“Này tôi la lên đấy…Anh muốn làm gì hả?” Chung Tinh lùi người chạm tap đầu giường, Ôn Dịch Phàm bước chậm rãi đến….
Một lúc sau Chung Tinh bị trói chặt tay chân bằng vải xé ra từ áo sơ mi của Ôn Dịch Phàm.
“Khốn kiến, anh bài trò gì vậy hả?” Chung Tinh cựa quậy trên giường.
Ôn Dịch Phàm nhìn nhếch mép: “Tôi cho anh thoải mái đấy.”
“Ôn Dịch Phàm, anh bị thần kinh à, thả tôi ra mau.”
Mặc kệ lời Chung Tinh nói, Ôn Dịch Phàm quay lưng rời đi, nhưng vừa mở thì chạm mặt Tiểu Mễ.
“Tiểu Mễ, cô vào đây làm gì?”
Ôn Dịch Phàm cố tình đứng che cửa lại, Tiểu Mễ nghi ngờ đẩy anh vào, đứng hình thấy Chung Tinh trên giường tay chân bị trói.
Tiểu Mễ trừng mắt nhìn Ôn Dịch Phàm đứng ngó lơ. “Ôn Dịch Phàm, anh làm trò gì vậy.”
Ôn Dịch Phàm quay qua chưa kịp trả lời thì thấy Tiểu Mễ chăm lo cho Chung Tinh, nổi cáu xông tới kéo Tiểu Mễ ra.
“Cô làm gì vậy?”
Tiểu Mễ nghe khẩu khí tra hỏi của Ôn Dịch Phàm, liền đẩy anh ra ngoài đóng chặt cửa.
Ôn Dịch Phàm đứng ngoài gõ cửa “ầm ầm.”
Bên trong Tiểu Mễ lo cởi trói cho Chung Tinh, buông lời hỏi hang:
“Anh không sao chứ?”.
||||| Truyện đề cử: Giam Cầm Sinh Mệnh |||||
Chung Tinh nghe câu quan tâm của người mình thương anh rất vui.
“Ừ anh không sao.”
Sau hồi lâu vết thương của Chung Tinh đã được sát trùng băng bó tỉ mỉ. Chung Tinh được sự ân cần dịu dàng của cô gái trước mặt, cảm thấy trong lòng ấm lên. Anh mất mẹ từ bé, khi đó anh chỉ mới 7 tuổi, lần cuối gặp mẹ là khi mẹ anh hấp hối ở khoa điều trị ung thư. Mẹ anh mắt bệnh ung thư phổi. Anh nhớ rõ câu nói cuối cùng bà dằn dò là chăm sóc cho em gái.
Tiểu Mễ như ánh sáng soi rọi tâm hồn anh, khi anh tuyệt vọng nhất, cô bé 7 tuổi đã nở nụ cười tươi tắn.
“Tiểu Mễ, anh muốn hỏi em…Ôn Dịch Phàm và em đang yêu nhau à?”
Tiểu Mễ giật mình: “Làm gì có.”
“Sao anh ta ở chung với em?”
Tiểu Mễ ấp úng: “Cái này là sự cố thôi.”
Chung Tinh nghĩ sự cố trai gái, bèn ghì chặt vai Tiểu Mễ.
“Có phải anh ta ***** *** em không?”
Tiểu Mễ nhìn nét mặt cuống cuồng của Chung Tinh, biết anh hiểu lầm nghiêm trọng, bèn giải thích.
“Không phải như anh nghĩ, chúng em trong sáng, chỉ là một số chuyện không nói rõ anh biết được.”
Chung Tinh mừng trong lòng, ít nhất biết Tiểu Mễ không có mối quan hệ yêu đương với Ôn Dịch Phàm, anh còn cơ hội theo đuổi Tiểu Mễ.
“Cốc cốc”
Nghe tiếng gõ cửa Chung Tinh bước ra mở.
“Cạch.”
Thấy em gái mình bưng hai cốc sữa tươi. Chung Hân bước vào đặt hai cốc sửa lên bàn sofa, Đảo mắt nhìn Tiểu Mễ. Chung Tinh bước lại ngồi xuống nhìn hai cốc sữa.
“Chung Hân, mang sữa vào đây là gì?”
“Anh hai uống đi, ly còn lại cho Tiểu Mễ.” Chung Hân đứng lên muốn rời đi.
Chung Tinh níu tay hỏi: “Em có gì dấu anh hai đúng không?”
“Không ạ.” Dứt lời Chung Hân ra khỏi phòng, nhếch mép một cái.
Cùng lúc này Ôn Dịch Phàm sau khi đi dạo trên biển đêm cũng đã về phòng, anh nằm lăn qua trở lại không tài nào ngủ được, biết thế từ chiều không trói Chung Tinh thì Tiểu Mễ không cáo gắt đuổi anh đi. Càng nghĩ càng không cam lòng.
Vừa lúc này tiếng gõ cửa vang lên. “Cốc cốc.”
Anh bò dậy ra mở cửa, thì ra là phục vụ phòng.
“Có chuyện gì?”
Phục vu đáp: “Thưa quý khách tôi mang rượu và món ăn tối đến ạ.”
“Tôi đâu có gọi những thứ này.”
“Đúng số phòng của quý khách ạ.”
Vừa hay tâm trạng đang không tốt anh nhận hết mang vào phòng…
Sáng hôm sau.
Ôn Dịch Phàm tỉnh dậy qua phòng Tiểu Mễ và Chung Hân không thấy ai. Anh nhớ ra Chung Tinh bèn chạy qua phòng anh ta.
Đẩy cửa vào thấy Tiểu Mễ ngủ ngon lành trên giường của Chung Tinh. Chung Tinh bước trong phòng tắm ra chỉ quấn mỗi khăn tắm.
Ôn Dịch Phàm nổi máu ghen xông thẳng tới, đấm mạnh vào má Chung Tinh. “Bốp.”
Chung Tinh chao đảo lùi về sau vài bước, đưa tay lau máu khoé miệng, trừng mắt: “Ôn Dịch Phàm, anh bị điên hả?”
“Anh là thằng tồi, anh làm thế với Tiểu Mễ à.” Ôn Dịch Phàm chỉ tay về hướng Tiểu Mễ đang ngủ say.
Chung Tinh kéo Ôn Dịch Phàm sang phòng Ôn Dịch Phàm nói chuyện.
“Này anh nghe tôi nói…”
Chung Tinh chưa nói hết đã bị Ôn Dịch Phàm cướp lời:
“Nói cái gì hả? Anh xem lại anh kìa.” Ông Dịch Phàm liếc mắt chỉ tay vào cơ thể quấn khăn tắm của Chung Tinh.
Chung Tình nhìn xuống cơ thể rùi ngẩn lên, nheo mắt nói: “Sáng sớm tôi tắm không được sao? Anh nghĩ xa rồi đó.”
Ôn Dịch Phàm không tin một nam một nữ ngủ nguyên đêm mà không làm gì, bản thân anh mà ngủ thế cúng nuốt Tiểu Mễ không nhã xương luôn rồi. Trừ phi Chung Tinh bị cong thôi.
“Chung Tinh…anh muốn lừa tôi!”
Dứt lời bị Chung Tinh ký mạnh vào đầu.
“Tôi lừa anh làm gì, đêm Chung…” Chung Tinh chưa nói dứt câu thì giọng của Chung Hân xen vào ngăn lại.
“Anh hai, ra nhà hàng ăn sáng, em đói lắm rồi.”
Chung Tinh thấy cần nói chuyện với em gái trước nên rời đi. Ôn Dịch Phàm quay lại phòng bế Tiểu Mễ trở về phòng mình.
[……]
Trong nhà hàng.
Ngồi ở vị trí kín đáo, Chung Tinh chống cằm nhíu nhíu mày: “Em bài trò đúng không?”
Chung Hân vừa gắp đồ ăn vừa nói: “Anh hai nói gì em chả hiểu.”
“Chung Hân, em đừng giả ngơ nữa. Em hạ xuân dược vào hai ly sữa đúng không? Tiểu Mễ là bạn thân của em mà!”
Chung Hân dừng đũa ngẩn nhìn anh hai đang trưng cặp mắt sắt lạnh nhìn mình.
“Anh hai, em là đang giúp anh thôi, không phải anh thích bạn em sao?”
Chung Tinh không ngờ em gái mình có tâm cơ. Anh thừa biết Chung Hân thích Ôn Dịch Phàm.
“Chung Hân..em đừng có lợi dụng anh hai, chuyện xấu xa thế anh không làm.”
Chung Hân khẽ nói: “Anh hai không thương em gái à, anh hai biết em thích anh Dịch Phàm mà, em có hôn ước nữa.”
Chung Tinh thương em gái, nhưng sai trái anh không làm, bèn nói: “Anh không giúp em đâu, anh thấy em nên từ bỏ tên Ôn Dịch Phàm đó đi, Mạc Dinh Hy vẫn hợp hơn.”
Dứt lời Chung Tinh xoay lưng bỏ đi…..
Tối hôm qua anh trúng xuân dược do em gái hạ trong ly sữa, may mà anh kiềm chế được vào tắm xả nước nguội cơ thể. Tiểu Mễ cũng trúng xuân dược, anh có xả nước và thay đồ giúp Tiểu Mễ thôi.
…..
Ôn Dịch Phàm đưa Tiểu Mễ về phòng, vô cùng tức giận, nhìn cô mặc mỗi áo somi của Chung Tinh. Tiểu Mễ mở mắt ra thấy nét mặt hậm hực đang nhìn mình, bèn hỏi: ” Có chuyện gì, sao sáng sớm mặt anh khó coi thế?”
Ôn Dịch Phàm đảo mắt nhìn xuống chăn, Tiểu Mễ bất giác nhìn bản thân. “A!!!” anh làm gì..tôi rồi… lưu manh…”
Ôn Dịch Phàm trừng mắt: “Đêm qua cô ngủ với Chung Tinh, tôi mới bế cô về đấy.”
Tiểu Mễ nhớ mài mại hôm qua sau khi uống ly sữa xong, cảm thấy người lã ra, nóng ran khó chịu. Mường tượng Chung Tinh nét mặt cũng đỏ bừng, cơ thể như lửa đốt bế cô, sau đó cơ thể cô như được tắm mưa lạnh. Mắt lim dim giờ tỉnh dậy lại ở phòng này.
“Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng tôi trong sạch.”
Tiểu Mễ nghĩ thầm sao lúc này bản thân lại lo sợ Ôn Dịch Phàm hiểu lầm. Không lẽ cô thích anh ta rồi, đang lơ mơ trong suy nghĩ, thì tiếng nói của Ôn Dịch Phàm đánh thức cô.
“Cô thay đồ đi, tôi đưa cô về.” Giọng nói đầy lạnh lùng, đôi mắt nhìn xa xăm.
Tiểu Mễ bước xuống giường muốn vào sang phòng mình lấy đồ, Ôn Dịch Phàm đưa tay ngăn lại, đồng thời ném cho cô bộ đồ con gái. Tiểu Mễ cầm lấy hả hốc mồm, nét mặt đầy ngạc nhiên.
Ôn Dịch Phàm đứng dậy bước ra cửa nói thòng lại: “Thay nhanh đi.”
…..
Chung Tinh ngồi cùng với nhau ngoài bãi biển, hứng nắng sớm tỉ tê tâm sự.
“Chung Tinh, tôi biết anh không động tới Tiểu Mễ, nhưng sau này tôi không cho phép Tiểu Mễ làm thư ký cho anh, tiền trị bệnh cho cha cô ấy tôi đã lo rồi.”
Chung Tinh chao mày: “Anh đang dùng tiền mua đức sự tự do của Tiểu Mễ?”
“Tôi là đang giúp người tôi yêu.” Ôn Dịch Phàm vừa nói xong.
Chung Tinh liền nói: “Tôi nhắc anh một chuyện, anh đã có hôn ước với em gái tôi, tôi không cho phép anh làm tổn thương con bé.”
Ôn Dịch Phàm nhếch mép: “Sẵn anh nhắc thì tôi cũng nói thẳng, anh khuyên Chung Hân chủ động hủy hôn đi.”
“Xin lỗi…anh mơ đi.”
Lời nói khiêu khích của Chung Tinh khiến Ôn Dịch Phàm không nhịn được đè anh ta nằm dài trên nền cát, mặc kệ sự vùng vẫy của đối phương, lạnh lùng nói:
“Chung Tinh, anh em nhà anh là đĩa đói à? bu vào cặp đôi chúng tôi phá hoại.”
Chung Tinh xoay trở đè chặt Ôn Dịch Phàm dưới thân.
“Ừ, anh em tôi thế đấy…Anh lo cha anh biết đi, Tiểu Mễ với nhà anh không môn đăng hộ đối, cha anh gia trưởng anh tự hiểu kết cục.”
Hết câu Chung Tinh đứng dậy bỏ đi, bỏ lại Ôn Dịch Phàm nằm sõng soài trên cát mang cục tức trong lòng, tay dộng mạnh xuống cát.