Lúc này Chung Tinh nhếch mép gian xảo, dàng lại. Ôn Dịch Phàm điên tiết bonus cú đấm vô bụng Chung Tinh, khiến Chung Tinh ngã xuống sân tay giữ bụng đau, nghĩ không ngờ tên công tử bột này lại khoẻ thế. Chung Tinh tưởng như ruột mình vỡ ra, đau đến mặt nhăng nhúm, răng cắn chặt.
“Chung Tinh, anh có sao không?” Tiều Mễ đỡ Chung Tinh dậy, cảnh này làm cho Ôn Dịch Phàm lửa ghen dâng cao, nhìn người con gái mình yêu quan tâm người khác ai không ghen cho được.
Ôn Dịch Phàm bước tới đẩy ngã Chung Tinh, cướp Tiểu Mề ôm bên hông mình, ném lên xe.
Tiểu Mễ bò dậy: “Ôn Dịch Phàm, anh đừng quá đáng.”
Lúc này Ôn Dịch Phàm gài dây an toàn cho Tiểu Mễ, liếc nhìn Chung Tinh một cái rồi gật số đạp ga xe lao vút khỏi biệt thự Chung Gia. Chung Tinh bắt đầu nở cười hài lòng.
Sở dĩ Chung Tình hài lòng là vì Tiểu Mễ đã quan tâm bên vực mình, đồng thời mất thiện cảm với Ôn Dịch Phàm…
Về phần Ôn Dịch Phàm anh vừa lái xe vừa ngẫm vẫn là tên Chung Tinh đó cố tình chọc tức mình.
Lúc này Tiểu Mễ vẫn một mực đòi xuống xe.
“Ôn Dịch Phàm anh bị tâm thần à? Đánh anh Chung Tinh đến thế!” Tiểu Mễ nhìn qua gương mặt Ôn Dịch Phàm cau có trong gương chiếu hậu.
Lời nói thần kinh đã khiến Ôn Dịch Phàm nổi giận nhưng không nói gì, ngoảnh về sau liếc một cái thôi, rồi tập trung lái xe. Bỗng dưng có tiếng chuông điện thoại reo lên xoá đi bầu không khí căng thẳng giữa cả hai.
“Reng reng.”
Hoá ra là điện thoại của Tiểu Mễ reo, bốc điện thoại trong túi ra xem hiển thị tên y tá Yên đang gọi, cô hoảng hốt gạt nút nghe, đặt lên tai.
Cả quá trình đó đều lọt vô mắt Ôn Dịch Phàm, khiến anh ta vô cùng toà mò nhìu mày. “Cuộc gọi thôi mà cô khẩn trương thế làm gì?”
“Anh lái xe đến bệnh việc Thiên Ái mau lên, cha…cha tôi…hức hức.” Tiểu Mễ nói xong khóc nức nở, làm Ôn Dịch Phàm bối rối.
“Này…này…cô đừng có hở cái lấy nước mắt đàn áp tôi không.”
Tiểu Mễ không có tam tình cải với Ôn Dịch Phàm, xoay mặt ra cửa xe, hàng nước mắt chạy dài đôi gò mà. Ôn Dịch Phàm cũng tăng tóc xe chạy tốc độ xé gió, rất nhanh trước mặt họ là bệnh viện to lớn.
………Bệnh Viện Thiên Ái…….
Tiểu Mễ lên phòng bệnh 626.
Bước vào phòng là một người đàn ông trung niên, đầu được che chắn nón vải, có lẽ do xạ trị ung thư quá nhiều, tóc cũng vì thế không thể mọc nữa. Tuy nhiên khuôn mặt khá phúc hậu, đường nét này cho thấy thời trẻ ông là một cực phẩm.
“Cha, sao cha không khoẻ, lại không chịu gọi cho con.” Tiểu Mễ ngồi xuống cạnh ông, nắm bàn tay gầy gò đặt lên má, nước mắt lăn xuống chạm vào.
Hà Duật Đông thấy con gái khóc xướt mướt, vội dùng những ngón tay gạt đi dòng lệ ấm, truyền ánh mắt yêu thương, nói lời an ủi: “Mễ Mễ nín đi, con bé ngốc này, cha còn chưa chết khóc gì chứ!”
Tiểu Mễ dần dần bình tĩnh sau lời an ủi của cha.
“Cha con sẽ cố gái, giúp cha xạ trị đầy đủ, cha sẽ khoẻ lại thôi.”
“Ừ, con đừng lo lắng quá, cha vẫn ổn, cha lo cho con chưa có chỗ dựa cuộc đời.”
Hà Duật Đông vừa dứt lời, ngoài cửa một chàng trai khôi ngô tuấn tú, dáng vóc cao ráo, hai tai đặt trong túi quần âu, chạm rãi lại gần ông và con gái.
“Mễ Mễ, chàng trai trẻ này là…Hà Duật Đông nhìn con gái đang ái ngại, hỏi chưa lấp lửng.
Ôn Dịch Phàm thấy thế liền gật đầu trả lời: “Dạ thưa bác con là bạn trai của Mễ Mễ.”
Mễ Mễ vội bịt miệng Ôn Dịch Phàm dằn co, trợn mắt cảnh cáo. Hà Duật Đông nhìn sơ qua thấy rõ hai đứa này như chó với mèo.
Tuy nhiên nói đi nghĩ lại thì chàng trai này có vẻ rất thích con gái ông, vì thời trẻ ông cũng theo đuổi vợ mình như thế, mặt dày đeo bám, nghĩ lại hạnh phúc quá ngắn ngủi. Vợ ông mất bệnh tim nhưng vẫn quyết sinh cho ông một cô con gái, dù cho ông có khuyên ngăn, đành phải chiều ý vợ, không ngờ đến khi hạ sinh vợ ông sinh bị tiền sản giật, cả mẹ và bé điều mất.
“Cậu trai trẻ…lại đây!” Hà Duật Đông đưa tay ngoắc ngoắc, Cả hai dừng đấu khẩu, Ôn Dịch Phàm lễ phép bước lại ngồi cạnh ông.
“Được rồi cậu tên gì? làm việc gì? nhà ở đâu?” Hà Duật Đông, hỏi một tràn làm Ôn Dịch Phàm ngây ngốc, Tiểu Mễ cũng, không kém phần bất ngờ.
“Cha à…anh ta…” Tiểu Mễ muốn giải thích mối quan hệ với Ôn Dịch Phàm, nhưng Hà Duật Đông phất tay ngăn lại.
“Mễ Mễ, con ra ngoài đi, cha cần nói chuyện riêng với cậu ta.”
Đó giờ cô quen ai, dắt về gặp ra mắt, cha Tiểu Mễ không nói chuyện riêng, nhưng tại sao lại vì Ôn Dịch Phàm mà bảo cô ra ngoài. Tuy vậy nhìn ánh mắt nghiêm nghị của cha, cô đành phải lui bước quay người ra ngoài….
Giờ chỉ còn Hà Duật Đông và Ôn Dịch Phàm nhìn nhau hồi lâu.
Ôn Dịch Phàm trước giờ chưa nói chuyện với đấng sinh thành của người mình yêu bao giờ, vì trước giờ chưa một ai được vinh hạnh trở thành bạn gái của nhị thiếu gia nhiều tiền này.
Hà Duật Đông liếc sơ qua trang phục trên người chàng trai này nhận ra toàn là loại cao cấp thời thượng, dù nó chỉ đơn giản áo sơ mi trắng quần âu đen, lại còn thêm phụ kiện khuyên tai, dây chuyền đẳng cấp, thì đây đúng là cậu ấm cô chiêu.
“Cậu trai trẻ, trả lời cậu hỏi khi nãy của tôi đi.” Hà Duật Đông vỗ vỗ vai Ôn Dịch Phàm.
Ôn Dịch làm lấy lời hồn phách, trả lời: “Dạ…con tên Ôn Dịch Phàm, con làm tổng giám đốc điều hành Tập Đoàn Ôn Thị, nhà con cũng trong thành phố A.
Nghe Tập Đoàn Ôn Thị, là Hà Duật Đông đã giật mình, đó há phải là Tập Đoàn đứng ngang hàng với Tập Đoàn Tinh Chung nổi tiểng nhất thành phố sao.
Con gái ông không thế dính vào con trai của Ôn Gia, ai cũng biết Ôn Dịch Chương là người trọng phú khinh bần, vướng vào con gái ông sẽ khổ nhiều hơn sướng.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ Hà Duật Đông nhìn qua từ trên xuống dưới Ôn Dịch Phàm, lạnh giọng nói: “Ôn thiếu gia tôi mong cậu, từ nay đừng đeo bám con gái tôi nữa.”
Ôn Dịch Phàm không nghĩ với thân phận cao quý của mình lại bị cha Tiểu Mễ ngăn cấm tình yêu, lại bảo anh đeo bám ư? Ai hơn được độ giàu có của mình chứ, mình thích ai thì người đó có phước lắm rồi.
“Bác…con…” Ôn Dịch Phàm tỏ vẻ nghiêm túc hỏi, nhưng bị Hà Duật Đông đưa tay ra hiệu không cần nghe ý kiến gì.
Hà Duật Đông nhíu mày nói: “Mễ Mễ nó là viên ngọc quý của tôi, tôi không cho phép ai làm mất đi độ sáng của nó. Cậu có thể về được rồi.”