xuống.
Tiểu Mễ đơ người nhìn những món ngon dời xa tầm mắt mình trong sự thèm thuồng pha lẫn tiếc nuối, liếc trộm Ôn Dịch Phàm khoanh tay tựa lưng ghế, nét mặt ung dung.
Tiểu Mễ nghĩ thầm: Ôn Dịch Phàm rõ ràng trả thù cá nhân, mình đã ăn được nhiêu đâu, thứ bụng dạ hẹp hồi.
Ôn Dịch Phàm nhìn nét mặt khó chịu của Tiểu Mễ, liền nói:
“Tôi nhỡ phun nước vào chúng, tôi không muốn cô ăn không ngon.”
Vừa dứt lời món khác đã được dọn lên, Tiểu Mễ cũng không thèm chấp nhất nữa, cô tiếp tục thưởng thức mỹ vị.
“Tiểu Mễ, cô thật sự muốn Chung Hân ở cùng tôi sao?”
Tiểu Mễ tỏ vẻ ngạc nhiên. “Ở chung nhà với cả tôi chứ riêng anh đâu? có Chung Hân càng tốt anh không làm bậy với tôi.”
“Tiểu Mễ, Chung Hân không đơn thuần như cô đâu?”
“Anh ngộ ghê, cứ như có ác cảm với Chung Hân vậy? Bộ mắt anh bị bù lạch ăn hả? Chung Hân xinh gái, dễ thương vậy mà anh lại khó chịu.”
“Tôi không thấy xinh bằng cô!”
Tiểu Mễ đỏ mặt. “Anh đang khen tôi.”
“Ừ, tý nữa nên mua thêm chăn gối đi, tôi không muốn ngủ sofa nữa, tôi là đàn ông sẽ ngủ trong phòng cô.”
Tiểu Mễ thấy hợp lý nên gật đầu ưng thuận.
“Reng Reng.”
Điện thoại của Ôn Dịch Phàm reo lên, anh bắt máy lên nghe bên kia giọng nói khá hốt hoảng của Trắc Du:
[Ôn Dịch Phàm, anh coi về công ty ngay đi!]
“Trắc Du, có chuyện gì?”
[Cha Mẹ anh về rồi, họ đang rất nóng giận.]
“Anh nói cái gì? Sao lại về lúc này?”
[Tôi không biết, anh lo về giải quyết!] cúp máy
[ Tút tút.]
Tiểu Mễ trong thấy nét mặt nhăn nhó của Ôn Dịch Phàm liền hỏi.
“Ai gọi anh vậy?”
Ôn Dịch Phàm vươn tay xoa đầu Tiểu Mễ, mỉm môi một cái rồi đáp lời. “Tiểu Mễ, không gì đâu lo ăn đi.
Tiểu Mễ nhìn chiếc điện thoại trên tay Ôn Dịch Phàm là loại đắt tiền, liền nhíu mày hỏi:
“Ôn Dịch Phàm, anh trong sách chui ra, lấy đâu ra điện thoại đắt tiền này vậy?”
Ôn Dịch Phàm quên mất việc mình xạo với Tiểu Mễ là trong sách vở chui ra, anh gải gải đầu trả lời xạo trắng trợn.
“Này tôi trở vào thế giới trong tiểu thuyết mang ra, cô không nhớ hôm qua tôi đi mất cả ngày, tối mới về sao?”
Tiểu Mễ bấu cằm: “Ừ cũng hợp lý.”
“Haiz… tất nhiên hợp lý rồi, tôi là tổng giám đốc mà!”
“Hử”
Tiểu Mễ tròn mắt đầy ngạc nhiên hử một tiếng khiến Ôn Dịch Phàm đang tựa ghế vênh mặt, bỗng giật mình nhận ra buột miệng nói điều cần dấu.
“À thì cô viết trong đó sao? ngoài y vậy, cô là tác giả đang điều tra nhân vật của mình tạo ra à?”
“Ơ….tạm thời tôi tin anh, anh mà lừa tôi, tôi cắn chết anh.”
“Reng reng.”
Điện thoại lại reo lần nữa Ôn Dịch Phàm bắt đứng dậy muốn bước ra hành lang nghe máy, anh đi lướt qua một người dáng vẻ cao lớn điển trai một chín một mười với anh.
Chính là Chung Tinh hôm nay Chung Tinh có hẹn đối tác ký hợp đồng ở đây, anh đi lướt qua khỏi bàn Tiểu Mễ đang ngồi, chợt anh phải khựng chân lại vì đọng lại trong đầu nét mặt của Tiểu Mễ khá thân quen.
Chung Tinh lùi người lại ngồi đối diện Tiểu Mễ, mỉm cười xã giao.
“Chào cô gái?”
Tiểu Mễ ngây người trước vẻ đẹp chuẩn nam thần lạnh lùng, làn da trắng, đôi mắt phượng, hàng mi dài cong vút, sống mũi thì khỏi chê luôn, thêm đôi mướt, tổng thể khuôn mặt đẹp ngang ngửa với Ôn Dịch Phàm.