Ôn Dịch Phàm nghĩ tiếng xuống biển cũng hay, đây là cơ hội cho anh bồi đắp tình cảm với cô tác giải cứng đầu này. Ôn Dịch Phàm kéo chăn phủ kín hai đứa, chìm dần vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
Tiểu Mễ nôn nóng muốn về, nên kéo Ôn Dịch Phàm dậy sớm. Chợt nhận ra Ôn Dịch Phàm bị sốt khá cao, chắc do thể chất công tử sức khoẻ không đề khá mạnh. Hôm qua ngâm mình dưới biển, lên bờ gặp gió lạnh.
Tiểu Mễ thể chất nhỏ lớn va chạm cực khổ, sức đề kháng tốt hơn. Một lúc sau người phụ nữ kia mang bữa sáng vào phòng. Hốt hoảng vì cậu trai trẻ sốt quá cao. Liền nấu cháo trắng, lấy thuốc cảm cho cậu trai trẻ uống…
Tiểu Mễ theo người phụ nữ ra ngoài ăn sáng. Người phụ nữ nhờ Tiểu Mễ mang cơm cho con trai mình. Bước tới căn phòng đó tuy ban ngày sau vẫn thấy lạnh người.
****Trước cửa phòng****.
“Mẹ hả? vào đi.”
“Cạch.”
Chàng trai kia bên trong thấy bóng người bưng gì đó, nghĩ là mẹ mình nên gọi vào. Tiểu Mễ đẩy cửa vào bất ngờ dang phong trang trí theo phong cách cổ điển, nhạc cụ đàn piano ở gần cửa sổ. Chàng trai kia nghĩ là mẹ mình vào, nên thản nhiên nằm dài trên giường úp quyển tiểu thuyết trên mặt.
“Mẹ, hôm nay là món gì đó? Hai người kia đi chưa?”
Mãi chưa nghe hồi đáp chàng trai bật dậy, đặt quyển sách sang bên. Trông thấy khuông mặt thanh tú của Tiểu Mễ khiến anh ta giật mình.
“Cô gái…sao lại là cô?”
“Anh sao anh…” Tiểu Mễ không tin được người này từ khuôn mặt đến vóc dáng giống Ôn Dịch Phàm như khuôn đúc. Chàng trai đứng dậy ép sát cô vào tường, cười ma mị.
“Cô gái ra ngoài…ai cho cô tự ý vào đây?”
Tiểu Mễ run cầm cập, ánh mắt người này nhìn cô rất lạnh lẽo.
“Là…là mẹ anh bảo tôi mang bữa sáng vào cho anh.”
Chàng trai ngó xuống mâm thức ăn trên tay Tiểu Mễ nhếch mép nói: “Được rồi! để xuống kia rồi ra ngoài đi.”
Tiểu Mễ theo hướng chỉ của chàng trai đặt mâm lên bàn ăn ngoài ban công, xoay người muốn rời đi. Đột ngột bị nếu tay lại, tim cô đập loạn xạ. Anh…anh ta trông lạnh lùng đáng sợ hơn Ôn Dịch Phàm nữa.
“Tuyệt đối không cho ai biết về tôi, cũng như khuôn mặt tôi, rõ chưa?”
“Tại sao?”
“Cô gái, biết ít tốt cho cô…biết nhiều quá thì không hay đâu?”
Chàng trai trừng mắt lạnh băng, Tiểu Mễ vội vã ra ngoài. Trong lòng rối bờ. Anh ta nói năng kỳ quái đã đành, nhưng khuôn mặt giống nhau là sao chứ?
“Á! đau quá.” Ngẩng đẩu lên thấy khuôn mặt của Ôn Dịch Phàm rồi quay đầu nhìn căn phòng vữa nãy lại nhớ thêm lời đe doạ, cô đẩy Ôn Dịch Phàm sang bên bước qua.
Ôn Dịch Phàm thấy thái độ này không đúng làm, hôm này Tiểu Mễ thùy mị hơn mọi ngày, không chửi chả mắng, anh không quen lắm.
“Tiểu Mễ cô uống lộn thuốc hả?”
“Lộn cái đầu nhà anh!” Tiểu Mễ ngoái đầu lại chửi, rồi bỏ vô phòng đóng chặt cửa. Ôn Dịch Phàm cũng muốn biết rõ nghi ngờ của mình về chàng trai hát thê lương đêm qua là ai? nên bước rón rén lại cửa phòng. Đưa ngón tay chọc lủng màng giấy trên cửa, đưa mắt loáng thoáng thấy gốc nghiêng của chàng trai đó đang ngồi ăn sáng ngoài ban công.
“Cậu trai trẻ làm gì vậy?”
Ôn Dịch Phàm giật mình quay lại thì người phụ nữa đứng sát lưng anh. Ban ngày chứ kiểu đi đứng không một chút tiếng động, đúng là hù chết người ta. Đã thế có kiểu thần thần bí bí.
“Bác…anh ta không ra ngoài mà chịu được hả?”
“Ừ…nó không thích ra ngoài cho lắm đâu!”
Người phụ nữ khuôn mặt ủ dột vừa nói vừa thở dài. Ôn Dịch Phàm tính kiêu ngạo, bí ẩm càng làm anh muốn biết rõ cái con ma sống trong kia là ai, vươn chân đạp một phát, cửa sậm xuống bung bét.
“Rầm.”
Ngừng người chả thấy đâu ngoài căn phòng ngăn nắp vô đối, có đàn piano, có cả quyển lời bài hát đêm qua anh nghe trên chiếc đàn này. Lướt hết phòng tìm từng ngõ ngách, phòng tắm, rèm cửa, ban công. Người phụ nữ theo nhất cử nhất động của Ôn Dịch Phàm mà toát môi hôi hột.
Ôn Dịch Phàm quay lại thấy thế càng khẳng định chàng trai kia cố ý trốn mình…
Đến buổi chiều.
Trong lúc ăn cơm, Ôn Dịch Phàm nhìn người phụ nữ tốt bụng cho mình ở ké, vậy mà con đập phá nhà người ta. Anh gấp thức ăn đặt vào chén cơm trắng của người phụ nữ, kèm lời xin lỗi…
Bữa cơm vừa kết thúc thì có một đoàn người mặt vest đeo kính đen đứng kín sân nhà. Cả ba nghe tiếng động bước ra thấy tàu du thuyền toa và vệ sỹ. Chung Hân và Chung Tinh cũng góp mặt.
“Dịch Phàm cuối cùng cũng tìm được anh rồi.” Chung Hân nhào tới khoát tay Ôn Dịch Phàm hất người đẩy Tiểu Mễ chao đảo may mà Chung Tinh đỡ kịp.
Ôn Dịch Phàm liếc thấy cái kiểu tình tứ của Chung Tinh với Tiểu Mễ, tức giận nắm chặt tay Chung Hân bước lên tàu trước.
Tiểu Mễ với Chung Tinh bước lên sau. Ôn Dịch Phàm liếc nhìn họ một cái, rồi bỏ vào khoang phòng riêng trên tàu.
Chung Hân thấy thái độ Ôn Dịch Phàm thế càng thêm đắt ý. Chung Tình cũng tà tâm không khác gì em gái mình, anh ta quyết tâm giành lại tình cảm của Tiểu Mễ. Biết đại thiếu gia Ôn Dịch Phàm tính kiêu ngạo lại sĩ diện. Anh ta lợi dụng điểm này công kích khiến Tiểu Mễ càng ngày càng không ưa tính coi thường người khác của Ôn Dịch Phàm.
Cuối cùng du thuyền cũng về tới cảng. Ôn Dịch Phàm giật Tiểu Mễ khỏi tay Chung Tinh vác quẳng lên xe Lamborghini. Chung Tinh và Chung Hân cùng đoàn vệ sĩ bất ngờ…
Biệt thự hoa Oải Hương.
Ôn Dịch Phàm lái xe dừng lại trước biệt thự Oải Hương, đây là căn biệt thự anh mua cho Tiểu Mễ nhưng bị cô từ chối nhận. Tiểu Mễ không tin nỗi hôm nay sang biệt thự này lại toàn sắc tím của hoa Oải Hương. Ngẩng nhìn người đàn ông này quả thật nhìn vẻ ngoài kiêu ngạo, hay rởn mà lại lãng mạn đến thế này.
Ôn Dịch Phàm mê đọc tiểu thuyết ngôn tình, trong tiêủ thuyết lắm cô gái thích thơ mộng lãng mạng mà, liếc thấy điệu bộ cười tươi của Tiểu Mễ.
Chứng tỏ tiểu thuyết áp dụng thực tế cũng hiệu quả vô cùng.
“Cô thích rồi chứ gì? Ở đây thoải mái hơn Trầm Gia nhiều đấy! Muốn sáng tác truyện càng dễ có cảm hứng.”
“Thiếu gia người về rồi!” Quản gia mà Ôn Dịch Phàm đã xắp xếp sẵn cho Tiểu Mễ, là một cô gái trạc tuổi Tiểu Mễ. Nói quản gia cho vui chứ Ôn Dịch Phàm sắp xếp có mỗi mình cô gái thôi.
Ôn Dịch Phàm tính chiếm hữu cao, nên tất nhiên quản gia nam không lọt vào mắt anh. Mà sắp xếp nhiều người hầu thì ảnh hưởng không gian riêng của anh và Tiểu Mễ.