Trầm Di Yến bỏ lại nụ cười kỳ quái, rồi lao xe tốc độ cao vút đi xe nhỏ xíu trong một giây của người nhìn theo…
Sau khi kéo Tiểu Mễ vào nhà, Ôn Dịch Phàm bế cô đặt xuống sofa, chống tay tay bao trọn cô trong lồng.
Cô vừa muốn chạy vào phòng cho an toàn, lập tức bị bàn tay to lớn kia vồ lấy eo nhỏ, thuận tay đè xuống nệm sofa.
“Oái…Ôn Dịch Phàm, anh điên rồi sao? Ban ngày ban mặt đè người.”
“Mèo con, ý em là ban đêm mới làm chuyện người lớn sao?”
Ý anh ta là sao? Mình đâu có ý nói “chuyện người lớn.” Không phải anh ta sốt đêm qua ảnh hưởng sinh lý chứ.
Ôn Dịch Phàm quét mắt xẹt qua người cô, sắc mặt Ôn Dịch Phàm trong nháy mắt trở nên âm trầm
“Mèo con, hay là em muốn vào phòng cho thoải mái.” Thoắt một cái, đã xốc cô dán vào thắt lưng, đẩy cửa phòng ngủ, ném cô lên giường.
Tiểu Mễ nhảy khỏi giường muốn chạy ra ngoài, Ôn Dịch Phàm vươn bàn tay túm lấy cổ Tiểu Mễ giữ lại.
“Tiểu Mễ…em chống đối tôi sao?” Giọng nói khẽ khàng, cảm nhận như Ôn Dịch Phàm đang rất tủi thân.
Nghe ngữ điệu đó, lòng Tiểu Mễ trùng xuống. Anh ta buồn sao? Tiểu Mễ muốn xác định rõ điều này, bèn quay mặt lại ngước lên nhìn khuôn mặt điển trai pha lẫn chút gì đó u buồn.
“Ôn Dịch Phàm, tôi không chống đối anh.”
Ôn Dịch Phàm ghì chặt vai cô, gằn giọng: “Vậy tại sao đuổi tôi đi? Vì tên Chung Tinh đó sao?”
“Tôi…tôi…” Tiểu Mễ muốn giải thích, nhưng vẫn là không cất lời được. Mình không thể nói cha anh ta đã ép mình làm điều đó, với lại địa vị mình và anh ta quá lớn. Tình cảm này phải xoá bỏ ngay.
Không chờ câu trả lời hoàn chỉnh từ cô. Thân thể nằm trọn dưới thân hình vạm vỡ của nam nhân. Lồng ngực nóng rực kia áp sát lên khuôn ngực đầy đặn của cô. “A!”
Thùy tai mẩn cảm bị đầu lưỡi anh khẽ liếm, trong khoảnh khắc này cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân cô: “Không…không, tôi không muốn.”
Hô hấp đều đều nóng rực phảng phất bên thùy tai, tăng thêm kích thích thần kinh cô.
“Mèo con, thả lỏng được rồi đó.” Dứt lời mím nhẹ vành tai đỏ ửng của cô. Đầu lưỡi khẽ liếm từng tấc da cô mẫn cảm, vẽ đường đi lướt từ thùy tai xuống hông cổ, xoáy vòng khám phá vòng một lấp ló trong áo sơ mi trắng. Tay chạm eo mân mê, từng chút từng chút lách vào trong áo, mục đích khám phá chui vào áo lót, rất điêu luyện xoa nắn hai **
Cô cảm nhận được nụ hoa mẫn cảm chầm chậm dựng lên, chẳng phải là do những ngón tay nam nhân đang quấy phá sao.
“Dừng tay, anh không phải muốn làm chuyện ** đó chứ?”
“Mễ Mễ, hiện tại có chỗ nào trên người em tôi chưa chạm qua sao? Bước kia sao bỏ qua được.”
Nụ cười ma mị của Ôn Dịch Phàm quét mắt xuống chỗ ** đó của cô, đúng làm cô như bị điểm huyệt, không dám hít thở mạnh, mắt không tài nào can đảm nhìn mặt Ôn Dịch Phàm.
Nhìn Tiểu Mễ ngoan ngoãn, anh nở nụ cười hài lòng. Cúi xuống hôn lên trán cô, rồi nhổm dậy, tiện thể kéo chăn đắp thân thể người con gái mình yêu lại.
Tiểu Mễ tròn mắt ngạc nhiên, chưa kịp hỏi hang gì, thì Ôn Dịch Phàm quay qua nhìn cô cất lời: “Tiểu Mễ, rốt cuộc em có từng thích tôi không?”
Tiểu Mễ nhìn khuôn mặt băng lãnh của Ôn Dịch Phàm. Mình có thích anh ta chứ, nhưng gia thế anh ta quá giàu, mình thì quá nghèo.
“Sau này, ngoại trừ tôi bỏ em, em không được quyền bỏ tôi.” Ôn Dịch Phàm hai tay đặt trong túi quần bước ra khỏi phòng.
Ôn Dịch Phàm tuy ngày thường lơ đểnh công việc. Nhưng anh là người coi trọng tình thân nói chung và tình yêu nói riêng.
Sở dĩ đêm qua Ôn Dịch Phàm say mèm là vì Tiểu Mễ nói lợi dùng tiền của anh, thêm sự xuất hiện của Chung Tinh. Cha anh đang hối thúc hôn ước, đêm qua anh và cha tạo ra màn khẩu chiến bất phân thắng bại. trận cãi vã đêm qua đến ông trời còn rơi lệ.
Một lúc sau, Tiểu Mễ bước ra phòng khách, muốn hỏi rõ chuyện Ôn Dịch Phàm. Tuy nhiên phòng khách trống không…
[……]
Ở nhà hàng sang trọng. Chung Tinh ngồi cùng bàn với Ôn Dịch Phàm. Lúc bước ra phòng khách, tính chờ Tiểu Mễ bình tâm ra nói chuyện. Ngờ đâu Chung Tinh gọi điện tới, bước ra cửa thấy xe anh ta đậu bên đường.
Ôn Dịch Phàm không thích vòng vo, vào thẳng đề tài: “Chung Tinh, anh không sợ đòn của tôi à? Tìm Tiểu Mễ làm gì?”
“Ôn Dịch Phàm, anh trẻ con thế.” Chung Tinh nở nụ cười khiêu khích.
Câu nói này đúng chọc tức Ôn Dịch Phàm, nhanh chóng Chung Tinh bị xách cổ áo, cú đấm xém trúng mặt anh ta, nếu không có bàn tay của Mạc Dinh Hy bắt lấy.
Mạc Dinh Hy giữa chặt nắm đấm đó, trừng mắt hỏi Ôn Dịch Phàm: “Này, anh điên hả?” cậu đảo mắt nhìn xung quanh, Ôn Dịch Phàm theo trực giác cũng nhìn theo, thấy mọi người đưa mắt nhìn cả ba.
Ôn Dịch Phàm cứ thế tự thu tay về, ngồi xuống khoang tay vắt chân, nhìn bộ dạng chỉnh chu của Mạc Dinh Hy, nhíu nhíu mày hỏi: “Dinh Hy, sao cậu ở đâu?”
Mạc Dinh Hy chưa kịp đang trả lời, thì có người thay cậu rồi cất tiếng.
“Là em rủ Dinh Hy đi cùng.” Chung Hân tiến lại, kéo ghế ngồi cạnh Ôn Dịch Phàm.
Nhận được ánh mặt ra dấu nên rời đi từ em gái, Chung Tinh nắm cổ tay Mạc Dinh Hy kéo đi. Mạc Dinh Hy bất ngờ nhưng nhanh chóng nhận ra ý của Chung Hân, nên chấp nhận rời đi…
Giờ không gian chỉ còn hai người.
Ôn Dịch Phàm cất giọng âm trầm: “Nói đi, muốn gì?”
“Anh nên xem xét lại chuyện của chúng ta.”
Ôn Dịch Phàm không ngờ xua đuổi bao nhiêu thì Chung Hân càng cố chấp bấy nhiêu. Cô ta cứng đầu thật, rõ ràng biết mình yêu Tiểu Mễ mà.
“Chung Hân, chúng ta có gì mà xem xét.” Lời nói xong, Ôn Dịch Phàm đứng dậy rời đi.
Đây chính lần cuối Chung Hân vang nài tình yêu của Ôn Dịch Phàm, hai chữ “suy xét” ban nãy là cho Ôn Dịch Phàm đồng ý hôn sự, cũng là cho cô cơ hội quay đầu. Cô không muốn phá hoại tình bạn bấy lâu với Tiểu Mễ.
Rõ ràng trước đây mình luôn muốn bảo vệ Tiểu Mễ, giúp cậu ấy diệt trừ người yêu tra nam. Tại sao bây giờ mình muốn biến người yêu của cậu ấy thành tra nam.
Chung Hân rơi lệ, đồng thời hai tay nắm chặt…Giá như lúc trước mình không nhờ Tiểu Mễ viết câu chuyện tình yêu đơn phương của chính mình.
….